Các người chơi vặn ga trải giường lại rồi treo bàn lên bờ tường đối diện cửa, sau khi Trung Niên buông tay, nó lại rơi thẳng xuống cửa.

 Con Gấu Bông to béo nặng trịch tiến vào cửa trước tiên bị bàn đập vào người, dù không bị thương nhưng nó vẫn ngã lăn xuống đất.

 Thân thể to bự của nó lăn kềnh ra sau, rơi thẳng xuống người con Gấu Bông còn chưa kịp tiến vào cửa. Rồi con thứ hai cũng ngã xuống con thứ ba như hiệu ứng domino.

 Con gấu thứ ba có thời gian để phản ứng nên đã kịp tránh né, không bị va phải. Nhưng vì hai con trước vừa ngã lăn ra sàn nên lối vào cửa cũng bị chắn lại.

 Đúng lúc này, Nốt Ruồi và Đầu Đinh đứng hai bên cửa đã cùng xông ra, đồng thời tóm lấy hai cái chân mềm nhũn của Gấu Bông số một, dùng sức kéo thẳng nó vào phòng!

 Trước lúc số hai kịp bò dậy, Đường Cổ đã đóng sập cửa rồi dùng lưng chặn lại, chờ những người khác hành động.

 Bốn người chơi khác tức khắc chạy lại gần bờ tường, kéo chiếc tủ quần áo đã được chuẩn bị sẵn từ trước ra để mang ra chắn trước cửa, gần như cùng lúc đó, có tiếng đập cửa rầm rầm vọng lại từ bên ngoài.

 Trong tủ quần áo có chứa rất nhiều đồ kim loại trọng lượng nặng, bốn người họ đều phải gồng hết sức mới có thể đẩy được nó đi, Gấu Bông ngoài cửa có muốn tiến vào cũng không mấy dễ dàng.

 Nhưng các người chơi vẫn không dám thả lỏng. Lúc này trước mặt họ là một hồn ma đang phẫn nộ, hơn nữa…

 “Tại sao chỉ có ba hồn ma?” Nốt Ruồi hỏi.

 Nhưng không ai đáp lời anh ta, vì bọn họ đang buộc phải bắt đầu ứng phó với con Gấu Bông bị họ chọc tức.

 Từ lúc nó vào cửa, bị chiếc bàn rơi thẳng xuống người, đám người chơi còn kéo hai chân nó vào phòng, tay nó đã luôn nắm chặt chiếc rìu không rời.

 Các người chơi phải chặn cửa để cản đường hai con Gấu Bông còn lại, vậy nên họ chỉ đành mặc nó bò dậy, lúc này nó đã đứng thẳng người, giận dữ thét lên một tiếng rồi vung rìu về phía Nốt Ruồi đứng gần mình nhất.

 Đêm qua, lúc thấy có kẻ bị Gấu Bông tấn công, các người chơi khác đều đứng xem kịch vui hoặc chạy trước. Nhưng giờ tình hình đã khác, khi Nốt Ruồi bị tấn công, tất cả những người khác đều cùng xông lên.

 Lúc Nốt Ruồi né được đòn đánh đầu tiên của Gấu Bông, Đường Cổ đã tóm được tay phải nó, Trung Niên và Đầu Đinh thì cùng ôm chặt lấy cánh tay trái Gấu Bông.

 Trong lúc Gấu Bông đang điên cuồng giãy giụa, Bạch Thiên và Nốt Ruồi cùng túm lấy cán rìu, dùng sức kéo chiếc rìu ra!

 Gầu Bông thét lên một tiếng đầy giận giữ, động tác giãy giụa của nó càng mạnh hơn, tiếng đập phá cửa bên ngoài nghe gấp rút hơn nhiều, tiếng động “rầm rầm” lớn tới mức vang vọng khắp cả tòa nhà.

 Ba người đang giữ hai tay Gấu Bông đều thoáng thấy kiệt sức, Đường Cổ nghiến răng: “Nhanh lên, chúng tôi không giữ được lâu đâu!”

 Nốt Ruồi khó nhọc thốt: “Chúng tôi cũng muốn lắm, nhưng nó giữ chặt quá!”

 Lúc này, chợt có tiếng động phát ra từ chiếc tủ quần áo nặng trịch, đó là tiếng chân tủ ma sát với mặt đất. Hai con Gấu Bông bên ngoài đã đẩy hé được cửa ra rồi.

