Hai người tìm kiếm tầng năm thật cẩn thận, lúc rời khỏi căn phòng thứ hai, bọn họ bắt gặp Người Phụ Nữ và Nốt Ruồi đang bước lên cầu thang.
Rõ ràng bọn họ còn chưa kiểm tra xong tầng bốn, nếu không đã chẳng lên tầng năm nhanh tới vậy.
Thật ra bước chân của hai người nọ rất nhẹ nhàng, đến cả Bạch Thiên và Đường Cổ đã cường hóa thính lực cũng không nghe được tiếng họ, cũng có nghĩa họ muốn lén lên tầng năm. Có lẽ họ định nhân cơ hội Đường Cổ và Bạch Thiên chưa chuẩn bị để tấn công bất ngờ, nhìn xem có phải hai người đang lén làm trò gì mờ ám trên tầng năm không.
Nhưng dù họ có thất bại thì cũng chẳng hề gì, Người Phụ Nữ bước lên cầu thang, đưa mắt nhìn hành lang, vừa khéo lại chạm mắt Đường Cổ.
Cô ta nói, mặt không đổi sắc: “Chúng tôi cũng lên đây tìm trước.”
Ban nãy cô ta đang nói xấu thì bị bắt quả tang, có thoáng cảm thấy ngượng ngùng, rồi lại thấy có vẻ Đường Cổ và Bạch Thiên định lên tầng năm nên cô ta mới bật thốt, bảo muốn kiểm tra tầng bốn.
Nhưng sau khi cảm giác ngượng ngùng tiêu tan, cô ta vẫn quyết định lên tầng năm trước, đề phòng bọn họ giở trò quỷ gì.
Đường Cổ nhún vai, chỉ một căn phòng: “Chúng tôi đã kiểm tra căn phòng này rồi, cả căn phòng ban nãy chúng tôi vừa bước ra nữa. Nếu không yên tâm thì cả hai có thể soát lại.”
“Được.” Người Phụ Nữ vừa nói vừa ra hiệu cho đồng đội đi cùng mình, tiến về phía Bạch Thiên và Đường Cổ.
Cô ta nhìn Đường Cổ chằm chằm, chậm rãi cất lời: “Chúng tôi sẽ bắt đầu tìm từ chỗ hai người.”
Đường Cổ nhướng mày, nép mình nhường đường, nói với họ: “Tìm cho kỹ vào nhé, có khi lại tìm được thứ gì chúng tôi chưa phát hiện ra cũng nên.”
Người Phụ Nữ liếc anh: “Yên tâm đi, chắc chắn chúng tôi sẽ tìm thật cẩn thận.”
Bách Thiên ngáp dài, xách rìu tiến về phía căn phòng trống đối diện. Đường Cổ khẽ cười, bước theo sau.
Trong lúc Người Phụ Nữ và Nốt Ruồi đang lục tung phòng đối diện ra thì Đường Cổ đã tìm được một cây gậy sắt nhỏ.
Dù không biết món đồ này có liên quan gì đến hồn ma không nhưng anh vẫn quyết định giữ nó lại. Cây gậy này có độ dài tương đương với cánh tay Đường Cổ, cầm khá thuận tay, lỡ như gặp phải chuyện gì thì mang ra làm vũ khí cũng ổn.
Trừ món đồ này ra thì hai người không phát hiện thêm gì trong căn phòng này.
Bọn họ rời khỏi phòng trước, còn hai người phòng đối diện vẫn đang say mê lục soát.
Đường Cổ và Bạch Thiên đưa mắt nhìn đối phương. Sau đó, họ chia ra tìm kiếm trong hai căn phòng đối diện nhau.
Vài phút sau, lại có tiếng bước chân vọng lên ngoài hành lang. Hai người đó ra khỏi phòng rồi.
Đường Cổ đứng trong phòng khách, quay đầu nhìn lại, thấy bọn họ đang bước tới.
Người Phụ Nữ nghiêng đầu nhìn anh, gương mặt xem chừng khá khó coi. Cô ta và đồn đội mình đã tìm kiếm rất lâu trong căn phòng kia nhưng không phát hiện được gì.
