“Dư Ý! Dư Ý!”
“Nhấp nháy! Nhấp nháy!”
......
Trên sân khấu ánh đèn không ngừng lấp lóe, bên dưới là tiếng hét không biết mệt mỏi, hôm nay là buổi concert đầu tiên của FA sau khi ra mắt. FA là nhóm nhạc nam mới nổi, năm người trong nhóm đều có những đặc điểm khác nhau. Tên này là tên viết tắt của Five Aurora, có nghĩa là năm tia sáng, nhưng Dư Ý cho rằng cái tên này hơi xúi quẩy, đọc cứ như năm tên phế vật vậy đó!
Giữa những tiếng reo hò của người hâm mộ, năm chàng trai trẻ bước ra. Nhà tạo mẫu đã tốn rất nhiều đêm suy nghĩ cho buổi biểu diễn ngày hôm nay, cuối cùng chọn ra được áo khoác da, quần da và bốt, vừa nóng bỏng vừa ngầu. Ngay khi bọn họ xuất hiện, mọi người bên dưới đều không ngừng hét lên.
Dư Ý là người cuối cùng đi ra, lần đầu tiên nhìn thấy cảnh tượng này, cậu có chút sững sờ, fans bên dưới vẫn hét to tên cậu. Cậu thật sự đã trở thành một minh tinh, dù bây giờ chưa nổi tiếng lắm nhưng đây là một việc hiếm có mà cậu có thể tự mình làm trong suốt nhiều năm qua.
**
Nửa năm trước, dưới sự khinh miệt của cha và áp lực của người anh song sinh xuất sắc, cậu quyết định ôm tiền bỏ nhà ra đi và tự mình lập nghiệp. Ở tháng thứ hai đang lúc lang thang trên đường phố, ngẫm nghĩ nên làm gì trong tương lai để khi về nhà cậu có thể khiến mọi người mở to mắt ra mà nhìn mình — thì trước mặt xuất hiện một ông chú trông hơi dung tục.
“Chàng trai trẻ, tôi thấy khung xương của cậu rất đẹp nhìn là biết là người có tài năng xuất chúng rồi.”
Dư Ý cảnh giác nhìn chằm chằm vào ông chú Địa Trung Hải trước mắt, trong đầu nghĩ cách chạy trốn, ở đây có nhiều người như vậy, ông chú này không thể làm gì mình.
Cậu không phải người, là một con lai giữa đại bàng và rắn, từ nhỏ đã nghe nói trên thế giới này có đạo sĩ thúi còn có lừa trọc, chuyên môn đi bắt bọn họ.
Người nọ lại gần nhìn kỹ dáng vẻ của Dư Ý, hạ quyết tâm: “Vừa lúc nhóm nhạc nam của chúng tôi đang tuyển chọn thành viên, cậu có muốn thử không?”
Hắn từ trong túi lấy ra một tờ giấy nhàu nát, đưa cho Dư Ý.
Dư Ý đưa tay ra nhận lấy, khi lại gần mới thấy — Bạn có ước mơ trở thành ngôi sao? Muốn trở thành trung tâm của sự chú ý? Trở thành thần tượng quốc dân? Cơ hội là đây! Ngày mai công ty Ánh sáng đang tuyển chọn thành viên cho nhóm nhạc nam, chỉ cần dưới hai mươi năm tuổi, ngoại hình xuất sắc đều có thể đến đăng ký, nửa năm thực tập sinh, một năm ra mắt. Chúng tôi giúp bạn thực hiện giấc mơ trở thành thần tượng và cuộc đời bạn do tôi làm chủ!!
Thấy cậu, ông chú im lặng xoa tay: “Chàng trai trẻ, cậu rất đẹp trai, cứ đến đây thử đi!”
Dư Ý vẫn đang loay hoay với mấy dòng chữ trên tờ giấy, cậu biết minh tinh, ngôi sao nhưng thần tượng là gì?
Người nọ thấy Dư Ý đang do dự cho rằng đãi ngộ của công ty không tốt, bèn nhìn kỹ thêm dáng vẻ của Dư Ý.
Này cao cũng ít nhất 1 mét 8, chân dài, da hơi đen, tóc nhuộm màu bạch kim, lông mày và khóe mắt đều là nét ngang bướng, tai xỏ nhiều lỗ, khuyên tai màu bạc phản chiếu dưới ánh sáng mặt trời, con ngươi màu vàng nhạt nhìn kiểu nào cũng không giống như người Châu Á thuần chủng. Với cái diện mạo này, cho dù không biết hát không biết nhảy, chỉ cần làm một bình hoa di động thôi cũng làm điêu đứng biết bao con tim thiếu nữ. Tóm lại nhất định tên này sẽ hồng. ( truyện đăng trên app TᎽT )
Ông chú nghiến răng nói: “Cậu trực tiếp đến ký hợp đồng, sau khi ra mắt, lợi nhuận chia thành 7:3, cậu 7 công ty 3, bao ăn ở, ưu tiên cho lựa tài nguyên trước. Được chưa?”
Lúc này Dư Ý đặt tờ giấy xuống, người nọ cách cậu chỉ có một mét nhưng thị lực cậu không tốt lắm, nheo nheo mắt hỏi: “Bao ăn bao ở?”
