Hai người nọ bước lên cầu thang, phát hiện ra tòa nhà trọ này có tổng cộng năm tầng, cửa sân thượng bị khóa, Bạch Thiên tìm được một cái rìu sắt trong phòng trọ tầng năm, mang ra phá cửa.
Trên sân thượng có chăng dây thừng, chắc hẳn là để phơi quần áo, ngoài ra còn có vài chậu hoa đặt phía góc, nhưng hoa thì cũng đã khô héo tự bao giờ rồi, chỉ còn lại đám bùn đất khô két hằn cả vết nứt.
Dường như chỉ đưa mắt nhìn thôi đã thấy trọn vẹn được cả sân thượng. Mà trừ sân thượng ra thì toàn bộ những nơi khác đều phủ một màu trắng xóa, không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì.
Đây là một màn chơi chỉ giới hạn trong nhà trọ, cũng là màn chơi số mười của Đường Cổ, lần này Bạch Thiên đã lập đội tham gia cùng anh.
“Đi thôi, xuống nhà thôi.” Bạch Thiên nói rồi bước xuống cầu thang.
Bọn họ bắt đầu tìm kiếm từ tầng năm trở đi.
Phong cách xây dựng của tòa nhà này không phải kiểu một tầng hai căn hộ, mà giống như một tòa nhà văn phòng, ở giữa là hành lang, đứng ở một đầu là có thể thấy rõ đầu còn lại.
Các căn phòng ở đây cũng không được rộng, thuộc loại căn hộ nhỏ một phòng ngủ một phòng khách, một số căn còn lấy luôn phòng khách làm phòng ngủ.
Hầu như các căn hộ đều không được trang hoàng gì, cả tường lẫn mặt đất đều là xi măng, vừa nhìn đã biết những người trú tại đây đều khó khăn, chắc hầu hết là người đi thuê phòng.
Nhưng giờ thì đến người đi thuê cũng chẳng thấy đâu, Đường Cổ và Bạch Thiên đã kiểm tra một lượt ba căn phòng trước của tầng năm nhưng đều không thấy vết tích có người ở.
Trong đó, họ còn phát hiện ra vài vệt máu ở một căn phòng…
Căn phòng đó có một chiếc giường gỗ đơn sơ, chăn vo lại thành cục trên giường, bọn họ thấy vài vệt máu trên chăn, bèn kiếm món đồ lật chăn ra thì thấy một vũng máu không biết đã có tự bao giờ.
Nhưng trừ chuyện này ra, bọn họ không phát hiện ra manh mối gì khác.
Hai người tiếp tục kiểm tra hai căn hộ còn lại, chia nhau ra hành động, tìm kiếm đầu mối một cách kỹ càng.
Đường Cổ bước vào căn phòng bên trái, tức khắc ngửi thấy ngay một thứ mùi kỳ lạ.
Trong phòng khách chỉ có một bộ bàn ghế và mấy món đồ dùng hàng ngày lộn xộn, không có phòng bếp, vậy nên người ta cất một chiếc bếp bên góc trái sát cạnh cửa sổ, gần bếp là một chiếc tủ nhỏ đựng bát đĩa.
Chiếc tủ này là loại mở hai cánh, trông ra cũng chỉ có cái tủ này là giấu được đồ.
Đường Cổ quay đầu nhìn ra ngoài cửa rồi mới bước tới cạnh chiếc tủ, anh quỳ xuống, dùng đầu ngón tay kéo cảnh tủ phủ kín bụi ra với vẻ ghét bỏ.
Trong chớp mát, thứ mùi quái dị kia lại càng nồng hơn, nó tỏa ra từ trong tủ, nồng nặc tới mức Đường Cổ phải quay đầu ho khan.
Thấy món đồ trong tủ, Đường Cổ khẽ chau mày, quay đầu gọi với ra: “Bạch Thiên, cậu ra đây đi.”
Bạch Thiên trong phòng đối diện nghe tiếng bèn vội tiến lại, thò đầu vào cửa, hỏi: “Gì vậy?”
Đường Cổ híp mắt cười, chỉ chiếc tủ trước mặt: “Bên trong có thứ này, cậu lấy nó ra đi.”
