Anh cầm Dư Ý lên và nhìn nó từ trên xuống dưới hai lần, nghĩ rằng lúc treo nó trên giá phơi đồ có thể vô tình làm tổn thương nó ở đâu đó. 

Ngoại hình vẫn là vảy rắn màu trắng bạc, từng miếng vảy rõ ràng, đặc biệt khi không nhúc nhích thì trông giống như hàng giả.

Phó Duẫn Xuyên lật người con rắn lên xem ở dưới có bị gì không, con rắn trong tay anh vùng vẫy, thân thể lạnh lẽo của nó linh hoạt trượt xuống khỏi tay anh.

Nó không đi ăn mà vặn vẹo trên bàn một lúc lâu, Phó Duẫn Xuyên có chút ngốc lăng, đây là đang làm gì thế, lại lột xác rồi?

Một lúc sau Phó Duẫn Xuyên mới từ thân hình vặn vẹo của con rắn nhìn ra được, con ngươi hơi giãn ra, con rắn trắng nhỏ trên bàn dùng thân mình vặn ra một hình ‘trái tim’ và chữ ‘Xuyên’ xếp cạnh nhau, trái tim thì xiêu xiêu vẹo vẹo, chữ ‘Xuyên’ nhìn mãi mới mới ra.

(*Chữ Xuyên đây 川)

Phó Duẫn Xuyên sững sờ hồi lâu, sau đó nhanh chóng cầm điện thoại di động lên chụp ảnh trên bàn, sau đó cúi đầu chọt chọt cái đuôi nhỏ của nó, hỏi: “Gì đây? Là xin lỗi tao à?” 

Dư Ý ngẩng đầu gật gật hai cái, muốn liếm liếm tay Phó Duẫn Xuyên, nhưng nghĩ đến thói ở sạch lại của anh nên lùi đầu lại.

Nếu lúc Phó Duẫn Xuyên tức giận, khi nhìn thấy chữ ‘Xuyên’ xiêu vẹo này sẽ rất tha cho cậu.

Anh nghĩ thầm, chẳng trách nuôi thú cưng có giải tỏa căng thẳng đúng là một cảm giác tuyệt vời, nhưng vật nhỏ này quá thông minh đi. Phó Duẫn Xuyên mặc dù không biết chỉ số IQ của loài rắn cao bao nhiêu nhưng anh nghĩ chỉ số IQ của một loài vật khó thuần chủng cũng không nên quá cao. Mà con rắn này còn biết xin lỗi anh, còn biết tự mình chọn đồ ăn, cũng có thể nghe hiểu tiếng người, thật sự rất kỳ quái. 

Phó Duẫn Xuyên không yên tâm, lại nhờ người kiểm tra khách sạn xem ngày đó có ai ra vào.

Thấy Phó Duẫn Xuyên không giống như đang tức giận, Dư Ý cuối cùng cũng yên tâm ăn.

Phó Duẫn Xuyên lấy tấm ảnh vừa rồi đăng lên Weibo kèm dòng caption:  【Hôm nay chọc giận tôi nên em ấy đã dùng cách này để xin lỗi tôi. [Hình ảnh].】

ha ha! Chú dễ thương quá, còn tạo dáng cho Nhị Tiểu nữa!!

【Nhưng đứa nhỏ Nhị Tiểu này cũng ngoan quá đi! Không nhúc nhích mặc kệ chú nhào nặn! Thương thương.jgp】

Nhị Tiểu hình như lớn hơn rồi.

......

Phó Duẫn Xuyên nhìn bình luận này mới nhớ ra mình định làm gì, anh cầm lấy thước dây trên bàn trà, duỗi thẳng con rắn ra và đo, nó dài bốn mươi lăm centimet, trông dài hơn một nửa so với lần đầu tiên anh thấy.

Anh ở trên mạng tìm một hồi nhưng cũng không ra được Nhị Tiểu nhà anh thuộc giống nào.

Sau khi ăn xong, Phó Duẫn Xuyên nằm trên ghế sô pha xem video, Dư Ý cũng quấn quanh cánh tay anh cùng nhau xem. Bây giờ cậu không có hoạt động nào để giải trí, chỉ có nương theo Phó Duẫn Xuyên xem ké điện thoại.

Vừa lúc điện thoại phát một đoạn video đồ ăn, mắt Dư Ý sáng lên, dùng đuôi tát ‘phành phạch’  vào cánh tay Phó Duẫn Xuyên.

Phó Duẫn Xuyên bị rắn tát hơi đau, nhíu mày hỏi:  “Sao nữa?” 

Dư Ý dùng đuôi chỉ chỉ vào điện thoại.