Người Phụ Nữ dừng bước, nhìn chằm chằm cây gậy sắt Đường Cổ nắm trong tay trái, cô ta ngờ vực hỏi: “Cậu cầm cái gì đấy?”
Đường Cổ cúi đầu liếc cây gậy, rồi lại ngước mắt nhìn chị ta như nhìn một đứa thiểu năng: “Chị còn không biết cả gậy sắt cơ à?”
“…” Người Phụ Nữ nhẫn nhịn hỏi lại: “Ý tôi là, cậu lấy nó ở đâu, chẳng lẽ nó cũng là manh mối sao?”
Đường Cổ nghiêng đầu, nở nụ cười dịu dàng, chậm rãi cất lời: “Có phải đầu mối không thì tôi không biết, nhưng nếu có ai làm tôi tức thì nó sẽ trở thành món hung khí giết người. Chị nói xem, đâm thẳng nó vào hốc mắt tốt hơn hay là dồn chút sức mà thọc vào cổ họng thì tốt hơn.”
Người Phụ Nữ ngập ngừng một hồi rồi quay sang nói với đồng đội mình: “Đừng phí lời với cậu ta nữa, đi thôi, còn phải kiểm tra một căn phòng nữa.”
Nốt Ruồi tủi thân: “Tôi có phí lơi với cậu ta đâu? Rõ ràng chị cứ nói…”
Đường Cổ bật cười, nói với anh ta: “Này, nếu không ổn thì qua nhóm chúng tôi đi, đâu ai quy định một nhóm phải có hai người đâu.”
Nốt Ruồi ngẩn ra, liếc nhìn Người Phụ Nữ rồi lắc đầu: “Không, giờ thì tạm không cần đâu?”
Dù anh ta thấy người phụ nữ này hơi thần kinh nhưng hiện giờ vẫn chưa tới mức phải bỏ đồng đội để chạy sang nhóm khác.
Đường Cổ nói tiếp: “Vậy anh cẩn thận nhé, cẩn thận bị đồng đội hại chết thì lại toi công.”
Mặt Người Phụ Nữ xanh lét: “Cậu có ý gì?”
Bạch Thiên vác rìu xuất hiện ngoài cửa phòng đối diện: “Anh ấy đang khen chị, chị tin không?”
“Hai người…” Người Phụ Nữ còn định nói gì đó nhưng lại bị Nốt Ruồi kéo lại.
Anh ta hạ giọng: “Đừng có cãi nhau nữa, tìm manh mối là quan trọng nhất! Chị không thấy hai tên này rất khó chơi à?”
Vừa dứt lời, một tiếng “rầm” vang dội đột ngột vọng lại.
Hai người cùng quay đầu lại, thấy Bạch Thiên vác rìu giáng xuống khung cửa. Sau đó, anh quay đầu lại, nói với họ bằng vẻ vô cảm: “Không muốn chết thì mau cút đi.”
Rõ ràng mọi người đều đã kinh qua mười màn chơi, đã từng gặp đủ loại người lẫn ma, nhưng lúc này, nhìn thấy ánh mắt vô cảm của Bạch Thiên, hai người đều cảm thấy rùng mình ớn lạnh.
Người Phụ Nữ ngẩn ngơ, khẽ ho khan rồi bước về phía căn phòng trước mắt.
Nốt Ruồi cũng bám theo, bước chân hai người vừa nhanh vừa vội vã, hệt như đằng sau có một con quái vật.
Bạch Thiên buông rìu, nói với Đường Cổ: “Phiền thật.”
Đường Cổ gật đầu: “Tôi hiểu.”
Luật của màn chơi này không giống khi trước, cách hoàn thành nhiệm vụ thứ hai chỉ là một lời gợi ý mơ hồ, tạm thời vẫn chưa thể chắc chắn nên hoàn thành nhiệm vụ thế nào.
Cách thứ hai là để sống sót sau ba ngày.
Với luật chơi như vậy thì số người chơi càng nhiều, nguy hiểm lại càng nhỏ hơn. Mà chưa tìm xong đầu mối, đông người thì sức cũng mạnh nên chắc chắn không thể tùy tiện giết chết các người chơi khác.