Bạch Thiên vừa tiến lại vừa ngờ ngợ nhìn Đường Cổ, hỏi: “Anh không có tay à?”
Đường Cổ giấu hai tay sau lưng, lắc đầu mà mặt không đổi sắc: “Không có.”
Bạch Thiên quỳ xuống trước tủ, nhìn thấy rõ thứ bên trong rồi mới dửng dưng quay đầu lại nói: “Tí nữa tôi lấy ra rồi ném lên đầu anh.”
“…” Đường Cổ: “Thôi bỏ đi, để tôi tự làm.”
Anh liếc quanh phòng một vòng rồi lấy một cái khay lớn phủ đầy bụi trong tủ ra, rồi lại cầm thêm một cái xẻng lật thức ăn, gạt món đồ trong tủ lên khay với vẻ ghét bỏ.
Bạch Thiên đứng một bên, “a” lên rồi nói: “Đây là món gan xào cật.”
Trên khay chất đầy một mớ nội tạng đã được nấu chín.
Có vẻ những thứ này đã được giấu ở đây một thời gian rồi, bên trên có mấy con dòi đang ngọ nguậy, không biết lúc nấu người ta có cho thêm nguyên liệu gì không mà nó còn tỏa ra một thứ mùi kỳ quặc vô cùng gay mũi, còn khó ngửi hơn cả thịt thối.
Đường Cổ vứt phịch đám nội tạng xuống đất, nói: “Thứ này không thể xuất hiện ở đây một cách vô duyên vô cớ được, chắc chắn đây chính là đầu mối.”
Đáy mắt Bạch Thiên lập lòe sáng, anh lạnh nhạt cất lời: “Một vụ giết người chặt xác.”
Đường Cổ khẽ cười: “Cũng hay đấy, tìm chỗ giấu đồ trước đã, tạm đừng để những người khác biết, xem tình hình thế nào đã rồi tính.”
Anh đưa mắt nhìn xung quanh, mở cửa phòng ngủ tiến vào, tìm được mấy bộ quần áo đem bọc đống nội tạng, ném vào góc khuất giữa tủ và bức tường.
Bạch Thiên đã trở về căn hộ còn lại để tìm kiếm manh mối, anh phát hiện ra có một gói nến đang dùng dở cùng một chiếc bật lửa.
Bật lửa vẫn còn dùng được. Vì đèn điện ở đây đã hỏng cả nên anh cũng cẩn thận cầm luôn mấy món đồ này đi.
Đường Cổ đã xuống tầng bốn trước rồi, anh phát hiện ra một cọng dây điện nhuốm máu trong căn phòng thứ nhất.
Dây điện vốn có màu trắng, vì dùng lâu ngày nên đã ố vàng, bên tển có dính chút máu, nếu không nhìn kỹ thì rất có thể sẽ bỏ lỡ chi tiết này.
Đoạn dây này cũng có vết hằn uốn cong rất rõ ràng, Đường Cổ vừa thấy vệt máu bèn nảy ngay ra ý nghĩ… Sợi dây điện này từng được dùng để trói ai đó.
Người bị trói kia ít nhất cũng phải mang vết thương tương đối nặng. Cũng có thể, sau khi bị trói lại, người này đã bị hung thủ ra tay sát hại ngay.
Đường Cổ thả sợi dây điện lại chỗ cũ, quay đầu nhìn thấy Bạch Thiên không biết kiếm ở đâu ra một cái rìu vác trên vai tiến vào phòng như một tên thổ phỉ.
Anh nói: “Tôi tìm được ở phòng đối diện, có thể đêm nay lại cần dùng.”
Đường Cổ gật đầu, tán đồng: “Ít nhất thì người ta thấy cậu thế này cũng không dám giết cậu trước tiên.”
Hai người tìm kiếm cả buổi, thấy đã có người đi từ dưới tầng lên rồi.
