Trò chơi chết chóc ( ngoại truyện)

Chương 168: Ngoại truyện (4) – Màn chơi của Đường Cổ và Bạch Thiên


2 tháng


 Con gấu bông nọ cách họ khá gần, tốc độ lại càng lúc càng nhau, chỉ sau vài giây, nó đã tiếp cận được người đứng phía ngoài cùng – Bạch Thiên.

 Con gấu ma nhìn thì chẳng đáng sợ chút nào chầm chậm vung rìu giáng thẳng xuống đầu Bạch Thiên.

 Trong lúc Bạch Thiên đagn lách người né tránh, nghững người khác mới để ý chiếc rìu Bạch Thiên luôn mang theo, để sát cạnh người đã biến mất rồi.

 Con gấu bông nọ rất chậm chạp, Bạch Thiên có thể dễ dàng né tránh cú đánh đầu tiên của nó, sau đó anh tung một cú đá về phía tay gấu bông. Cú đá này không đủ để tạo ra bất cứ tổn thương nào cho nó chứ đừng nói là khiến nó buông chiếc rìu trong tay.

 Cảm giác đá vào con gấu bông nọ như đá vào một cục bông mềm nhũn, thậm chí còn chẳng phát ra âm thanh nào.

 Nhưng dường như cú đá đã khiến gấu bông tức giận, nó phát ra tiếng gầm như quái thú, cặp mắt nhựa được khâu lên mặt của nó phát ra ánh sáng màu đỏ.

 Gấu bông tiếp tục vung rìu, lần này động tác của nó đã nhanh hơn khi trước nhiều, sắp đạt tới tộc độ của một người bình thường.

 Bạch Thiên tránh né một cách dễ dàng, nhưng những đòn đánh trả của anh lại đều vô dụng. Anh giáng cho nó một cú đấm, rồi lại đạp mạnh vào bụng nó, nhưng gấu bông vẫn không có phản ứng gì, thậm chí còn chẳng lung lay lấy một cái mà chỉ nhanh nhẹn vung nhát rìu thứ ba xuống.

 Lần này động tác của nó đã nhanh hơn nhiều.

 Bạch Thiên vừa né tránh thì lưỡi rìu đã bổ xuống, lướt qua bả vai anh, suýt nữa đã để lại một vết thương trên cơ thể Bạch Thiên.

 Đáng lý lưỡi rìu nên khá cùn mới phài, cần dùng sức mới có thể phát huy được sức mạnh, nhưng trong tay gấu bông, lưỡi rìu lại sắc nhọn tới lạ, dù đang bị vây trong bóng đêm, bọn họ vẫn có thể thấy được ánh sáng sắc bén lóe lên.

 Tất cả mọi người đều thấy được động tác của con gấu sẽ tăng lên theo mỗi lần nó tấn công, ban đầu còn chậm chạp, nhưng e rằng lượt tấn công nhiều lên, chỉ lát nữa thôi, không ai trong số họ có thể né tránh nó!

 Người Phụ Nữ lấy cùi chỏ huých Nốt Ruồi ngồi cạnh, đưa mắt ra hiệu với anh ta trong bóng tối.

 Dù Nốt Ruồi không nhìn rõ nổi ánh mắt của cô ta nhưng đoán thì cũng đã đoán ra ý rồi. Hai nhóm người chơi còn lại cũng đồng thời đưa ra quyết định giống họ.

 Bọn họ định nhân lúc gấu bông mải mê tấn công Bạch Thiên để chạy thoát!

 Gấu bông lại vung rìu, Bạch Thiên tránh né với tốc độ nhanh nhất, mà lúc này Đường Cổ mới lại hành động, anh nhân lúc Bạch Thiên đang quỳ xuống để vung cây gậy sắt chọc thẳng vào đầu gấu bông.

 Cảm giác mềm mại truyền lại từ đầu gậy sắt, có vẻ như chiếc gậy sắt còn không xuyên qua nổi lớp vải ngoài cùng của gấu bông.

 Nhưng đúng lúc này, gấu bông lại chợt thét lên một tiếng kêu chói tai!

 Dường như nó nhìn thấy một món đồ gì rất đáng sợ, bèn vội vã lùi về phía sau mấy bước. Động tác đột ngột của gấu bông khiến nó va phải các người chơi đang định nhân cơ hội bỏ đi.