Tiền trên người gần như đã tiêu hết, chỗ ở thì cũng được nhưng chủ yếu là ăn, mấy bữa nay cậu không dám ăn no. Hèn gì cha luôn dùng ánh mắt ghét bỏ nhìn cậu và hai người anh của mình. Đến khi ra ngoài rồi cậu mới biết để ‘ăn no’ phải tốn rất nhiều tiền.
Ông chú vội vàng gật gật đầu: “Bao, bao!”
Dư Ý vừa nghe bao ăn, lập tức liền đi theo Lưu Nguyên Thành ký khế ước bán mình.
- Bản chuyển ngữ chỉ thuộc về team Cá Mặn Thời @ và được đăng tải duy nhất trên tყt.
***
Chiếc áo khoác da hôm nay cậu mặc để lộ hai cánh tay, đường cong cơ bắp săn chắc, nước da ngăm đen với mái tóc trắng bạch kim, khi cười lộ ra hai hàm răng trắng bóc — tiếng la hét không ngừng vang lên từ bên dưới sân khấu.
Sau khi hát xong bài hát thứ hai, tầm nhìn của Dư Ý ngày càng mờ đi, huyết mạch của cậu nghiêng về rắn nhiều hơn, nên mắt của cậu không được tốt lắm. Lúc bỏ nhà đi quên mang theo vài cái kính mà ba đưa cho cậu, bây giờ trước mắt cậu như có một tầng sương mù, không thể nhìn rõ được cái gì — cảm giác xao động bất thường trong đan điền khiến Dư Ý ra rằng mình đang bước vào kỳ lột xác.
Nghĩ tới đây Dư Ý có chút mất tập trung nên va chạm với Tề Thước ở bên cạnh, trọng tâm không ổn định, thấy cơ thể nghiêng sắp ngã xuống đất, cậu liền dùng một tay chống rồi lộn ngược lại đáp đất trơn tru — bên dưới vang lên một tràng tiếng thét khác.
Khi buổi biểu diễn kết thúc, mắt của Dư Ý hoàn toàn trắng dã, không thể nhìn rõ bất cứ thứ gì, cậu lè lưỡi, dựa vào cảm nhận nhiệt độ để tránh đám đông. Cậu chỉ kịp nói với người bên cạnh rằng mình có việc phải đi trước và nhờ người nọ báo người đại diện cậu muốn nghỉ phép một thời gian, đeo khẩu trang rồi tìm một khách sạn gần nhất.
Dư Ý chỉ muốn nhanh chóng tìm được phòng mình, trên đường đụng phải ai cũng không biết, cậu hoảng loạn xin lỗi đối phương, trên tay cậu đã mọc vảy rắn rồi, cậu sắp biến về hình thú.
“Không có việc gì, cẩn thận một chút.”
Giọng của người đàn ông rất êm tai, cũng cực ôn nhu, Dư Ý tưởng mình động vào người tốt nên cũng không dây dưa nhiều.
Không kịp tới phòng mình, Dư Ý dùng chút sức lực cuối cùng của mình làm hư camera dọc đường đi, giây tiếp theo biến thành một con rắn nhỏ chui đại vào một căn phòng, chẳng biết là có người ở không, mà cậu cũng không có nhiều thời gian để quan tâm nhiều như vậy, dù sao vẫn đỡ hơn biến thành một con rắn trước đám đông.
Cậu nhét quần áo của mình dưới gầm giường, tùy tiện tìm một vị trí ngẫu nhiên rồi cuộn lại thành một đống, bất tỉnh.
***
Khách sạn này là khách sạn sáu sao cao cấp, nằm ở trung tâm thành phố, bên trong hay bên ngoài đều rất lộng lẫy và xa hoa.
Trình Viễn cầm theo hai cái túi vội vàng đuổi theo Phó Duẫn Xuyên, liền thấy anh bị người đụng phải, buổi ghi hình sắp bắt đầu, hắn sợ Phó Duẫn Xuyên đột nhiên nổi giận, tim nhảy lên tận đến cuống họng, cũng may bên ngoài đối phương vẫn còn giữ hình tượng.
“Phó ca, anh không sao chứ? Ở đâu chui ra người này vậy?”
Nụ cười ôn hòa trên mặt Phó Duẫn Xuyên đột nhiên biến mất khi đối mặt với Trình Viễn, từ trong áo lấy ra một chiếc khăn, lau hai lần, vẻ mặt chán ghét: “Cậu có mang theo quần áo để thay không?”
Trình Viễn vội vàng lấy áo khoác đã chuẩn bị sẵn từ trong túi ra: “Có mang theo!”
Thấy lông mày Phó Duẫn Xuyên dãn ra, hắn mới thở phào nhẹ nhõm, cầm lấy chiếc áo khoác mà Phó Duẫn Xuyên đã thay, hắn là trợ lý thứ hai mươi tám của Phó Duẫn Xuyên, chỉ sau khi tiếp xúc gần với đối phương, hắn mới phát hiện ra người này tính cách không giống với hình tượng được thể hiện ra bên ngoài, như trời với đất.
Lúc hoàn hồn lại thì thấy Phó Duẫn Xuyên đã đi thật xa rồi, Trình Viễn vội vàng thu dọn đồ đạc đi theo, hắn không muốn bị đuổi việc, lương công việc này thật sự rất cao, nhưng ông chủ lại có chút khó phục vụ, cảm giác giống như mình đang phục vụ cho ‘hoàng để ở thời hiện đại’ vậy đó.