Ngày hôm sau ánh nắng chiếu vào phòng, gương mặt người nằm trên giường đẹp tựa như một bức tranh sơn dầu phương Tây.

Người đàn ông hai má ửng đỏ, cau mày, bên trán có vài giọt mồ hôi, thỉnh thoảng phát ra tiếng thở dốc trầm thấp.

Chiếc chăn bông mỏng trên người chỉ che được một góc, để lộ dáng người gợi cảm, cơ ngực phập phồng lên xuống theo từng nhịp thở, hoàn mỹ như một bức tượng trong bảo tàng nghệ thuật.

Không biết đã bao lâu, người đàn ông mở mắt ra, sững sờ một lúc, vệt hồng trên mặt còn chưa tan đi.

Phó Duẫn Xuyên ngồi dậy, lấy ly nước bên cạnh giường uống, anh lâu lắm rồi mới có mộng xuân, cảm giác khó chịu dính dính khiến anh nhớ tới giấc mơ ướt át. Mặc dù cảm giác mát lạnh và trơn trợt vẫn còn đó, làm anh thoải mái đến mức muốn thở dốc, thằng em lại có xu hướng muốn ngóc đầu.

Bàn tay đang đặt ly nước xuống khựng lại, cảm giác lạnh lẽo dính dính?

Anh nhìn quanh không thấy bóng dáng của con rắn nhỏ đâu, trong đầu anh mơ hồ đoán được, xốc chăn bông vẫn đang che kín chỗ mấu chốt lên, quả nhiên nhìn thấy một cái vòng màu trắng.

Nó quấn quanh tiểu Phó của anh hai vòng, đầu thì tựa vào bên cạnh, ngủ say đến nổi lưỡi lè ra ngoài còn lắc lư theo động tác của anh.

Trên trán Phó Duẫn Xuyên nổi lên hai đường gân xanh, nắm chặt nắm đấm, từ trong kẽ răng phun ra hai chữ: “Tiểu Nhịiiiiiiii!”

Dư Ý cảm giác được hơi thở nguy hiểm liền tỉnh lại, cử động một chút, lại được tiếng thở dốc kiềm chế của Phó Duẫn Xuyên, cậu ngáp một cái. Đêm qua chui vào trong ổ chăn Phó Duẫn Xuyên, bò lên người anh, cậu khác với rắn bình thường —cậu thích những nơi ấm áp.

Nhiệt độ trên người Phó Duẫn Xuyên rất thoải mái, cậu dựa vào người đối phương một hồi liền ngủ lúc nào không hay.

“Lại đây, Tiểu Nhị.” Trên mặt Phó Duẫn Xuyên lộ ra một nụ cười méo mó, cố gắng làm cho giọng điệu của mình trở nên nhẹ nhàng hơn.

Nhưng Dư Ý không hiểu sao lại nghe được trong lời nói này có chút nguy hiểm, cậu nghĩ mình vừa mới tỉnh dậy, không có chọc gì đến đối phương vậy thì có nguy hiểm gì?

Có thể là Phó Duẫn Xuyên đã thấy cậu hiếm hiếm rồi, há há, trách cậu có vẻ ngoài xinh đẹp và quyến rũ .

(*Hiếm hiếm 稀罕 là từ lóng khu vực Đông Bắc, tùy trường hợp có khi là thích, có khi là không thèm mà thực ra lại rất thèm. Ở đây nghĩa là thích muốn cưng nựng ?)

Dư Ý chậm rãi nhả ra rồi từ từ trượt xuống, tiếng thở dốc nghẹn ngào của Phó Duẫn Xuyên vẫn tiếp tục, cậu không có để ý biểu tình trên mặt Phó Duẫn Xuyên, một đường bò qua cơ bụng tám múi đến tay anh.

Giây tiếp theo, cảnh tượng trước mắt xoay chuyển, cả đầu cậu chúi xuống đất.

Cậu bị xách lắc qua lắc lại, đầu óc mới ngủ dậy cũng không quá thanh tỉnh, hiện tại càng loạn hơn, cậu cảm thấy mới sáng con hàng này lại nổi điên cái gì không biết? Cậu chọc Phó Duẫn Xuyên lúc nào mới được chứ?

Trong đầu cậu không ngừng suy nghĩ xem mình đã làm sai cái gì đã bị treo lên một giá phơi đồ lạnh lẽo.

Dư Ý vùng vẫy muốn bỏ chạy, nhưng Phó Duẫn Xuyên  lại dùng thân rắn thắt nút lại.

Phó Duẫn Xuyên thắt xong cũng giật mình, bất tri bất giác con rắn nhỏ này đã lớn như vậy, lần đầu tiên thấy nó trong khách sạn nó vẫn còn là một con rắn chút xíu.