 Người dẫn đầu đoàn là Nhân Viên Công Sở, khéo thế nào, bàn chân anh lại bị gấu bông dẫm phải.

 Dù cảm giác nhẹ như bông không khiến anh ta thấy đau chút nào nhưng cả Nhân Viên Công Sở lẫn nhưng người phía sau đều phải giật bắn mình!

 Đúng như trong dự liệu của các người chơi, gấu bông chợt quay người vung rìu chém xuống người Nhân Viên Công Sở.

 Lúc này động tác của nó đã trở nên cứng nhắc hệt như ban đầu, Nhân Viên Công Sở có thể dễ dàng tránh thoát đòn đánh của nó rồi nhấc chân bỏ chạy!

 Đường Cổ kéo Bạch Thiên, thừa dịp hỗn loạn mà chạy thẳng về phía cầu thang.

 Tốc độc của Nhân Viên Công Sở tương đương với họ, tiếng bước chân của những người khác cũng vang lên sau lưng họ, tới khi họ chạy được đến cầu thang, quay đầu nhìn lại mới phát hiện những người khác đều đã chạy tới nơi rồi, còn gấu bông thì đang thong dong đuổi theo phía sau.

 Trông bóng thì có vẻ người tuột lại sau cùng là Trung Niên.

 Thấy các người chơi càng lúc càng cách xa, gấu bông thét lên một tiếng giận dữ, đang chạy thì chợt vung rìa ném thẳng ra ngoài!

 Chiếc rìu văng về phía Trung Niên, đập vào bắp chân phải của ông ta.

 Trung Niên đang chạy vun vút lại chợt gặp phải tình huống này, ông ta lảo đảo, suýt đã ngã lăn kềnh!

 Trong khoảnh khắc ấy, khoảng cách giữa gấu bông và ông ta cũng được rút ngắn hơn rất nhiều. Đến khi ông ta nhấc chân chạy tiếp thì gấu bông cũng đã vung rìu bổ xuống người Trung Niên…

 Mọi người không hề để ý rằng chiếc rìu này có thể dịch chuyển tức thời tới tay Gấu Bông.

 Trung Niên né được một đòn, nhưng Gấu Bông lại tăng tốc, vung thêm nhát rìu tiếp theo.

 Sau khi tránh đòn, Trung Niên tiếp tục chạy thẳng về phía trước, nhưng tốc độ của Gấu Bông cũng đã nhanh hơn, nó không hề tụt lại phía sau lưng Trung Niên mà tốc độ còn có xu hướng vượt cả ông ta!

 Trong lúc một người một ma gần như đang chạy song song với nhau thì Gấu Bông lại vung rìu. Lưỡi rìu sắc lẹm nhắm thẳng vào đầu Trung Niên.

 Trung Niên không thể không dừng bước để tránh đòn, chiếc rìu quét qua mặt ông ta, tỏa ra làn hơi lạnh buốt thấu xương.

 Đồng đội của Trung Niên không có ý giúp đỡ ông ta, những người khác càng chẳng tự chốc lấy khổ vào thân, bọn họ vẫn nán lại, không bỏ đi ngay cũng vì muốn tận mắt nhìn xem hồn ma này tấn công người chơi thế nào.

 Lúc này, Gấu Bông lại ra đòn.

 Đây đã là lần tấn công thứ ba của Gấu Bông. Sau lần này, động tác của nó đã nhanh tới mức để lại cả dư ảnh trong không trung!

 Trung Niên dồn hết sức lực để lăn một vòng, né tránh đòn tấn công của nó, tranh thủ đưa mắt liếc nhìn đám người chơi ở đầu bên kia hành lang. Sau đó, Trung Niên cắn răng, tức tốc rút một món đồ gì đó ra khỏi túi, giơ lên trước mặt Gấu Bông.

 Nhà trọ tối tăm, Đường Cổ chỉ có thể thấy dáng hình bên ngoài của món đồ chứ không rõ rốt cuộc đó là thứ gì.

 Ngay trong khoảnh khắc ấy, chiếc rìu mới vừa vung lên của Gấu Bông chợt khựng lại, nó tức khắc phát lên tiếng thét đinh tai nhức óc rồi liên tục lùi về phía sau.