Nếu không thì cả Đường Cổ lẫn Bạch Thiên đều sẽ giết chết người phụ nữ này đầu tiên.
Hai phút sau, tiếng nôn ọe và bước chân dồn dập vọt ra cửa của hai người nọ vọng lại.
Tích tắc sau, Bạch Thiên và Đường Cổ nhìn thấy Người Phụ Nữ chạy ra khỏi phòng, mặt cô ta trắng bệch, nôn khan mấy tiếng rồi mới hỏi họ: “Căn nhà vệ sinh đó… sao hai người không bảo sớm?!”
Nốt Ruồi cũng bước ra, phản ứng của anh ta không mạnh như Người Phụ Nữ, chỉ là vẻ mặt cũng khá khó coi.
Đường Cổ nhướng mày, nói: “À thì, tôi còn tận tay bước vào kiểm tra thùng nước nữa mà, hai người chỉ nhìn thôi đã thành ra thế này à?”
Bạch Thiên lạnh lùng liếc anh ta, Đường Cổ cũng dửng dưng liếc trả lại.
“Anh còn vào kiểm tra sao?” Lúc cất tiếng hỏi, Nốt Ruồi còn không nén nổi vẻ kính trọng khâm phục.
Đường Cổ lạnh nhạt: “Nếu biết trước bên trong không có gì thì tôi cũng không vào đâu, đúng là hơi buồn nôn thật.”
Bạch Thiên: “Ha ha.”
Nốt Ruồi giơ ngón cái, nói: “Anh cừ đấy. Dù tôi từng thấy rất nhiều thi thể và ma quỷ rồi nhưng cái cảnh này thì… tôi cảm giác còn đáng sợ hơn xác chết nhiều!”
Người Phụ Nữ hít sâu, quay đầu liếc vào trong phòng, cô ta thoáng do dự rồi nói: “Nếu kiểm tra rồi thì chúng tôi cũng không vào nữa. Đi thôi, kiểm tra phòng khác thôi.”
“Không vào thật sao?” Đường Cổ dựa vào khung cửa, cười nói: “Có khi trong đó có gì thật đây, hay vào xem thử đi?”
Người Phụ Nữ liếc nhìn anh: “Cậu nói vậy thì chắc chắn bên trong chẳng có gì.”
Người Phụ Nữ kéo đồng đội mình tiến thẳng vào căn phòng đối diện.
Đường Cổ nghiêng đầu nhìn Bạch Thiên, nhướng mày cười: “Được rồi, chúng ta tiếp tục thôi.”
Sau đó, Bạch Thiên tìm được một chai dầu ăn nhỏ đang dùng dở ở bên góc tường dựng bếp, Đường Cổ thì không phát hiện ra manh mối gì.
Bọn họ vẫn đặt dầu ăn tại chỗ, Bạch Thiên chỉ nhìn chứ không chạm vào. Chai dầu phủ đầy bụi bặm, nếu cầm lên thì chắc chắn những người khác sẽ phát hiện.
Mà món đồ này cũng không thể mang theo mình, người khác liếc thôi cũng sẽ phát hiện ra có vấn đề ngay. Dù sao cũng chẳng có chuyện bọn họ mang dầu theo để xào nấu đồ ăn.
Hai người bèn bỏ thẳng xuống tầng bốn, Người Phụ Nữ thấy bọn họ dứt khoát vậy, nỗi nghi ngờ với Đường Cổ cũng với bớt, chỉ chốc lát sau đã theo xuống tầng.
Lúc này, Áo Thể Thao và đồng đội của anh ta là Nhân Viên Công Sở cũng đã lục soát xong tầng bốn.
Dường như bọn họ không lường được điều Đường Cổ suy đoán nên dù đang tìm kiếm manh mối nhưng họ không cầm bất cứ thứ gì theo cả.
Đường Cổ và Bạch Thiên vẫn chia nhau ra hành động, mỗi người một phòng, tìm kiếm thật cẩn thận.
