“Chú Phó! Trong hộp có phải là Nhị Tiểu không?”

“Phó Duẫn Xuyên!”

“Aaaaaa! Chú có thể ký tên cho em không?”

......

Tiếng la hét của đám người hâm mộ vẫn không ngừng, Dư Ý cũng bị đánh thức, qua lớp kính cậu nhìn thấy những fans cuồng nhiệt của Phó Duẫn Xuyên, thầm nghĩ khi cậu có thể nổi tiếng như vậy, lúc về nha ba mình sẽ không khen cậu đến phỗng mũi mới lạ.

Thấy đã bị lộ, Phó Duẫn Xuyên cởi khẩu trang và mũ xuống, vẫy vẫy tay với người hâm mộ hai bên: “Trời sắp tối rồi, buổi tối con gái ra ngoài không an toàn, mọi người mau về nhà đi.”

Có người ngoan ngoãn giải tán, nhưng cũng có người luyến tiếc đi theo phía sau Phó Duẫn Xuyên, đi được một đoạn ngắn Phó Duẫn Xuyên quay đầu lại, mỉm cười bất lực với người hâm mộ: “Mọi người mau về đi, hôm nay những ai đến sân bây và đã mua goods lúc trước có thể tới weiboo chính của phòng làm việc của tôi để lấy chữ kí. Nào mọi người mau đi đi.”

Dư Ý nằm trong lồng ấp tấm tắc khen kỹ thuật của con hàng này.

Khi ra khỏi sân bay, có một chiếc ô tô đến đón anh, rồi dừng lại ở một khu biệt thự và Dư Ý được xách vào nhà.

Phó Duẫn Xuyên ngồi trên máy bay cả ngày rất mệt mỏi, nên buổi tối liền gọi đồ ăn mang về, trong lúc chờ đợi, Phó Duẫn Xuyên đưa Dư Ý đi tắm, Dư Ý bị chà tới chà lui nhiều lần, ngay cả lồng ấp cũng được thay một cái mới.

Dư Ý nhìn Phó Duẫn Xuyên ở cự ly gần, nhận ra rằng thế mà đối phương lại có dáng người khá đẹp…..ừm thì cái đó nhỉnh hơn một chút so với cậu. Nhưng do hiện tại là cậu chưa đến tuổi trưởng thành, sau khi lột xác nó sẽ bắt đầu phát triển và ngày càng lớn hơn.

Hừm, Nhị Tiểu ư? Khi thời cơ đến, cậu nhất định phải hỏi Phó Duẫn Xuyên xem ai mới là nhỏ.

Trong đầu cậu hiện lên hình ảnh người anh em của Phó Duẫn Xuyên, thân rắn cậu thẳng ra, nằm oặt trong lồng ấp…hừm, quả thật có chút lớn nhưng cậu vẫn còn lớn được, Phó Duẫn Xuyên thì đã già rồi. Đúng! Cậu còn đang trong giai đoạn phát triển đó! Ha ha.

Phó Duẫn Xuyên cũng phát hiện Dư Ý cái gì cũng có thể ăn, không hề kén ăn, dễ nuôi, không cần phải cho ăn thứ gì đặc biệt, trên cơ bản là anh ăn gì, rắn ăn nấy.

Nhưng nó luôn dùng đuôi cuộn thức ăn, Phó Duẫn Xuyên nhờ người làm cho nó một đống bao đuôi dùng một lần — tựa như bao tay dùng một lần vậy, khi ăn sẽ đeo vào đuôi cho nó, ăn xong thì vứt đi, sẽ không làm bẩn cái đuôi.

Nhìn thấy khoai tây cắt nhỏ trên dĩa, hai mắt Dư Ý sáng lên, vồ lấy, đưa vào miệng.

Phó Duẫn Xuyên cũng cầm lên nếm thử: “Thích ăn khoai tây cắt nhỏ?” 

Dư Ý tạm thời dứt ra khỏi sự cám dỗ của khoai tây, gật gật đầu đáp lại Phó Duẫn Xuyên, đây là kỹ năng gần đây cậu học được khi ở với Phó Duẫn Xuyên, nếu Phó Duẫn Xuyên nói chuyện với cậu mà cậu phớt lờ hoặc bỏ qua thì đừng mơ mà được yên thân với con hàng này.