 Biểu hiện của Gấu Bông hệt như lúc bị cây gậy sắt của Đường Cổ nện trúng.

 Đường Cổ híp mắt, nở nụ cười đầy thích thú, anh nhìn Trung Niên chằm chằm.

 Lúc này, Trung Niên đã thoát nạn, ông ta giơ thứ nắm trong tay lên, chầm chậm bò dậy, miệng còn đang thở hổn hển, hai mắt vẫn nhìn chằm chằm Gấu Bông đang đứng gần đó với vẻ căng thẳng.

 Mối quan hệ giữa người và ma dường như đã có một sự thay đổi to lớn, Trung Niên mới nãy còn bị ma đuổi chí chết giờ lại như nắm được thóp hồn ma, dù ông ta không hề có hành động gì lạ nhưng Gấu Bông vẫn cứ sợ hãi nép vào bờ tường, cẩn thận men theo tường để tránh xa ông ta. Khi khoảnh cách hai bên đã đủ xa rồi, nó mới chợt quay mình đuổi theo các người chơi khác.

 Đường Cổ huých tay Bạch Thiên, nhét món đồ trong tay mình cho cậu… Đó là một chiếc túi nylon vấy máu.

 Bạch Thiên gật đầu, đưa mắt ra hiệu ý bảo anh hãy chạy xuống nhà đi.

 Đúng lúc này, Người Phụ Nữ lại chợt vươn tay giành mất cây gậy sắt của Đường Cổ.

 Đường Cổ đang nhìn Bạch Thiên nên không để ý, đến khi đầu cây gậy sắt bị kéo đi anh mới phát hiện. Nhưng phản xạ của Đường Cổ rất nhanh, vốn anh cũng đã rất mạnh, chỉ siết một cái là Người Phụ Nữ đã không thể rút nổi cây gậy khỏi tay Đường Cổ.

 Cô ta không chịu buông tay, bèn vừa dùng sức kéo mạnh vừa thét: “Ngẩn ra đấy làm gì, các người không thấy sao, hồn ma đó rất sợ thứ này! Mau cướp lấy nó đi!”

 Lúc này, Gấu Bông đã chỉ còn cách bọn họ vài ba bước chân.

 Nốt Ruồi thoáng do dự một lát rồi mới thét lớn: “Đừng có làm loạn lên nữa, mau chạy đi!”

 Nói rồi, Nốt Ruồi quay đầu chạy thẳng lên tầng trên. Nhân Viên Công Sở và người chơi còn lại cũng tức tốc chạy xuống dưới.

 Đường Cổ nở nụ cười nhạt, anh chỉ siết chặt cây gậy, không tấn công Người Phụ Nữ, cũng không rút cây gậy sắt lại.

 Áo Thể Thao liếc nhìn cây gậy sắt trong tay Đường Cổ rồi vươn tay định cướp.

 Bạch Thiên nhét túi nylon vào túi áo, tóm chặt cổ tay anh ta, vặn một cái, tiếng rắc giòn tan vang lên từ cổ tay anh ta.

 Người Phụ Nữ thấy tình hình không ổn bèn buông gậy sắt chạy lên tầng.

 Đúng lúc này, Đường Cổ cầm gậy sắt thúc vào khoeo chân cô ta.

 Dù chỉ dùng một tay thôi nhưng cú đòn của Đường Cổ vẫn vô cùng mạnh mẽ. Vừa trúng đòn, Người Phụ Nữ bèn thét lên một tiếng, động tác chạy trốn cũng khựng lại.

 Đường Cổ vươn tay túm lấy lưng áo Người Phụ Nữ, kéo giật cô xuống cầu thang, ném tới trước mặt Gấu Bông đang kề sát bọn họ.

 Anh mỉm cười với Gấu Bông, chầm chậm thốt: “Này, tặng mày đấy, cứ từ từ mà thưởng thức.”

 Người Phụ Nữ hét lên một tiếng đầy sợ hãi, tức giận, vừa bò dậy cô ta đã lao tới cầu thang ngay, nhưng lại bị Bạch Thiên đứng bên cầu thang đạp trở lại.