Người phụ nữ và gã nốt ruồi xuống tầng một kiểm ra, nhưng hai nhóm còn lại thì bắt đầu từ tầng hai, vậy nên tốc độ của họ cũng khá nhanh, lại thêm nhóm tầng một lục soát xong sẽ lên theo, sáu người cùng nhau hành động nên đương nhiên tốc độ cũng lanh lẹ, lúc này sáu người họ đã cùng lên tới tầng bốn rồi.
Đường Cổ tiết lộ cho mọi người chuyện mình phát hiện ra một chiếc chăn vấy máu, sợi dây điện cũng lấm tấm vệt đỏ, chắc hẳn nó từng được dùng để trói ai đó. Nhưng anh giấu mất việc tìm ra nội tạng trong ngăn kéo.
Người phụ nữ nói phát hiện ra cái xác để lâu của một con chó hoang ngoài hàng lang để đồ lặt vặt dưới tầng một, cái xác đã bắt đầu thối rữa, ngoài ra thì không tìm được gì thêm.
Về phần hai nhóm còn lại, nhóm của người đàn ông trung niên đã tìm được một chai thủy tinh đựng dầu ớt trên tầng hai. Nhưng điều quan trọng ở đây không phải dầu ớt, mà là dấu tay cùng những vệt ngón tay chằng chịt ngoài chai.
Dù tạm thời họ không biết một kẻ tay vấy đầy máu cầm chai dầu ớt làm gì, nhưng chắc chắn món đồ này rất đáng để chú ý.
Còn người đàn ông mặc bộ đồ thể thao thì tìm thấy vài chiếc ống hút nhựa ở tầng ba, trong đó có mấy chiếc có dấu hiệu từng bị đốt.
Ba người chơi trao đổi manh mối xong mới cùng lục soát căn phòng chưa được kiểm tra tại tầng bốn, nhưng không phát hiện ra gì mới.
Đường Cổ thầm nghĩ, nếu anh có thể phát hiện ra nội tạng trong phòng thì những người khác cũng có thể tìm ra các bộ phận còn lại, nhưng hiện giờ không ai đề cập tới chuyện này.
Có thể họ định tạm giấu chuyện này để xem xét tình hình trước anh, hoặc thật sự không có ai phát hiện ra những manh mối này.
Vế đầu có khả năng chính xác cao hơn.
Tám người tập hợp lại tại hành lang tầng bốn, Bạch Thiên vác rìu đứng dựa vào tường, những người khác liếc nhìn tay anh, rồi lại đồng loạt dời tầm mắt ngay.
Người phụ nữ vỗ bàn tay bám bụi, nói: “Chúng tôi vẫn chưa lục soát tầng năm, tôi nghĩ nhất định phải kiểm tra cái đã.”
Đường Cổ nhướn mày, cười nói: “Vậy chúng tôi cũng phải tận tay kiểm tra tầng một.”
Anh chàng nốt ruồi “suỵt” một tiếng, bất lực đưa tay ra hiệu cho người phụ nữ ngừng lại rồi nói với Đường Cổ: “Đừng nghe chị ấy nói, giờ chúng ta nên bàn bạc với nhau trước đã, ít ra cũng phải hình dung đại khái được vụ án này.”
Người đàn ông trung niên nói: “Tôi cảm thấy đây là một vụ án giết người, tra tấn tới chết. Hiện giờ chúng ta đã phát hiện ra sợi dây điện và chai ớt dính máu, có cả vài chiếc ống hút bị cháy nữa… Kết hợp liên tưởng ra thì rất có thể nạn nhân đã bị trói bằng dây điện, sau đó bị hung thủ tra tấn, dí ống hút nhựa bị đốt lên người.”
“Đúng vậy.” Người đàn ông mặc đồ thể thao tán đồng: “Còn về phần chai dầu ớt thì đương nhiên là để rắc lên miệng vết thương của nạn nhân. Chậc chậc, nghĩ thôi mà cũng thấy đau!”
Người phụ nữ nói: “Vậy thì hồn ma xuất hiện buổi đêm chính là người bị hung thủ tra tấn đến chết rồi. Trừ cách chạy thoát khỏi vòng vây của nó trong ba đêm ra thì chắc cách còn lại chính là… tìm ra hung thủ đã giết hại nó?”