 “Không thể đợi được nữa, dùng đạo cụ đi!” Đường Cổ thét lên.

 Bạch Thiên liếc nhìn Đường Cổ, anh tức khắc buông chiếc rìu ra rồi vươn tay móc bật lửa, mở nắp.

 Tiếng “tách” khe khẽ vang lên, một ngọn lửa nhỏ xíu bùng cháy.

 Trong đêm đen, ngọn lửa bé nhỏ này cũng chẳng đáng là gì, thậm chí ánh sáng cũng rất mờ nhạt.

 Nhưng ngọn lửa trông thì bé nhỏ yếu ớt này lại khiến Gấu Bông đang điên cuồng chợt trở nên kinh hoàng sợ hãi!

 Nó phát ra một tiếng kêu sợ sệt, động tác giãy giụa khựng lại, Đường Cổ nắm bắt thời gian, thả cánh tay nó ra rồi cướp mất chiếc rìu.

 Chiếc rìu khi nãy còn được Gấu Bông nắm chặt trong tay giờ đã bị cướp mất!

 Thấy Đường Cổ lấy được rìu, những người chơi còn lại cùng thở phào nhẹ nhõm.

 Vừa cầm được rìu trong tay, Đường Cổ đã vung thẳng xuống bụng Gấu Bông!

 Đúng lúc này, Bạch Thiên chợt đẩy mạnh Đường Cổ ra, khiến người Đường Cổ nghiêng sang một bên, chiếc rìu vừa vung lên cũng trượt đích.

 Đường Cổ còn chưa kịp cất câu hỏi thì đã thấy có cơn gió thổi qua tai mình. Lúc nhìn rõ rồi, anh chỉ thấy một chiếc rìu dính máu đang tức tốc bổ thẳng xuống phía chếch bên phải mình, lưỡi rìu sắc bén ấy chỉ cách đầu anh chừng năm centimet.

 Nếu ban nãy Bạch Thiên không kéo Đường Cổ thì rất có thể chiếc rìu đã bổ thẳng xuống đầu anh!

 Đường Cổ không còn thở gian hoảng hốt sợ hãi, anh vươn tay vung thẳng rìu sang bên phải mà không buồn đưa mắt nhìn!

 

 Một tiếng “xoẹt” nhè nhẹ vang lên, anh nghiêng người nhìn ra hướng chếch mé phải, thấy ngực Gấu Bông đã bị rách mất khoảng mười centimet, lớp bông trắng tinh lòi ra ngoài.

 Tiếng đập cửa bên ngoài vẫn cứ vang vọng, tiếng gào giận dữ luân phiên nhau của hai con Gấu Bông vẫn chưa biến mất. Vậy thì… con Gấu Bông thứ tư đã xuất hiện rồi.

 Con ngươi của Đường Cổ co lại, anh không kịp băn khoăn xem sao nó lại xuất hiện vào giờ phút này, lại xuất hiện ở đây, anh chỉ vung mạnh rìu, tiếp tục chém lên mình Gấu Bông!

 Gần như cùng lúc đó, chiếc rìu trong tay Gấu Bông cũng vung lên, tiếng “choang” của hai chiếc rìu va vào nhau vang vọng, lực tác động mạnh tới độ bàn tay Đường Cổ cũng thấy tê rần.

 Cùng lúc ấy, con Gấu Bông bị cướp mất rìu cũng đã vùng được khỏi sự kiểm soát của các người chơi, hai hồn ma cùng lao tới tấn công Đường Cổ

 “Giết con không có vũ khí trước!” Đầu Đinh thét lên.

 Ánh mắt Đường Cổ tối đi, anh cầm rìu, quay người chạy thẳng vào sâu trong phòng.

 Hai con Gấu Bông lần lượt đuổi theo anh. Con phía trước đã tấn công Đường Cổ hai lần, rõ ràng tốc độ của nó nhanh hơn con không có vũ khí nhiều.

 Trong lúc Gấu Bông chạy phía trước chuẩn bị đuổi kịp mình, Đường Cổ chựt khựng chưng lại, ngồi xổm xuống đất rồi hất mạnh rìu cho Bạch Thiên đằng sau: “Cầm lấy!”

 Từ lúc Đường Cổ cúi người xuống Bạch Thiên đã đoán được ý anh, lúc chiếc rìu lướt trên mặt sàn, Bạch Thiên giơ chân chặn rìu lại rồi lập tức cúi người nhặt lên.