 Người Phụ Nữ đau đớn rên lên, nhưng cũng không thể bỏ mặc Gấu Bông đang vung rìu, chỉ có thể vừa tránh đòn vừa chửi bới hai người.

 Đường Cổ vươn tay bịt lỗ tai phải, anh híp mắt cười, nói: “Thay vì chửi bới như bà hàng thịt thì chi bằng chị để lại di ngôn đi.”

 Đòn tấn công thứ ba của Gấu Bông đã cận kể, Người Phụ Nữ không còn tâm trạng trò chuyện nữa, cô ta chật vật tránh né, nhân lúc Gấu Bông đang thu đòn để chạy vòng qua người nó, lao thẳng về phía Trung Niên đang đứng giữa hành lang.

 Vì khoảnh cách mà bóng dáng hai người này trở nên nhạt nhòa, Đường Cổ và Bạch Thiên tựa vào tường, bình tĩnh nhìn Gấu Bông rượt đuổi Người Phụ Nữ.

 Nhưng con Gấu Bông này cũng không hề ngu ngốc, mỗi lượt tăng tốc độ tấn công của nó chỉ có tác dụng với một người, nếu giờ nó chuyển sang người khác thì tốc độ của nó cũng sẽ trở lại con số không, trở nên chậm chạp lề rề.

 Nhưng với tốc độ hiện tại của nó thì đuổi theo đối tượng công kích hiện tại lại là một chuyện dễ dàng.

 Vậy nên nó đã chọn cách truy đuổi Người Phụ Nữ chứ không quay lại tấn công hai người trước mặt.

 Lúc này, Người Phụ Nữ đã chạy tới bên Trung Niên, còn Gấu Bông thì cũng đã đuổi kịp tới nơi, tiếp tục vung rìu bổ lên người cô ta!

 

 Người Phụ Nữ lanh lẹ tránh né, nhưng cũng chỉ tránh được chỗ hiểm, chiếc rìu đã kịp để lại thương tích trên cánh tay trái của cô ta.

 Cô ta không còn thời gian để cảm nhận nỗi đau, lập tức vươn tay cướp lấy món đồ của Trung Niên.

 Bạch Thiên và Đường Cổ đứng đằng xa chỉ có thể thấy hình bóng mờ nhạt của họ, nhưng Người Phụ Nữ lại có thể thấy rõ thứ Trung Niên nắm trong tay là một con dao gọt hoa quả.

 Lưỡi dao có vết máu, cô ta cũng không buồn nghĩ ngợi gì, chỉ muốn cướp lấy con dao ngay lập tức.

 Đương nhiên Trung Niên cũng sẽ chẳng ngồi chờ chết, lúc Người Phụ Nữ vươn tay cướp dao thì ông ta cũng đã kịp phản ứng ngay.

 Cùng lúc đó Gấu Bông cũng đã vung nhát rìu thứ năm, bổ xuống cơ thể Người Phụ Nữ với tốc độ sét đánh!

 Người Phụ Nữ không thể giật được món đồ trong tay Trung Niên, hơn nữa còn vì xô xát với ông ta mà hành động cũng bị trở ngại.

 Động tác của Người Phụ Nữ chậm đi nhiều, không kịp tránh đòn, chiếc rìu bèn cắm “phập” thẳng vào đầu cô ta!

 Cơ thể cô ta ngã thẳng xuống, bất động hoàn toàn.

 Trung Niên đứng cạnh đó, hai tay siết chặt con dao nhỏ, sợ hãi nhìn cái xác lạnh ngắt của Người Phụ Nữ, rồi lại nhìn con Gấu Bông với vẻ ngoài vô hại, ông ta tức tốc nhắm thẳng con dao về phía Gấu Bông.

 Gấu Bông nghiêng đầu, giơ cao chiếc rìu đang nhỏ máu trên tay, huơ thẳng về phía ông ta!

 Trung Niên nhắm nghiền mắt, rồi lại chợt nhớ ra mình đang nắm bùa hộ mệnh trong tay nên không hề né tránh mà chỉ huơ dao trước mặt Gấu Bông.

 Sau đó, một chuyện kỳ lạ đã xảy ra… Gấu Bông không hề sợ sệt lùi lại tránh né con dao như lần trước, thậm chí động tác vung rìu cũng chẳng hề khựng lại!