Một người đóng vest như dân công sở trầm giọng: “Nhưng chúng ta đã kiểm tra tất cả mọi nơi trong tòa nhà này rồi, dù đã tìm đủ manh mối hay chưa, thì ít nhất có thể tin rằng trừ tám người chơi chúng ta ra, ở đây không còn một người sống nào cả. Cũng có nghĩa… có hung thủ lẩn trốn trong số chúng ta?”
Người phụ nữ cau mày, lại liếc nhìn Đường Cổ với ánh mắt hoài nghi, bà ta cất lời: “Nếu vậy thì buổi đêm chúng ta cũng không nên hành động với nhau. Lỡ như mục tiêu của hồn ma là hung thủ trốn trong số chúng ta, vậy những người ở cùng hung thủ chẳng phải lại gặp nguy hiểm lớn hơn sao?”
Đường Cổ cười: “Ứng dụng ngu ngốc thật, biết rõ hồn ma tới báo thù hung thủ, những người khác chỉ cần không ở bên hung thủ thôi là có thể dễ dàng sống sót trong ba ngày. Nhiệm vụ đơn giản là vậy mà còn dám thiết lập làm nhiệm vụ thứ mười?”
Ai cũng hiểu anh đang nói mát, miệng thì nói Ứng dụng ngu ngốc, nhưng thật ra lại đang mắng người phụ nữ có suy nghĩ ngớ ngẩn.
Người phụ nữ thoáng giận dữ nhưng cũng không lên cơn nổi nóng, vì Đường Cổ nói có lý, bà ta không thể phản bác anh.
Luật chơi đã nói rõ còn một cách nữa để hoàn thành nhiệm vụ, theo như tình hình hiện tại, cách đó là tìm ra hung thủ.
Nếu hồn ma thật sự biết rõ hung thủ là ai thì chỉ cần đợi nó xuất hiện, tìm thẳng tới hung thủ, hung thủ chết là coi như nhiệm vụ cũng xong xuôi?
Chắc chắn không thể đơn giản tới vậy.
Nói một cách thuyết phục hơn thì hồn ma chắc chắn không thể biết hung thủ là ai, có lẽ nó sẽ coi tất cả bọn họ như kẻ thù, điên cuồng giết lần lượt từng người.
“Tôi có cảm giác nhiệm vụ này sẽ rất khó.” Đồ Thể Thao gãi đầu, gàu rơi xuống như tuyết.
Đường Cổ lẳng lặng dịch sang mấy bước, tựa vào bờ tường cùng Bạch Thiên.
Bạch Thiên gần như không phát biểu ý kiến, Đường Cổ cũng chỉ thỉnh thoảng mới thốt vài lời, hầu như chỉ nghe lời người khác bàn bạc.
Nhưng họ cũng không nghe lọt được bao nhiêu, dù gì thì đây đều là những điều cả hai đã nghĩ tới rồi.
Đường Cổ rút điện thoại ra nhìn, giờ đang là mười một giờ hai mươi phút trưa, phải rất lâu nữa mới tới nửa đêm.
Những khoảng thời gian còn lại cũng không phải được dành hết ra để truy tìm đầu mối, bọn họ phải dành vài tiếng để nghỉ ngơi hồi sức, dù gì cũng không biết buổi tối sẽ gặp phải tình huống gì.
Sau khi bàn bạc xong xuôi, các người chơi quyết định đợi tới chiều sẽ lại lục soát căn nhà trọ một lượt, nếu không phát hiện ra manh mối gì thì đợi đến đêm, trước mười hai giờ sẽ tìm lại lần nữa.
Có những lúc cảnh tượng ban ngày và khi đêm xuống trong màn chơi không giống nhau. Tuy ban đêm đúng là rất nguy hiểm nhưng lại có thể tìm được nhiều đầu mối hơn.
Nhà trọ này còn có một chuyện phiền phức nữa, đó là không có đồ ăn.
Cũng may vẫn còn nước, ít nhất bọn họ có thể uống nước chống đói.
Trong khoảng thời gian này, tám người chơi đã đi tìm nơi sạch sẽ để nghỉ ngơi theo nhóm được phân trước.