 Trong lúc Đường Cổ đang tránh né sự truy sát của con Gấu Bông phía trước, Gấu Bông không có vũ khí bị tuột lại đằng sau.

 Khi Đường Cổ né cú đòn thứ ba, Bạch Thiên đã cầm rìu tiến về phía con Gấu Bông bị tuột lại sau, anh nắm bắt thời cơ, dồn lực vào hai tay rồi tức tốc chém thẳng vào cổ Gấu Bông.

 Tiếng động của tủ quần áo lại vang lên, lần này không chỉ là âm thanh ma sát khe khẽ, mà đã trở thành một chuỗi tiếng động kéo dài.

 Trung Niên thét lên: “Không ổn rồi, chúng nó sắp vào được rồi!”

 

 Ông ta vừa nói vừa chạy ra cửa, dùng thân mình chặn tủ quần áo lại.

 Thấy vậy, Đầu Đinh cũng vội vã tiến lên giúp đỡ.

 Sau vài giây do dự ngắn ngủi, Nốt Ruồi bèn nghiến răng chạy lại gần Đường Cổ đang vừa né được lượt tấn công thứ tư, anh ta giơ chiếc kim châm trong túi lên trước mặt con Gấu Bông.

 Lúc này động tác của Gấu Bông đã trở nên rất nhanh nhẹn, nhưng thấy món đồ trong tay anh ta, nó lại chợt khựng lại, thét lên một tiếng sợ sệt.

 Cùng lúc ấy, Bạch Thiên đã vung rìu được ba lần, cuoois cùng anh cũng đã chặt đứt được đầu con Gấu Bông không có vũ khí.

 Chiếc đầu to bự của Gấu Bông lăn lông lốc mấy vòng, cơ thể vừa rơi xuống đất chợt biến mất trước mắt mọi người!

 Thấy Gấu Bông biến mất, con Gấu Bông còn lại thét lên một tiếng đinh tai nhức óc rồi quay người chạy thẳng ra ngoài cửa.

 Bạch Thiên thở hồn hển, hai tay siết chặt rìu, chặn mất lối ra.

 Mu bàn tay anh đã nổi gân xanh, ngón tay siết chặt tới nỗi trắng bệch, anh thở hổn hển từng nhịp, trán rịn đầy mồ hôi như đang nói với mọi người, giờ anh đang rất không ổn.

 Gấu Bông muốn chặt ra ngoài thì buộc phải thay đổi mục tiêu tấn công, nhưng đương nhiên nó không nỡ làm vậy, có lẽ chiếc rìu có thể gây thương tích của Gấu Bông nên nó dứt khoát quay đầu lại, tức tốc lao về phía Đường Cổ.

 Bạch Thiên thở phào nhẹ nhõm, đưa rìu cho Trung Niên, anh trầm giọng: “Đưa cho anh ấy đi!”

 Trung Niên vội nhận lấy chiếc rìu, chạy về phía Đường Cổ. Bạch Thiên thì thay vị trí của ông ta, chặn cửa cùng Đầu Đinh.

 Sức đẩy bên ngoài càng lúc càng lớn, chỉ một lát nữa thôi, tủ quần áo sẽ không thể chặn nổi hai con Gấu Bông bên ngoài nữa!

 Lúc này, kim châm trong tay Nốt Ruồi vẫn chưa mất tác dụng, khiến Gấu Bông không thể lập tức ra đòn tấn công thứ năm với Đường Cổ.

 Đúng lúc này thì Trung Niên chạy tới, đưa rìu cho Đường Cổ.

 Đường Cổ liếc nhìn Bạch Thiên, bổ thẳng rìu xuống mình Gấu Bông!

 Lần này anh chém trúng tay nó.

 Sau khi Đường Cổ ra đòn, chợt anh lại hiểu tại sao Bạch Thiên lại chuyển chiếc rìu cho mình.

 Vì anh có thể cảm nhận rõ ràng trọng lượng của chiếc rìu trong tay anh tăng lên thêm rất nhiều.

 Dù vậy, anh vẫn không lần lữa mà lập tức vung nhát rìu thứ hai.

 Gấu Bông bị trúng đòn nhưng lại không ở lại tấn công anh mà quay người chạy thẳng ra cửa.

 Đương nhiên những người khác sẽ không buông tha cho nó như vậy, Đầu Đinh đứng ngoài cửa lập tức cởi sợi xích cuốn trên cổ ra rồi chạy thẳng lại gần Gấu Bông, vung xích quật lên mình nó!