 Thấy chiếc rìu sắp chém xuống, lòng Trung Niên thoáng có dự cảm bất an, ông ta bèn cố gắng dùng tốc độ nhanh nhất có thể để tránh đòn!

 Một tiếng “phập” vang lên, lưỡi rìu đã chém vào mặt tường, để lại một vết hằn thật sâu!

 Bạch Thiên đứng bên cầu thang lạnh nhạt thốt: “Một món đồ chỉ dùng được một lần thôi, thời gian hiệu lực cũng rất ngắn.”

 Đường Cổ tặc lưỡi, giọng điệu nghe đầy tiếc nuối: “Biết trước thì tôi đã cho chị ta cây gậy sắt rồi, nhìn chị ta chết trong tay con gấu bông kia với vẻ tràn đầy tự tin thì sẽ thú vị hơn nhỉ?”

 Còn Trung Niên thì đang kinh hãi thét lên ngoài hành lang: “Này, hai cậu, hai cậu cứu tôi với! Tôi xin các cậu đấy!”

 Đường Cổ nhìn ông ta tránh né cú đòn thứ hai của Gấu Bông, anh cất lời: “Giúp chú thì cũng được thôi, nhưng chú phải trao đổi với chúng tôi vài thứ.”

 “Được, tôi đồng ý!” Trung Niên thét to, chạy như bay về phía hai người, “Chỉ cần các cậu cứu tôi, tôi sẽ nói với các cậu nơi tôi phát hiện ra manh mối quan trọng!”

 Đường Cổ quay đầu nhìn Bạch Thiên, vứt chiếc gậy sắt xuống rồi cúi đầu móc một chiếc bình nhựa trống không ra, mở nắp bình với vẻ đầy ghét bỏ.

 Trong lúc chạy trốn, Trung Niên đã bị Gấu Bông bổ một nhát vào lưng, ông ta hét váng lên thật thê thảm nhưng vẫn cắn răng, dốc hết sức chạy vun vút đi.

 Tốc độ của Gấu Bông lại nhanh hơn, Đường Cổ thấy nó sắp bắt kịp người đàn ông mới sải bước chạy tới.

 Động tác của anh rất nhanh, khoảng cách của anh với Trung Niên và Gấu Bông cũng không mấy xa, vậy nên trước khi Gấu Bông kịp hạ nhát rìu thứ ba, anh đã chạy tới cạnh Trung Niên. Anh vươn tay, dí thẳng chiếc bình đầy mùi nước tiểu vào mặt Gấu Bông.

 Động tác của Gấu Bông khựng lại, nó bước lùi về phía sau, thét lên một cách đầy tuyệt vọng và phẫn nộ, sau đó, nó mới chầm chậm quay người bước lại cầu thang.

 Bạch Thiên không có ý dùng tới món đồ trong tay mình, anh bèn quay người chạy xuống cầu thang.

 Tay Gấu Bông siết chiếc rìu vấy máu, đuổi riết lấy Bạch Thiên.

 Vài phút sau, Bạch Thiên chạy lại lên nhà, nhưng con Gấu Bông nọ lại không đuổi theo.

 Có tiếng mắng chửi ầm ĩ đầy phẫn nộ vọng lại từ dưới nhà, nghe như tiếng của anh chàng Áo Thể Thao.

 Đường Cổ nhướng mày, cười hỏi: “Cậu lại hại ai rồi à?”

 Bạch Thiên lắc đầu, vội tội quay đầu nhìn ra cầu thang, nói: “Có phải tôi cố tình dụ nó ra đâu.”

 Đường Cổ “ừ” một tiếng, gương mặt thiếu điều viết hẳn dòng chữ “tôi không tin ra”, anh nói: “Tôi tin cậu.”

 Vết thương sau lưng Trung Niên không mấy sâu, nhưng miệng vết thương rất dài, vậy nên lượng máu ứa ra cũng khá nhiều. Người Trung Niên ướt đẫm mồ hôi, ông ta ngồi bệt xuống đất, vừa thở hổn hển vừa nói: “Chúng ta có thể tìm chỗ nào yên tĩnh để cầm máu giúp tôi trước được không?”