Đường Cổ và Bạch Thiên tìm một căn phòng trên tầng bốn, quét dọn sơ qua rồi trải chăn ngồi xuống đất.
Giờ có ngủ cũng không ngủ nổi, vì trước khi vào màn chơi họ rất tỉnh táo sung sức, thể lực chưa cạn kiệt, vẫn chưa đến lúc mệt mỏi buồn ngủ.
Hai người ngồi dựa vào tường, bàn bạc tình hình hiện tại.
Đường Cổ nói: “Nếu Ứng dụng sắp đặt bộ phận cơ thể người ở đây thì chắc chắn chúng phải có tác dụng, tôi đoán chắc không chỉ có vài phần thế này. Có thể bọn họ đã giấu manh mối đi, hoặc là…”
Bạch Thiên dửng dưng cất lời: “Có thể là vẫn còn, cũng có thể là bị ăn sạch rồi.”
Đường Cổ khẽ cười: “Cậu cũng nghĩ tới con chó dưới tầng một sao?”
Bạch Thiên gật đầu: “Chúng ta phải tranh thủ thời gian xuống xem tình hình thế nào.”
“Nếu vậy thì chúng ta không thể giấu manh mối này với những người khác.” Đường Cổ nói, “Còn nữa, dù số manh mối tìm được cũng không phải ít nhưng hoàn toàn không có đầu mối nào dẫn được tới tên sát nhân.”
Bạch Thiên suy nghĩ rồi nói: “Vân tay trên lọ dầu ớt thì sao?”
“Không đâu, nếu dễ như vậy đã tốt. Nhưng về sau chúng ta cũng có thể thử xem.” Đường Cổ hạ giọng, thì thầm bên tai Bạch Thiên: “Tôi còn có một suy đoán khác về cách hoàn thành nhiệm vụ…”
Bạch Thiên lắng nghe anh nói xong mới hé môi, thoáng ngạc nhiên: “Đúng là cũng có thể như vậy, tôi chưa nghĩ tới chuyện này.”
“Chúng ta tạm gạt chuyện này sang một bên đã, về sau vẫn phải chuyển chỗ giấu món đồ này đấy.” Đường Cổ nói xong, thấy Bạch Thiên gật đầu bèn tiếp tục cất lời: “Còn cả chuyện này nữa, chiều nay lúc tìm kiếm đầu mối lần hai, chúng ta nhất định phải cố gắng tìm được những món đồ có liên quan tới tra tấn và giết người rồi mang chúng theo mình.”
Anh nói vậy cũng vì trong hầu hết cả nhiệm vụ trước đó, đêm nào hồn ma cũng sẽ chỉ giết một người chơi, Ứng dụng bảo vệ họ ở một chừng mực nhất định, giúp họ có thể sống lâu thêm vài ngày, tìm được cách hoàn thành nhiệm vụ.
Nhưng màn chơi này có luật phải sống sót trong vòng ba ngày, mà số lượng người chơi lại lên tới tám người. Nếu mỗi đêm hồn ma chỉ giết một người thì đa số người chơi có thể an toàn hoàn thành nhiệm vụ. Chắc chắn không thể có chuyện tốt tới vậy.
Vậy nên e rằng hồn ma sẽ không bị hạn chế số lượng nạn nhân được sát hại trong một đêm. Nếu người chơi mắc sai lầm, có thể nhiệm vụ sẽ kết thúc trước cả thời hạn ba ngày do toàn bộ thành viên đều đã chết sạch.
Nhưng không ai biết sức mạnh và độ nguy hiểm của hồn ma này lớn tới nhường nào, nếu nó thật sự không bị Ứng dụng hạn chế thì dù các người chơi có đáng gờm tới đâu, có nhiều đạo cụ tới đâu thì cũng chẳng có cơ hội sống hết ngày thứ ba.
Cũng có nghĩa chắc chắn Ứng dụng có giấu đường sống cho các người chơi trong quy tắc nhiệm vụ.
Thứ nhất, sức mạnh của hồn ma này chắc sẽ không cao tới mức siêu phàm, chưa tới độ vừa ra tay đã khiến họ chết không kịp ngáp, nếu người chơi mạnh lỡ đụng độ nó thì cũng có cơ hội chạy thoát.
