Anh đặt điện thoại xuống, kéo quả bóng trắng bên cạnh ra, trong miệng không ngừng lẩm bẩm: “Đực dài cái ngắn….. đực dài cái ngắn….”

Dư Ý mơ màng sắp ngủ, thân bị kéo thành một đường thẳng còn bị  Phó Duẫn Xuyên lật đi lật lại..

“Này cũng nhìn không ra được dài hay ngắn đi, của mày thiệt là…” Phó Duẫn Xuyên tiếc nuối đến “Chậc chậc” hai tiếng, buông Dư Ý ra, cầm điện thoại nghiên cứu phương pháp tiếp theo.

【Phương pháp khoa học là nhìn vào bộ phận sinh dục của nó, của con cái thì không có gì đặc biệt nhưng con đực thì là một đôi roi đôi hình túi...】

Phó Duẫn Xuyên đọc thành tiếng trước mặt Dư Ý, cậu nghe rõ ràng, thấy đối phương vẫn đang nhìn điện thoại, Dư Ý xoay người định bụng lén lút bò đi,  nhưng giường quá lớn, lao lực bò mãi một lúc lâu mà vẫn chưa ra tới mép giường đã bị người nào đó nắm lên.

Phía trên truyền đến giọng nói trầm thấp đầy giễu cợt của một người đàn ông: “Mày đi đâu vậy? Để tao coi coi là đực hay cái nào.”

Dư Ý điên cuồng vặn vẹo, muốn chạy trốn, nhưng đuôi của cậu lại bị Phó Duẫn Xuyên giữ trong tay, hiển nhiên không có tác dụng gì, vảy được mở ra, nghe được giọng đùa giỡn của con hàng chết tiệt kia: “Giống như trên mạng nói, có hai cái nè.”

Thân rắn của Dư Ý cứng đờ, ngừng giãy giụa, đồng tử vàng nhạt mất đi ánh sáng chói lọi.

Cậu đã bị ô uế bị người khác xem hết rồi.

Hơi ấm của cơ thể con người truyền đến từ nơi tư mật, cùng với tiếng cười trêu chọc ngứa đòn của người đàn ông: “Thiệt là dễ thương, hai cái nhỏ xinh thế!”

Mất đi mộng tưởng rắn cứng đờ đến nằm trên tay Phó Duẫn Xuyên, không nhúc nhích.

Phó Duẫn Xuyên lật con rắn đang bất động lại, đối diện với mình, nói: “Sau này gọi mày là Nhị Tiểu, cái tên này hợp với mày lắm.”

Dư Ý cuộn tròn mình lại thành một quả bóng nhằm phản đối cái tên làm tổn thương lòng tự trọng của rắn.

Mà Phó Duẫn Xuyên hoàn toàn không buồn quan tâm đến suy nghĩ của thú cưng mình: “Nhị Tiểu, Nhị Tiểu?”

(*Nhị Tiểu= hai chỗ đi tiểu và nhỏ xíu )

Dư Ý phớt lờ anh. Đồ con hàng mắc bệnh sạch sẽ chết bầm này, mọe nó, tý nữa chờ người đi ngủ cậu sẽ ị phân dô trong cái ly uống nước của anh ta! Tức!

Nhưng Phó Duẫn Xuyên không để cậu đi như vậy, mà chụp một bức ảnh cậu cuộn tròn thành một đống, đăng lên Weibo, đáp lại sự tò mò của trăm triệu fan hâm mộ: Đó là em trai, lúc tôi nuôi nó cũng không để ý lắm, vừa rồi sau khi kiểm tra, quả thật có hai cái, bởi vì nó quá nhỏ, nó gọi là Nhị Tiểu, bây giờ em đang thẹn thùng!】 

【ha ha ha! Không thể ngừng cười được mà. Bởi vì còn quá nhỏ nên gọi là Nhị Tiểu, Nhị Tiểu cảm thấy mình may mắn khi là một con rắn sẽ không bao giờ biết ý nghĩa của cái tên này. Ha ha ha 】 

【Nguyện Nhị Tiểu không bao giờ biết ý nghĩa tên mình. Chắp tay trước ngực. jpg】 

【Nhị Tiểu thực sự rất đẹp. Ngay cả một người không thích rắn như tôi cũng thấy em ấy rất đẹp.】 

......