 Đường Cổ liếc nhìn ông ta, chỉ căn phòng bên cạnh: “Vào dây đi.”

 Trong phòng có vẻ sáng sủa hơn đôi chút so với hành lang, nhưng khác biệt cũng chẳng mấy rõ rệt. Ba người bước vào phòng ngủ, Bạch Thiên tiện tay xé một bộ quần áo trong tủ đưa cho Đường Cổ.

 Đường Cổ nhận lấy, anh vừa lau máu trên lưng Trung Niên vừa nói: “Giờ thì mau nói đi.”

 Trung Niên đau tới độ phải liên tục hít hà: “Cậu nhẹ tay một chút được không, tôi chưa bị ma giết đã bị cậu chà đau tới chết mất rồi!”

  Bạch Thiên tiến lại trước mặt ông ta: “Chú thử nói thêm một câu nhảm nhí nữa xem?”

 “… Tôi nói đây.” Trung Niên lại xuýt xoa một tiếng rồi mới nói: “Sáng nay tôi có phát hiện ra hai khúc thi thể bị nhét trong một chiếc túi nylon, được bọc rất kỹ, dù hơi thối rữa rồi nhưng vẫn có thể nhận ra đó là nửa trên của xác chết. Khụ, hơn nữa còn là cơ thể phụ nữ nữa. Không có hai cánh tay, là đoạn từ cổ đến phần dưới rốn một chút, bị chặt dọc làm hai nửa, bên trong không có nội tạng. Hơn nữa trông mấy khúc thi thể này đáng sợ lắm, ngoài vết thối rữa ra còn dấu vết bị tra tấn nữa!”

 Đường Cổ híp mắt: “Chúng đâu rồi?”

 Trung Niên thấy lưng mình lại bị ấn mạnh, ông ta đau tới nhíu chặt mày: “Trước đó tôi và đồng đội có chia nhau ra tìm đầu mối… Lúc tôi phát hiện ra manh mối thì cậu ấy không có mặt, nên tôi mới cậy mấy tấm ván gỗ che cửa sổ ra, rồi lấy ga trải giường treo ván gỗ và mấy bộ phận kia ra ngoài cửa sổ. Sau đó, tôi lại đóng ván gỗ che cửa lại. Chắc sẽ không ai phát hiện ra nhỉ?”

 Bạch Thiên nở nụ cười lạnh lùng: “Chú cũng thông minh đấy.”

 Được Bạch Thiên khen nhưng Trung Niên chẳng vui chút nào.

 Ông ta liếm bờ môi đã khô nứt vì đau đớn, nói tiếp: “Ngoài ra tôi còn phát hiện ra một con dao nhỏ nữa, sáng nay tôi đã tìm được nó nhưng không nói với ai. Chỉ mỗi lọ dầu ớt là bị cả cậu bạn cùng nhóm tôi nhìn thấy nên không thể không kể ra. Lúc giấu mấy món đồ này không kể tôi cũng chẳng nghĩ ngợi nhiều lắm, chỉ muốn chừa đường lui cho mình thôi, đến lúc trưa tôi mới nghĩ ra có khi những món đồ này là thứ được dùng để tra tấn cái xác kia.

 Vậy nên tôi mới nghĩ có khi con dao nhỏ mình tìm được lại có thể dọa hồn ma, sau đó thấy cây gậy sắt của cậu khiến hồn ma phải sợ hãi thối lui, tôi lại càng chắc chắn hơn. Tiếc là… tôi không ngờ mấy món đồ này chỉ dùng được một lần.”

 Đường Cổ hỏi: “Chú giấu phần thi thể đó ở đâu? Chú đoán được những vết tích nào trên nó?”

 “Là ở… phòng ngủ của căn phòng thứ hai bên tay trái tầng hai.” Trung Niên quay đầu liếc anh: “Ừm, chúng ta cũng không có thù oán gì, các cậu cứu tôi, tôi cũng đã tiết lộ manh mối cho hai cậu rồi. Sau này chúng ta có thể hợp tác không? Chúng ta cùng thực hiện nhiệm vụ được chứ?”