Thứ hai, các manh mối tìm được hiện giờ đã chứng minh trước khi chết hồn ma từng bị tra tấn, vậy thì dù đã chết rồi thì rất có thể nó vẫn sẽ sợ hãi những món đồ từng khiến mình phải đau đớn khốn khổ.
Vì vậy nên Đường Cổ mới nói đến chiều bọn họ phải cố gắng thu thập những món đồ liên quan tới chuyện tra tấn, giết người.
Bạch Thiên đồng ý, chỉ ngọn nến và bật lửa mình mới đặt xuống bên cạnh: “Có tính đống này không.”
Đường Cổ liếc nhìn ngọn nến, rồi lại liếc Bạch Thiên, anh nở nụ cười xấu xa: “Cậu hiểu cái cái này hả? Thế này là sao đây người anh em?”
Bạch Thiên không núi gì, cúi đầu mò chiếc rìu bên cạnh.
Đường Cổ: “…Tôi đùa thôi, mau bỏ rìu xuống đi.”
Bạch Thiên: “Ha ha.”
Một giờ chiều, các người chơi lại bắt đầu hành động, tiếp tục tìm kiếm manh mối trong nhà trọ.
Bạch Thiên tìm được hai bộ đồ rộng rãi trong phòng, anh buộc chúng lại, biến chúng thành hai chiếc túi to.
Anh và Bạch Thiên buộc túi vào hông, bước khỏi phòng chuẩn bị bắt đầu lục soát từ tầng năm trở xuống.
Lúc bước tới chân cầu thang, bọn họ bắt gặp Người Phụ Nữ và Nốt Ruồi đang bước lên.
Trước khi thấy hai người nọ, Đường Cổ và Bạch Thiên đã nghe thấy Người Phụ Nữ vừa leo cầu thang vừa nói với đồng đội của mình: “Tôi không tin nổi cái cậu kia, cậu trông dáng vẻ cậu ta mà xem, cười cợt cứ như con hồ ly già tu luyện cả nghìn năm vậy, lỡ cậu ta có tìm được manh mối thì chắc chắn sẽ chẳng nói cho chúng ta ngay đâu!”
Nốt Ruồi đáp lại: “Không phải là chị…”
Nốt Ruồi còn chưa nói xong đã bị câu “Im miệng” của Người Phụ Nữ ngắt lời.
Lúc bước qua khúc ngoặt cầu thang, nhìn thấy Đường Cổ và Bạch Thiên đứng phía trên, bọn họ cũng ngẩn ra.
Gương mặt Người Phụ Nữ thoáng vẻ lúng túng.
Bạch Thiên phì cười: “Còn biết ngượng cơ à.”
Đường Cổ khẽ xoa mặt, nói: “Nghe bảo hồ ly đẹp lắm, tôi coi như chị đang khen tôi nhé.”
Người Phụ Nữ càng lúng túng hơn, cô ta luống cuống đứng đó không biết nên làm gì.
Đường Cổ nhún vai, quay người đưa tay mời họ: “Lên đi, hai người định bắt đầu tìm từ đâu?”
Người Phụ Nữ khẽ ho, nói: “Tầng bốn.”
Đường Cổ nói: “Chị chắc không? Có khi hồ ly tôi đây lại giấu gì ở tầng năm đấy.”
Nốt Ruồi gượng cười, gật đầu: “Tầng bốn đi, tầng bốn đi!”
Đường Cổ nhún vai: “Được thôi, hai người cứ tìm đi, chúng tôi lên sân thượng trước đây.” Anh quay đầu nhìn Bạch Thiên: “Đi thôi.”
Bạch Thiên gác chiếc rìu lên vai, lúc lướt qua hai người để bước lên tầng, anh còn thoáng đưa mắt liếc nhìn họ.