Thật ra thì cậu không thích khoai tây cắt nhỏ, cậu chỉ thích khoai tây — không hiểu sao mình lại thừa hưởng cái sở thích chết tiệt này của cha mình nữa.

Hừ hừ…. ngon quá.

Cậu vùi đầu trong chén khoai tây, mới ăn có mấy miếng liền thấy đáy, Dư Ý tiếc nuối từ trong chén ngẩng đầu lên, vừa định dứt thêm chén nữa thì trước mặt có thêm một cái dĩa gồm khoai tây sợi trộn lẫn ớt chuông, Dư Ý khiếp sợ nhìn Phó Duẫn Xuyên. 

“Ăn đi Nhị Tiểu, ăn nhiều một chút để nhanh lớn lên.” Phó Duẫn Xuyên nhấn mạnh chữ ‘lớn lên’, một chữ hai nghĩa.

Dư Ý bò qua vòng qua chén khoai tay, bò tới trước mặt Phó Duẫn Xuyên, dựng đứng người lên để có thể chạm vào ngón tay anh và cọ cọ.

Sau đó cậu đem chén thịt bò nhỏ dùng đuôi đẩy vào trong dĩa đồ ăn của Phó Duẫn Xuyên.

- Bản chuyển ngữ chỉ thuộc về team Cá Mặn Thời @ và được đăng tải duy nhất trên tყt.

Phó Duẫn Xuyên tỏ vẻ ghét bỏ nhìn cậu: “Mày ăn đi, tao mới không thèm ăn đồ của mày đâu.”

Dư Ý  lười để ý đến tên ba gai này, vùi đầu vào dĩa chiến đấu với khoai tây cắt nhỏ, cậu đang ăn rất vui vẻ thì giọng nói lạnh lùng  của ai kia lại vang lên: “Nếu trên người mày bị bẩn.....hai ngày tới không được ăn cơm.”

Dư Ý vội vàng chỉnh lại tướng ăn của mình, dùng đuôi cẩn thận cuộn thức ăn trong dĩa lên, thầm phun tào: mọe cái tên dở người này!

Phó Duẫn Xuyên không động vào chén thịt bò mà Tiểu Nhị đưa cho mình, sau khi ăn xong, Phó Duẫn Xuyên lấy chén dĩa đặt vào máy rửa chén, đồ ăn thừa sẽ đổ đi, khi đến lượt chén thịt bò nhỏ, Phó Duẫn Xuyên nhìn một lúc lâu, ma xui quỷ khiến anh lại gặp một miếng cho vào miệng.

Sau khi nhận ra mình đang làm gì, anh nhanh chóng đặt đôi đũa trong tay xuống, mặc dù hai miếng thịt bò là từ một hộp gắp ra và Tiểu Nhị cũng chưa đụng vào thịt nhưng mà anh vẫn thấy rất kì lạ. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Phó Duẫn Xuyên cảm thấy có thể là mình bôn ba cả một ngày mệt đến thần chí không rõ ràng mới đi ăn thức ăn của một con rắn đưa cho.

Anh xách Dư Ý còn đang ăn dở lên trên lầu ném vào lồng ấp, có lẽ mệt quá nên ngã xuống giường liền ngủ cũng không kéo rèm.

Dư Ý không hiểu sao lại nằm trong lồng ấp, ban ngày ngủ nhiều quá nên ban đêm cậu không ngủ được, nửa đêm bò tới bò lui trong lồng, cơm tối còn chưa ăn xong đã bị Phó Duẫn Xuyên túm lên lầu, càng nghĩ càng tức.

Không phải tên đó có bệnh chứ, anh ta ăn no nhưng cậu còn chưa ăn no mà. Bây giờ cậu đang trong giai đoạn phát triển, ăn không đủ no, sau này lỡ không lớn thì anh ta có chịu trách nhiệm không?

Dư Ý ở trong lồng lăn lộn nửa ngày, nghĩ xem mình có thể đánh thức Phó Duẫn Xuyên dậy được hay không? Nhưng mà người này ngủ nãy giờ cũng không trở người, chả khác gì con heo.

Cậu đảo mắt, lặng lẽ chui ra khỏi lồng ấp — vượt ngục phần hai.

Men theo tấm ga trải giường cậu bò lên giường Phó Duẫn Xuyên, sau đó im hơi lặng tiếng chui vào chăn bông, trong đầu cười há há:  Cậu quyết định đo xem anh em của Phó Duẫn Xuyên dài bao nhiêu cm?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play