 Đường Cổ ngước mắt nhìn Bạch Thiên, cúi đầu thắt chặt mảnh vải lên người Trung Niên, anh dửng dưng nói: “Chỉ cần chú không tự đâm đầu vào chỗ chết thì chúng tôi cũng sẽ không hại chú. Ngoài ra có thể cùng chia sẻ manh mối, đạo cụ thì không.”

 

 “…” Trung Niên bất lực, nói: “Vậy cũng được… tôi sẽ tự tìm đạo cụ.”

 Đường Cổ hỏi tiếp: “Chú có thể nhìn ra những vết tích nào trên thi thể?”

 Trung Niên lắc đầu: “Tôi chỉ đoán được mấy vết thôi. Thi thể đã thối rữa rồi, tôi chỉ có thể đoán ra vết thương do bị dao cắt mất da thịt, các vết thương này chỉ lớn hơn đồng xu đôi chút, chắc chắn hung thủ đã cố tình tra tấn người này trước khi giết chết cô ấy! Ngoài ra còn có vết phù thũng do bị ngâm nước, còn những cái khác thì thật sự tôi không nhìn ra nổi.”

 Đường Cổ nhìn Bạch Thiên: “Sau khi trời sáng chúng ta sẽ đi xem.”

 Bạch Thiên gật đầu, anh liếc nhìn Trung Niên, không lên tiếng.

 “Mà này, cái chai nhựa cậu cầm lúc nãy dùng làm gì vậy, cái thứ này mà cũng tra tấn được người sao?” Trung Niên tò mò hỏi.

 Đường Cổ cười: “Chú muốn biết à? Chai ngoài cửa đấy, chú tự ra nhặt mà xem?”

 Bạch Thiên nói: “Bên trong có nước tiểu đấy. Anh ấy còn dùng cả tay để sờ.”

 Đường Cổ: “… Cậu có phải đồng đội của tôi không đấy?”

 “Ha ha.” Bạch Thiên cười lạnh: “Khi nào anh vào căn phòng đó thì hẵng nhắc chuyện này với tôi.”

 Đường Cổ cười híp mắt: “Thôi bỏ đi, vậy tôi không cần đồng đội nữa.”

 Trung Niên biết điều không hỏi “căn phòng đó” là phòng nào.

 Vài phút sau, một tiếng động nhỏ xíu chợt vọng lại từ hành lang.

 Bạch Thiên ra dấu tỏ ý hai người ở lại đây, phần mình thì nhẹ nhàng bước tới cửa.

 Đường Cổ nhướng mày, chỉ Trung Niên đang ngồi, ý bảo ông ta đợi ở đây rồi cùng bước ra theo Bạch Thiên.

 Lúc này bọn họ đang ngồi trong phòng ngủ, bên ngoài còn một căn phòng khách, xa nữa mới là hành lang.

 Bước ra khỏi phòng ngủ rồi, tiếng động trên hành lang lại càng rõ ràng hơn.

 Bạch Thiên quay đầu nhìn Đường Cổ, nhẹ nhàng bước về phía cửa phòng đang khép hờ. Có lẽ để tiện cho người chơi tìm kiếm đầu mối, mà cũng có thể để tạo điều kiện cho hồn ma giết người nên tất cả phòng ốc ở đây đều không thể khóa lại.

 Cửa phòng được Bạch Thiên hé mở, anh chầm chậm thò đầu ra, liếc nhìn hành lang, rồi quay đầu lại với vẻ hết sức kỳ quái.

 Thấy vậy, Đường Cổ bèn tiến lại nhìn ra ngoài, sau đó, vẻ mặt anh cũng trở nên kỳ quái, sững sờ.

 Xác người phụ nữ đã đứng dậy trên hành lang, hơn nữa nó còn đứng thẳng tắp, bắt đầu biến hình.

 Đầu cô ta nhanh chóng phình to ra, cơ thể cũng phồng lớn, hai chân hai tay, và toàn bộ cơ thể cô ta đều đang căn phình với tốc độ chóng mặt!

 Quái lạ nhất là cái đầu đang phình lớn của cô ta lại dần mọc ra một ặp tai tròn xoe.

 Trông bóng dáng cô ta trong hành lang tối tăm hệt như con Gấu Bông nọ!

 Tiếng động bé nhỏ ban nãy là tiếng quần áo và xương cốt cô ta vỡ nát.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play