Sau khi Bạch Thiên và Đường Cổ đi rồi, Nốt Ruồi mới thở phào nhẹ nhõm, anh ta nói: “Tôi cứ cảm thấy người chơi cầm rìu kia đáng gờm lắm, trông đã biết là kiểu khát máu. Về sau chị nói ít thôi, dù trông người đàn ông kia có vẻ lọc lõi thật nhưng đến giờ anh ta vẫn chưa làm chuyện gì xấu, mà chị thứ cứ khăng khăng nhắm vào người ta, cẩn thận chị lại bị mọi người coi là hung thủ trước đấy!”
Người Phụ Nữ vừa bị bắt quả tang nói xấu sau lưng nên cảm thấy hơi đuối lý, nghe vậy cô ta bèn bảo: “Tại tôi cẩn thận mà, ai bảo vừa bắt đầu màn chơi anh ta đã tỏ ra khác thường? Được rồi, đi thôi, tìm đầu mối vẫn là quan trọng nhất.”
Sau khi Đường Cổ và Bạch Thiên lên đến tầng năm, họ bèn bước thẳng vào căn phòng giấu nội tạng.
Mùi khó ngửi vẫn tản khắp phòng, phía gần tủ là nơi tỏa ra mùi nồng nặc nhất.
Bọn họ bàn bạc một hồi, cuối cùng quyết định giấu manh mối trong thùng nước của nhà vệ sinh bên cạnh.
Bên trong thùng đầy nước, hơn nữa đám nội tạng còn được bao bởi mấy lớp quần áo nên cũng bớt mùi hơn.
Bọn họ giấu manh mối ở đây cũng vì ít khi có người nào vào căn nhà vệ sinh này. Dưới đất nhoe nhoét màu vàng của chất thải, dù chúng đã khô lại rồi nhưng cảm giác buồn nôn cũng không vơi đi chút nào.
Đáng sợ nhất là nơi này kinh tởm như thể có hai kẻ nào bôi chất thải đầy người rồi xông vào đánh nhau ở đây vậy. Cả tường lẫn đất đều dính đầy chất thải đã khô.
Lúc sáng, vừa bước vào đây Đường Cổ đã phải lùi ra ngay chứ không hề bước vào tìm manh mối.
Bạch Thiên lấy quần áo bọc chặt người lại, bị Đường Cổ cưỡng chế đẩy vào nhà vệ sinh.
Đường Cổ còn ném một cái ghế vào để Bạch Thiên đứng lên mở thùng nước.
Bạch Thiên dẫm lên ghế, nhắm mắt bỏ bọc nội tạng vào thùng nước, lại nghe Đường Cổ nhắc: “Đừng đóng nắp, cậu đổ thêm ít nước lên thùng, rồi để nguyên ghế ở đấy.”
Bạch Thiên quay đầu, nhìn Đường Cổ với vẻ mặt vô cảm. Đường Cổ tức khắc cảm nhận được sát khí lạnh ngắt.
Lúc Bạch Thiên đã xong xuôi, vừa bước ra ngoài vừa cởi quần áo ra, Đường Cổ cũng đã bước lại cách Bạch Thiên ba mét, anh cất lời: “Nếu có người tới đây thì bảo chúng ta đã kiểm tra rồi, những người khác sẽ không bị điên mà đòi tìm lại đâu.”
Bạch Thiên nói: “Bị điên?”
“Khụ, mà nhắc tới đây, căn nhà vệ sinh này cũng có vấn đề.”
Đường Cổ chuyển đề tài, anh nghiêm túc nói: “Người bình thường thì làm sao bôi bẩn một căn nhà vệ sinh được tới mức này? Tôi đoán đây là một trong những nơi nạn nhân bị tra tấn. Cách tra tấn… có thể là ép ăn những thứ này.”
“Ồ.” Bạch Thiên lạnh lùng: “Ý anh đây cũng là một trong số những thứ mà hồn ma sợ, cần gom lại một ít để dành tối dùng?”
Đường Cổ: “… Không cần đâu.”
Bạch Thiên híp mắt: “Tôi thấy cần đấy, ban nãy tôi vừa đi rồi, giờ đến lượt anh.” Đường Cổ cười ha ha, quay người sải bước bỏ đi: “Đi thôi, đừng lãng phí thời gian, mau tìm những món đồ khác đi.”