Đường Cổ tìm được một chiếc nồi nhôm bám đầy bụi ở căn phòng thứ hai.
Nếu chỉ là một cái nồi thôi thì chẳng có vấn đề gì, nhưng nếu kết hợp với mớ nội tạng bị nấu chín ban sáng thì lại khiến người ta phải nghĩ ngợi nhiều.
Mang một cái nồi theo mình thì lại không tiện nên Đường Cổ cũng chọn cách giống Bạch Thiên, chỉ đưa mắt nhìn rồi lại lẳng lặng lục tìm nơi khác.
Bạch Thiên tìm ra vài cây kim trong tủ đầu giường trong phòng ngủ của căn phòng thứ ba, anh suy nghĩ trong chốc lát rồi cất chúng vào túi.
Mang những món đồ nhỏ này bên người rất tiện, hiếm khi thu hút sự chú ý của người khác.
Vì ban sáng họ đã tìm một lượt rồi nên cũng không mất nhiều thời gian để lục soát hết tầng bốn, hai người bước ra khỏi căn phòng cuối cùng rồi đi xuống tầng ba.
Tại tầng ba, Trung Niên và đồng đội của ông ta cũng mới vừa bắt đầu lục soát tìm kiếm.
Đường Cổ đứng trên hành lang, đưa mắt nhìn hai người nọ, nói với Bạch Thiên: “Có họ đây rồi thì chúng ta bắt đầu tìm từ tầng một lên đi.”
Trung Niên quay đầu nhìn anh, mỉm cười nói: “Chúng tôi cũng bắt đầu tìm từ tầng một lên, tầng một do nhóm của Áo Thể Thao phụ trách.”
“Ra là vậy.” Đường Cổ mỉm cười, cầm gậy sắt xuống tầng.
Tầng một còn tối tăm hơn những tầng trên, hành lang bày đầy những món đồ linh tinh, trông rất giống một bãi rác be bé.
Vừa bước tới khúc ngoặt cầu thang, hai người đã ngửi thấy mùi rác rưởi.
Dưới tầng có một cánh cổng sắt hai cánh lớn, nhưng lúc này cửa đang đóng chặt im lìm, Bạch Thiên tiến lại thử mở cửa, nhưng đương nhiên là cũng không thể mở được.
Đầu bên kia hành lang chất đống hàng mớ đồ lặt vặt, thậm chí hai căn phòng trong cùng còn bị chất đồ chật kín chặn cửa.
Nhưng các người chơi xuống tầng một trước đó đã dọn đường, giờ bọn họ có thể ra vào dễ dàng.
Hai người tiến lại, thấy ngay xác chú chó hoang bên đống rác.
Đây là một con chó nhà khá gầy gò, nó nằm dưới đất, nhìn bề ngoài rất khó đoán ra nguyên nhân tử vong.
Cơ thể nó đã có dấu hiệu thối rữa, hơn nữa còn thoảng mùi hôi thối.
Hai người đứng cạnh xác nó một hồi, Bạch Thiên mới hỏi: “Khi nào thì ra tay đây?”
Đường Cổ suy nghĩ rồi nói: “Hôm nay cứ xem tình hình ra sao đã, có lẽ là đêm nay, cũng có lẽ phải đợi đến mai rồi thử xem. Nếu giờ mổ bụng nó ra ngay thì những người khác sẽ nghi ngờ mục đích của chúng ta.”
Bạch Thiên gật đầu, bước về phía căn phòng trống trong cùng hành lang.
Đường Cổ bước vào căn phòng còn lại, hai người không phí phạm thời gian, nhanh nhẹn kiểm tra kỹ phòng ốc một lượt.
Đường Cổ tìm ra một chai CocaCola trong căn phòng chính giữa.
Chai nước trống không, lớp vỏ bên ngoài bị bóc ra vứt trong góc, giống một thứ rác rưởi vô dụng.
Nhưng anh để ý thấy chai có vết bị bóp méo, hơn nữa nắp chai còn rơi dưới gầm bàn.
Vậy nên anh mới cầm chiếc chai lên quan sát cẩn thận, rồi ngay sau đó đã buồn nôn tới nổi phải quăng chai ra ngoài.