 Gấu Bông thét lên, vội vã lùi ra sau, thậm chí còn quên không nâng rìu lên.

 Cùng lúc đó, Đường Cổ đã tấn công nó từ phía sau, một rìu bổ thẳng xuống ót Gấu Bông.

 Cơ thể Gấu Bông cứng lại, ngã thẳng ra phía sau.

 Các người chơi cùng đưa mắt nhìn nó, hy vọng đây chính là con Gấu Bông thật.

 Ban nãy có ba con Gấu Bông đồng loạt xuất hiện, chỉ mình con này là ra mặt sau cùng, có vẻ nó thông minh hơn đám đồng bọn của mình, xác suất đây là Gấu Bông thật khá cao.

 Nhưng sau đó… nó đã hoàn toàn biến mất, không để lại bất cứ thứ gì. Đến cả chiếc rìu trong tay nó cũng biến thành không khí, chỉ mình chiếc Đường Cổ từng dùng là rơi xuống đất sau khi Gấu Bông biến mất.

 Các người chơi cảm thấy thật tuyệt vọng, mà lúc này hai con Gấu Bông bên ngoài đã đẩy cửa ra một khoảng đủ rộng để lách vào rồi!

 Hai con Gấu Bông chui vào phòng, mỗi con cầm một chiếc rìu lấm máu trên tay.

 Bề ngoài chúng giống nhau y đúc, không ai phân biệt được chúng với nhau.

 Bạch Thiên tức tốc nhặt rìu lên, anh nhíu mày, đưa cho Đầu Đinh bên cạnh.

 Đường Cổ trầm giọng: “Chỉ còn lại hai con thôi, mọi người đừng tiếc sử dụng đạo cụ!”

 Nói rồi, anh rút sợi dây điện buộc quanh bụng ra.

 Trong lúc Đầu Đinh vung rìu chém lên mình một con Gấu Bông, Trung Niên cũng cầm nến, lấy bật lửa của Bạch Thiên thắp nến lên để cản trở động tác của con Gấu Bông còn lại.

 Bạch Thiên dùng dầu ăn tạt thẳng vào người con Gấu Bông đang đuổi theo Đầu Đinh.

 Dầu ăn hắt hết lên người Gấu Bông, dầu ăn tiếp xúc trực tiếp với thân thể Gấu Bông, cảm giác đáng sợ hơn việc chỉ nhìn thấy những món đồ kia nhiều. Nó sợ hãi kinh hoàng gấp bội phần so với hai con gấu trước đó.

 Nhân cơ hội này, Đầu Đinh dùng sức thật lực bổ rìu, chém vào cổ Gấu Bông.

 Thật ra lúc này sức của Đầu Đinh không đủ lớn, đây đã là đòn thứ ba của anh ta rồi, cây rìu nặng tới độ khiến tay anh ta đau buốt.

 Cũng may cú chém không đủ mạnh này vẫn khiến đầu Gấu Bông rơi xuống!

 Đầu nó lăn vài vòng, ánh mắt kỳ vọng của những người chơi cũng di chuyển theo chiếc đầu, đến khi nó dừng lại, không nhúc nhích nữa.

 “Nó không cử động nữa kìa?” Nốt Ruồi khó hiểu: “Nhưng cũng không biến mất?!”

 Không ai đáp lời anh ta, Đường Cổ đã tiến lại nhặt chiếc đầu lên, nhìn vào trong qua phần cổ gấu.

 Một thứ mùi hôi thối xộc ra, Đường Cổ thọc thẳng tay vào, chỉ tích tắc sau anh đã chạm được vào một thứ gì đó trơn nhẫy dinh dính, và… còn cả một ít tóc!

 “Tìm thấy rồi!” Đường Cổ kêu lên, anh dùng sức kéo một chiếc đầu đã thối rữa chẳng thành hình ra!

 Anh nắm lấy phần gò má và cằm của cái đầu. Chiếc đầu này đã rữa nát tới độ ngũ quan cũng biến hình, tóc cũng rụng gần hết, chỉ còn lại vài nắm.

 Nhưng có buồn nôn nữa thì cũng không thể buông tay, Đường Cổ siết chặt lấy nó, vừa vứt dây điện cho Bạch Thiên anh vừa nói: “Chặn nó lại, tôi lên xếp đầu!”

 Vừa dứt lời, anh đã chạy thẳng khỏi cửa.