Ngày hôm sau, trước khi Dư Ý kịp ị  vào ly của Phó Duẫn Xuyên, cái ly đặt ở đầu giường đã bị mang đi.

Khi Dư Ý tỉnh lại, phát hiện mình  đã ở trên máy bay, Phó Duẫn Xuyên đang ngủ thiếp ở đối diện cậu, Dư Ý hiện lớn hơn rất nhiều, dễ dàng bò ra ngoài dọc theo lồng ấp, bò lên cánh tay Phó Duẫn Xuyên rồi quấn quanh. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Nhìn gương mặt đẹp trai không góc chết của Phó Duẫn Xuyên, xét kỹ thì có lẽ chỉ thua cậu một chút thôi.

Người này trước sau hai mặt không hề có điểm chung nào, bảo sao còn trẻ như vậy mà có thể đạt được giải ảnh đế.

Dư Ý nhìn chằm chằm Phó Duẫn Xuyên một hồi, nghĩ đến cái tên sỉ nhục lòng tự trọng rắn mà mình bị ép nhận ngày hôm qua. Không thể nhịn được nữa lúc này Phó Duẫn Xuyên đang ngủ, máu dồn lên não, để trả thù chuyện đó cậu đã nghĩ ra một cách tốt. 

Cậu dựng đứng thẳng người lên, chậm rãi đến gần Phó Duẫn Xuyên, tới gần miệng anh, lè lưỡi ra, liếm hai lần.

Há há! Cái tên cuồng sạch sẽ này, ăn nước bọt của gia điiiiii. Ha ha! 

Làm xong chuyện xấu, cậu bò xuống khỏi cánh tay Phó Duẫn Xuyên, không để ý đến gân xanh trên trán Phó Duẫn Xuyên nổi lên, trườn đến bên cửa sổ nhìn ra ngoài, cậu đó giờ chưa được đi máy bay. Ở nhà khi nào cần đi đâu xa thì chỉ cần  bay tới hoặc là ngồi lên lưng cha là được.

Bên ngoài cửa sổ mây che kín không thể nhìn thấy gì, không sướng bằng ngồi trên lưng cha và ngắm nhìn phong cảnh bên dưới.

Trên chiếc máy bay này chỉ có hai hành khách, một người một rắn, ngay cả Trình Viễn cũng không trở về, mặc dù Phó Duẫn Xuyên là một ông chủ có tâm tình bất định, nhưng không phải là người hoàn toàn vô nhân đạo, Trình Viễn đã lâu không về nhà, gần đây anh cũng không có công việc nên cho cậu ta nghỉ ngơi hai ngày.

Sau khi nằm trên cửa sổ một lúc, Dư Ý chán bò lại lồng ấp ngủ. Hiện tại cậu đang trong thời kỳ phát triển, thích ngủ là bình thường, ngủ nhiều ăn nhiều mới có thể nhanh lớn lên, nếu khôi phục nhanh thì có thể không cần ở với cái tên mắc bệnh sạch sẽ thâm niên, còn biến thái này nữa.

Sau khi rắn ngủ thiếp đi, Phó Duẫn Xuyên mở mắt nhìn lồng ấp, tay chân cứng đờ đi vào nhà vệ sinh, tiếng xả nước kéo dài một lúc lâu, Phó Duẫn Xuyên mới về chỗ ngồi với đôi môi đỏ hồng.

Dọc đường đi anh luôn nghĩ về cách giáo dục con rắn này, tại sao nó luôn thích liếm loạn, khi nó đến gần anh đã tỉnh nhưng không mở mắt ra là muốn xem con rắn không răng này định làm gì.

Kết quả là, nó liếm miệng anh hai lần!! Lúc đó anh chỉ muốn mở cửa máy bay ném nó ra ngoài. Nhưng nghĩ rằng thú cưng liếm người là một cách để thể hiện ý tình cảm của mình, anh lại nhịn xuống.

Sau khi xuống máy bay, Phó Duẫn Xuyên chỉ mang theo lồng ấp, đội mũ và khẩu trang, nhưng vẫn bị nhận ra, rất nhanh đã bị một nhóm người bao vây.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play