Chai nước bốc ra mùi nước tiểu.
Bạch Thiên nghe tiếng bèn hỏi vọng ra từ phòng đối diện: “Sao rồi.”
Đường Cổ liếc nhìn chai Coca, híp mắt cười rồi lớn tiếng: “Tôi tìm thấy thứ này hay lắm, cậu cầm lấy mà phòng thân, mau qua đây!”
Chốc lát sau, Bạch Thiên đã gác rìu lên cổ Đường Cổ với vẻ mặt vô cảm.
Cuối cùng chai Coca bị đóng nắp lại, bỏ vào chiếc túi mộc mạc đơn giản buộc bên hông Đường Cổ.
Đường Cổ cúi đầu nhìn chiếc túi đang thoáng phồng, anh nói: “Cậu nhỏ tuổi hơn tôi, tôi nhường cậu đấy.”
Bạch Thiên nói: “Ồ.”
Kiểm tra xong các căn phòng dưới tầng một, họ không phát hiện ra món đồ gì nhưng lại tìm thấy vài thứ khá nghi trong đám đồ lặt vặt ngoài hành lang.
Đó là một sợi xích sắt lớn chừng ngón tay nhưng không được dài lắm, một đầu được khóa lại với thanh sắt nằm vắt ngang giữa chân bàn.
Trông giống như là… xích chó vậy.
Nhưng có vẻ như con chó ngoài cửa không phải là chó nhà nuôi, hơn nữa cũng chẳng ai xích chó vào bàn.
Vậy nên hai người đón sợi dây xích này từng được dùng để xích người.
Bạch Thiên cầm rìu, nện hơn mười nhát vào sợi xích, thành công đập vỡ nó.
Sau khi gỡ xích xuống, hai người giấu nó vào chỗ đám đồ bỏ đi ngoài hành lang.
Sau đó họ không tìm được thêm gì dưới tầng một nữa. Hai người lên tầng hai, tìm kỹ từng căn phòng một, đến căn phòng thứ ba, họ bắt gặp một chiếc túi nylon mặt trong có dính máu trên sàn nhà.
Ngoài ra, hai người còn tìm được một chiếc cưa nhỏ trong căn phòng cuối.
Chiếc cưa này rất sạch, nhưng lưỡi cưa đã biến dạng, không biết từng dùng để cưa thứ gì. Nói chung, đây cũng là thứ có thể dồn người khác vào chỗ chết hoặc là một món vũ khí dùng để phân thây nên cũng được hai người đặc biệt quan tâm.
Vì mang theo bên mình thì bất tiện nên họ không động tới nó mà chỉ ghi nhớ vị trí.
Người Phụ Nữ và Nốt Ruồi cũng xuống tìm manh mối. Đường Cổ và Bạch Thiên bèn lên tầng ba.
Trước khi tất cả mọi người kịp kiểm tra xong xuôi thì cũng đã gần chín giờ rồi.
Cả hành lang lẫn các căn phòng bên trong đều không có ánh sáng lọt vào nổi, các người chơi có thể hành động cũng là nhờ điểm thưởng thị lực.
Nhưng cái gọi là “có thể hành động” chỉ là đi lại loanh quanh mà thôi chứ không phải tiếp tục tìm kiếm đầu mối.
Dù có thể dùng điện thoại để chiếu sáng nhưng chút ánh sáng này không đủ để họ có thể tìm kiếm manh mối một cách kỹ càng. Các người nhìn nhiều hoa cả mắt, hai mắt vừa khô vừa cay, không thể không dừng lại.
Bọn họ bàn bạc với nhau rồi tập hợp lại tại hành lang tầng ba vì lý do an toàn. Lỡ có gặp phải ma thì ít nhất cũng có hai con đường để chạy.
Sau khi tám người chơi tập hợp, Trung Niên bèn cất tiếng hỏi trước: “Chiều nay mọi người tìm ra gì rồi?”