 Đầu Đinh đã vứt chiếc rìu nặng trĩu xuống đất, Nốt Ruồi trở thành người tiếp theo sử dụng rìu.

 Nhưng lúc này, con Gấu Bông còn sót lại đột nhiên hét lên hưng phấn, sau đó, động tác của nó lanh lẹ hơn nhiều, lực tấn công cũng trở nên rất mạnh!

 Vừa tránh được đòn đầu tiên của nó, Nốt Ruồi đã thấy không ổn, anh ta thét: “Không ổn rồi, hình như nó mạnh hơn trước nhiều! Liệu có phải vì chúng ta tìm được đầu nên…”

 Anh ta còn chưa kịp dứt lời thì đòn thứ hai của Gấu Bông đã giáng xuống.

 Nốt Ruồi vội vã né đòn, né một cách vô cùng khó khăn, thiếu chút nữa lưỡi rìu đã bổ thẳng xuống đầu anh ta.

 Cứ như thế này thì không ổn, Đầu Đinh tức khắc sử dụng món đạo cụ còn lại của mình… chiếc túi nylon dính máu.

 Nhưng không ngờ, chiếc túi nylon mà mọi người đều chắc chắn có liên quan đến vụ án lại không có bất cứ tác dụng nào với hồn ma.

 Vì động tác giơ túi mà Đầu Đinh không thể tránh né đòn tấn công của Gấu Bông.

 Trong lúc Đầu Đinh quay người định chạy đi thì chiếc rìu của Gấu Bông đã chém thẳng xuống lưng anh ta!

 Đầu Đinh đau đớn thét lên một tiếng “á”, rồi ngã thẳng xuống đất!

 Không ai ngờ chiếc kim châm trông chẳng liên quan chút nào thì lại có tác dụng, còn chiếc túi nylon dính máu thì chẳng giúp ích được gì.

 Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, Bạch Thiên còn chưa kịp dùng dây điện thì Đầu Đinh đã chết rồi.

 Dù cái chết của Đầu Đinh khiến mọi người phải tiếc nuối, nhưng không thể không thừa nhận rằng anh ta đã giúp bọn họ có cơ hội nghỉ ngơi trong chốc lát.

 Lúc này, Bạch Thiên đã ném dây điện xuống cửa, anh chạy thẳng ra ngoài, vừa chạy vừa gào: “Chia nhau ra chạy!”

 

 Hai người còn lại: “…”

 Chạy nhanh thật đấy.

 Bọn họ không dám chần chừ, tức tốc chạy ra ngoài bằng tốc độ nhanh nhất.

 Thật ra động tác của Gấu Bông còn nhanh hơn cả họ, nhưng sợi dây điện bị Bạch Thiên vứt ra ngoài cửa đã khiến tốc độ của nó chậm lại.

 Bạch Thiên chạy lên tầng năm, mỗi cái sải chân vượt qua mấy bậc cầu thang, động tác vô cùng nhanh nhẹn.

 Hai người còn lại chạy xuống nhà, vì chắc chắn lên tầng sẽ chậm hơn là xuống.

 Gấu Bông vừa chạy khỏi cửa thấy Bạch Thiên một mình chạy lên bèn tức tốc truy đuổi!

 Tốc độ của nó nhanh hơn Bạch Thiên, lúc Bạch Thiên vừa chạy lên hành lang tầng năm thì Gấu Bông đã đuổi kịp anh, nó nâng rìu chém thẳng xuống!

 Bạch Thiên cảm nhận được nguy hiểm, anh tức tốc nghiêng về phía trước, lưỡi rìu gần như quét qua da đầu anh!

 Cùng lúc ấy, Đường Cổ thở hổn hển đặt chiếc đầu người xuống đám bộ phận cơ thể được ghép lại thành hình.

 Trên hành lang, Bạch Thiên vừa né xong một đòn nguy hiểm, đang chuẩn bị tung cú đấm đánh trả thì mắt anh đã hoa lên.

 Căn phòng khách quen thuộc. Hai người chớp mắt, cố kéo ý thức mình trở lại hiện thực.

 Đường Cổ mỉm cười, khoác vai Bạch Thiên: “Thành công rồi.”

 Bạch Thiên liếc nhìn anh, nói với vẻ không mấy vui vẻ: “Hợp tác vui vẻ.”

 Cái nhiệm vụ vừa không thể giết người lại còn vừa bị truy sát này chẳng vui chút nào.

 Nhưng bọn họ cũng đã hợp tác vui vẻ thật.

HẾT.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play