Nhìn thấy con rắn vặn vẹo muốn bò xuống, Phó Duẫn Xuyên nhéo đuôi cậu: “Làm sai thì phải chịu phạt. Treo ở đây một tiếng. Nếu tao nhìn thấy mày dám lẻn xuống...”

Phó Duẫn Xuyên còn chưa nói hết nửa câu sau, nhưng độ uy hiếp quá rõ ràng, nên Dư Ý thành thật hơn rất nhiều.

Đứng sang một bên giám sát nó một lúc, Phó Duẫn Xuyên thấy tương đối thành thật, liền đi lục lọi ngăn kéo trong phòng khách, muốn tìm một cây thước để đo xem con rắn hiện tại dài bao nhiêu.

Đầu Dư Ý chúi đầu xuống nên cảm thấy choáng váng, nhưng vẫn không quên chú ý tới động tác của Phó Duẫn Xuyên, âm thầm lười biếng một lát.

Thật ra cậu có thể thoát ra chẳng qua là cậu không dám, treo lơ lửng một tiếng cũng không ngứa ngáy hay đau đớn gì cả. Nhưng nếu Phó Duẫn Xuyên phát hiện cậu trốn, có lẽ chuyện đáng sợ hơn còn đang chờ — mà tức cái, cậu còn không biết mình đã làm sai cái gì.

Cậu cố nhớ lại chuyện phát sinh từ tối hôm qua đến sáng hôm nay, đầu tiên là vượt ngục thành công, lên giường chui vào ổ chăn, người Phó Duẫn Xuyên ấm áp đến mức cậu ngủ thiếp đi lúc nào không hay, sau đó sáng nay bị đánh thức, bò từ dưới lên tay anh….

Khoan đã, trước khi bò lên tay anh ta cậu ở đâu...

Cơ bụng... Hơn nữa... Dư Ý đột nhiên thẳng đứng lên, cứng đờ thành một cây gậy.

Đệch!

Lần này thật sự không thể trách cậu được, đó là nơi ấm áp nhất trên người đối phương, hơn nữa cậu có tật xấu khi ngủ thích quấn quanh cái gì đó, cho nên theo bản năng liền quấn lên. Chẳng trách Phó Duẫn Xuyên lại tức giận như vậy, không biết trong lúc ngủ cậu có quá sức làm nó hỏng luôn chưa?.

Dư Ý lại thay đổi suy nghĩ, Phó Duẫn Xuyên không lộ ra vẻ mặt đau đớn ngoại trừ cái mặt hơi đen, nhưng có thể là cũng đau nên đối phương mới tức giận như vậy. Biết mình làm sai ở đâu, Dư Ý thành thật hẳn ra, suy nghĩ tý nữa nên xin lỗi Phó Duẫn Xuyên như thế nào.

Sai thì phải thừa nhận, bị đánh thì phải đứng thẳng, đây là triết lý rắn mà Dư Ý đã học được sau khi bị cha đánh.

Phó Duẫn Xuyên lấy ra một dây thước dây trong ngăn kéo, nhìn đồng hồ, chỉ mới bảy phút trôi qua, anh tìm một chỗ trong phòng khách ngồi xuống có thể nhìn thấy giá phơi đồ, thấy ‘nút thắt’ bất động, dáng vẻ chấp nhận chịu tội khiến cơn tức giận của anh vơi đi không ít.

Phó Duẫn Xuyên đặt đồng hồ báo thức trên điện thoại di động, điện thoại nhắc nhở còn hai mươi ba phút, Phó Duẫn Xuyên ném điện thoại di động sang một bên, nói một giờ, nhưng rắn sẽ không có khái niệm về thời gian.

Anh nhờ Trình Viễn tìm một người dì nấu ăn, có thể đến vào mỗi buổi sáng, buổi trưa và buổi tối.

Sau khi Phó Duẫn Xuyên tắm rửa xong, mặc quần áo ở nhà, đi ra cởi trói con rắn trắng đang bị thắt nút rồi mang lên bàn ăn.

“Biết sai chưa?” Phó Duẫn Xuyên nắm lấy đầu nó hỏi.

Dư Ý gật gật đầu, cậu đúng là đã phạm sai lầm, chỗ đó của con người rất yếu đuối, là cậu bất cẩn không để ý.

Thấy nó ngoan ngoãn thừa nhận sai lầm, Phó Duẫn Xuyên vẫn có chút không quen, làm sao có thể ngoan ngoãn như vậy, nhưng ít nhất cũng chứng minh chuyện này có tác dụng, thú cưng vẫn phải huấn luyện, không thể phạm sai lầm.

Phó Duẫn Xuyên đẩy một dĩa lớn khoai tây cắt nhỏ  qua: “Ăn đi.” Nhưng con rắn lại không nhúc nhích, Phó Duẫn Xuyên dùng ngón tay chọt chọt vào nó: “Không phải mày thích nhất ăn khoai tây cắt nhỏ à?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play