Đám người thoáng im lặng trong phút chốc, Áo Thể Thao nói: “Ở đây nhiều đồ linh tinh quá, tôi cũng không biết thế nào mới được coi là phát hiện nữa. Còn nếu bắt buộc phải nói thì tôi có tìm được một chiếc túi nylon dính máu bên trong. Nhưng miệng túi rách rồi, bên trong có máu nên tôi không mang theo, đặt tạm ở căn phòng dưới tầng hai.”
Đường Cổ sờ mũi. Giờ chiếc túi nylon đó đang nằm trong chiếc túi buộc bên hông anh.
Những người khác đều nói mình không phát hiện ra manh mối gì, giọng điệu nghe khá uể oải chán nản.
Nhưng lòng tất cả đều biết rõ, vì còn có cách hoàn thành nhiệm vụ thứ hai nên bọn họ đều đang đề phòng nhau, không kẻ nào dám tiết lộ hết những phát hiện của mình cho người khác.
Bàn bạc, thương lượng, hợp tác, tất cả chỉ là những lời thuận miệng mặt ngoài thôi. Trừ khi chắc chắn có thể tin tưởng được những người khác, nếu không tất cả chỉ là nói suông.
Tám người chơi nói chuyện với nhau một hồi ngoài hành lang, cuối cùng bọn họ đều phát hiện ra mình hoàn toàn đang lãng phí thời gian và sức lực.
Vậy nên dần dần, bọn họ cũng không nói chuyện nữa mà lần lượt tìm chỗ nghỉ ngơi dưỡng sức, đợi tới mười hai giờ.
Đường Cổ và Bạch Thiên cũng ngồi bên tường, phần tường trên đầu họ có vài dòng chữ và tranh vẽ bậy linh tinh, giống như tranh của mấy đứa trẻ nổi loạn bôi bẩn lên.
Những người khác không lên tiếng, bọn họ cũng chẳng mở lời, hai người dựa đầu vào tường, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Áo Thể Thao ngồi đối diện nhìn hai người họ, thật ra nhìn trong bóng tối thì không được rõ lắm, nhưng anh ta vẫn thấy rõ mồn một chiếc rìu trên đùi Bạch Thiên.
Áo Thể Thao rời mắt, lòng thầm nghĩ, có thể anh chàng này là một tên ngốc, hoặc là chiếc rìu này có vấn đề.
Lát nữa hồn ma xuất hiện, mọi người đều phải chạy trốn, anh lại mang theo một chiếc rìu to bự thì e là đến chạy cũng không nổi.
Người Phụ Nữ ngồi gần đó khẽ ho, ra hiệu cho Nốt Ruồi ghé lại gần rồi thì thầm bên tai anh ta: “Lát nữa nếu như phải chia nhau ra hành động thì đừng có lại gần hai người đàn ông kia.”
Nốt Ruồi gật đầu, liếc nhìn hai người rồi không nói năng gì thêm.
Trung Niên và Nhân Viên Công Sở đưa mắt nhìn nhau, nụ cười hời hợt cùng nở trên gương mặt họ rồi nhanh chóng biến mất.
Trong sự im lặng của các người chơi, Đường Cổ dần cảm thấy buồn ngủ, bèn dựa vào tường chợp mắt một lúc.
Trong lúc đang mơ màng, anh bị Bạch Thiên gọi dậy, Bạch Thiên thì thầm: “Sắp tới giờ rồi.”
Bạch Thiên híp mắt nhìn màn hình điện thoại, thấy lúc này đã là 23 giờ 40 phút.
Còn hai mươi phút nữa.
Anh ngáp dài, đứng dậy nói: “Khởi động cái đã.”
Thế là những người khác được chứng kiến màn tập Thái Cực Quyền chậm rãi trong bóng tối của anh chàng trẻ tuổi này.
Đến gần 0 giờ sáng, ít nhiều gì mọi người cũng đều thoáng căng thẳng.
Trừ Đường Cổ mới tập Thái Cực Quyền xong thì màn hình điện thoại của bảy người khác đều sáng bừng, bọn họ nhìn chằm chằm di động, nhìn đồng hồ từ 23 giờ 59 phút chuyển sang bốn số không.