Phó Duẫn Xuyên: “Muốn ăn cái này”

Dư Ý gật gật đầu.

Phó Duẫn Xuyên càng nghĩ càng thấy quái, trước đây anh chưa bao giờ đóng phim cổ trang viễn tưởng, nhưng lúc này trong đầu anh lại có một suy nghĩ buồn cười, chẳng lẽ con rắn này đã thành tinh rồi?

Dư Ý thấy Phó Duẫn Xuyên không lên tiếng, nghĩ rằng Phó Duẫn Xuyên không muốn mua cho mình, nên dùng đầu cọ cọ lòng bàn tay Phó Duẫn Xuyên, bán manh nhiệt tình.

Trong lòng thì không ngừng phỉ nhổ bản thân, làm sao mình có thể làm ra chuyện như vậy, nhưng mặt khác, lại tự an ủi rằng bây giờ cậu chỉ là một con rắn nhỏ, nên chuyện lấy lòng thế lực cho ăn là bình thường thôi.

Phó Duẫn Xuyên lưu video vào mục yêu thích, nói: “Ngày mai ăn.” 

Dư Ý vặn vẹo, vui sướng lăn lộn trên người anh.

- Bản chuyển ngữ chỉ thuộc về team Cá Mặn Thời @ và được đăng tải duy nhất trên tყt.

Trong lòng Phó Duẫn Xuyên không kìm nén được cảm giác kỳ lạ, mở camera được lắp trong phòng lên, không ngờ khi camera được kích hoạt lại sẽ có hai tác dụng hoàn toàn trái ngược nhau.

Phó Duẫn Xuyên cười tự giễu.

Ban đêm Phó Duẫn Xuyên đặt nó vào lồng ấp, nếu con rắn này thật sự là yêu tinh, nó nhân lúc anh ngủ dễ như trở bàn tay mà tiễn anh đi về nơi xa, nhiều lúc anh cố tỉnh xem ban đêm nó làm gì, nhưng dạo gần đây giấc ngủ anh tốt quá.

***

Hôm sau, lúc tỉnh dậy cơ thể lại có cảm giác vừa lạ vừa quen, ánh mắt Phó Duẫn Xuyên mê mang, sau đó sắc mặt thay đổi, lập tức xốc chăn bông lên, hét lớn: “Mày cút xuống cho tao!!!!”

Dư Ý bị hét giật mình sợ hãi mãi đến khi bị treo trên giá phơi quần áo, vẫn đang tự hỏi sao mình lại chui vào chỗ đó nữa.

Có thể mấy ngày qua trời đã hạ nhiệt một chút, ban đêm cảm thấy lạnh nên muốn tìm một nơi ấm áp, ký ức tứ chi... à! Cậu không có tay chân, nên vô thức bò lên giường Phó Duẫn Xuyên, rồi tìm được chỗ thoải mái nhất nằm ngủ.

Phó Duẫn Xuyên đen mặt nhìn xem lịch sử camera trong máy tính, anh không nên mềm lòng với con rắn ngu xuẩn này mà, nó biết sai cái rắm thì có! Loại rắn như vậy mà có thể thành tinh được, thì không biết phải dẫm lên bao nhiêu đống kít chó mới được!

Anh định cho nó nhịn hai bữa nếu không nó sẽ không nhớ được.

Nghĩ đến cảm giác kỳ lạ và thoải mái đó, mặt Phó Duẫn Xuyên đỏ bừng, sau đó anh cảm thấy mình là một tên biến thái, không chỉ tinh thần có vấn đề, mà bây giờ ngay cả phương diện này cũng không nốt mới có thể bị một con rắn làm cho thoải mái đến như vậy. Chắc chắn là do anh còn là xử nam mới bị kích thích rồi!! Không sai đi đâu được! 

Những suy nghĩ kì lạ của Phó Duẫn Xuyên bị tiếng ‘ding dong’ của điện thoại cắt đứt, Trình Viễn gởi danh sách những người từng ở khách sạn vào thời gian đó.

Nhấp vào tải xuống và giải nén.

Những người có thể ở trong khách sạn đó đều là những người giàu có, Phó Duẫn Xuyên nhìn từng người một.

Chủ tịch HĐQT Tập đoàn XX... Bình thường.. không có sự nghi ngờ .. Pass

Các vận động viên... Pass! 

Đột nhiên, tay Phó Duẫn Xuyên dừng lại trên một ảnh đại diện.

Chàng trai trẻ trong ảnh có mái tóc trắng bạc, nước da ngăm đen, một đôi mắt hổ phách màu vàng nhạt, và biểu cảm trên mặt nghiêm túc, đây là ảnh ID.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play