“Tới giờ rồi.” Bạch Thiên cất điện thoại, trầm giọng thốt với Đường Cổ.
Những người khác không hề lên tiếng, sau khi Bạch Thiên dứt lời, nơi đây bắt đầu chìm vào sự im lặng quái dị.
Bọn họ đều đang chờ đợi, chờ đợi hồn ma sắp xuất hiện.
Thời gian chầm chậm trôi đi, càng lúc tâm trạng bọn họ càng thêm căng thẳng.
Biết rõ nhất định hồn ma sẽ xuất hiện nhưng lại không biết nó là loại ma quỷ gì, cũng không biết nó sẽ hiện lên lúc nào, mang dáng vẻ ra sao. Cái cảm giác chờ đợi dài dằng dặc này còn căng thẳng hơn là có một con ma xồ ra ngay trước mắt họ.
Đợi chừng năm phút, Áo Thể Thao mới không nén nổi phải thì thầm: “Sao vậy, chẳng lẽ lại không có chuyện gì xảy ra sao?”
“Suỵt.” Đường Cổ ra tay tỏ ý đừng lên tiếng, anh quay đầu nhìn cầu thang, chầm chậm thốt lời: “Nó tới rồi.”
Tim mọi người nghẹt lại, hơi thở cũng được nén nhẹ trong vô thức, tất cả cùng lắng tai tập trung hết tinh thần nghe ngóng phía cẩu thang.
Chỉ chốc lát sau họ đã nghe thấy có tiếng động nhỏ xíu vọng lại. Chắc đó là tiếng bước chân, nhưng âm thanh rất nhẹ, như thể đang bước đi trên bông vải vậy, nếu không phải họ đã cường hóa thính lực rồi thì e là cũng chẳng thể nghe nổi tiếng động nào.
Âm thanh ấy lại có xu thế càng lúc càng lớn dần, mọi người có thể chắc chắn, thứ đó đang tiến về phía họ.
Tiếng động dần tiếp cận nhưng lại khiến mọi người cùng thở phào nhẹ nhõm.
Nếu đó là một con ma hung hãn mạnh mẽ thì hoàn toàn có thể lẳng lặng bay tới tấn công khiến họ không kịp trở tay, nhưng nó lại chầm chậm bước lại.
Như vậy có hồn ma trong màn chơi này không đáng sợ tới vậy.
Khi các người chơi thấy hồn ma dần hiện lên trong bóng tối, thì ý nghĩ này lại càng thêm vững chắc.
Hồn ma chầm chậm tiến lại từ hành lang, các người chơi cũng dần có thể thấy được bóng dáng mờ ảo của nó khi hai bên cách nhau chừng bảy tám mét.
Các người chơi chăm chú đưa mắt nhìn, thấy một cái bóng khổng lồ đang chầm chậm tiến ra từ bóng tối.
Dáng hình của thứ đó… trông như một con gấu bông khổng lồ.
Đó là kiểu gấu bông linh vật màu nâu dễ dàng bắt gặp ngoài đường, thường được các sinh viên làm thêm khoác lên để quảng cáo tiếp thị.
Lúc này, nó chầm chậm bước tới, lúc lắc đầu tiến về phía các người chơi.
Dù tay nó đang nắm một chiếc rìu lớn nhỏ máu tong tong nhưng cũng vẫn không khiến các người chơi cảm thấy hãi hùng.
Rõ ràng các người chơi cũng có ngạc nhiên thật, không ai ngờ hồn ma trong nhà trọ ma ám lại là một con gấu đồ chơi ngốc nghếch.
“Nó tới chọc cười chúng ta sao?” Áo Thể Thao bật cười, dường như đang tự cười sự căng thẳng mới nãy của mình.
Nhưng anh ta vừa dứt lời thì con gấu bông đã giơ rìu lao về phía các người chơi!
Dù vẫn không đáng sợ nhưng rõ ràng nó đang nói với họ, nó tới đây không phải để chọc cười họ.
Tác giả: À quên không nói, màn chơi này lấy cảm ứng từ vụ án giấu xác trong Hello Kitty nhé.