Khí hậu của Thượng Thành quanh năm như mùa xuân, không nóng cũng không lạnh, đây là một nơi rất tốt để nghỉ ngơi, tất nhiên, bởi vì ở đây có nhiều cảnh đẹp, nó đã trở thành tư liệu ghi hình cho nhiều chương trình và phim truyền hình.
Phó Duẫn Xuyên biết mình có thể ngủ nướng, nhưng bởi vì đồng hồ sinh học nên anh vẫn dậy sớm, anh nhắm mắt muốn nằm thêm một lát, nhưng trên mặt lại có cảm giác lành lạnh.
Một dải nhỏ lạnh lẽo trượt trên mặt, Phó Duẫn Xuyên giật mình, đột nhiên mở mắt ra, nhìn thấy một đôi hổ phách màu vàng nhạt đầy nghi ngờ.
Phản ứng đầu tiên của Phó Duẫn Xuyên là dùng tay phủi đi, nhưng chợt nhớ ra mình nuôi con gì bàn tay giơ lên dừng lại giữa không trung, anh nhìn chiếc lồng trong suốt đằng kia, quả nhiên là ‘lồng không rắn trống’.
Anh ngồi dậy, duỗi tay ra tóm lấy con rắn đang bò, mặc quần rộng vào xong xách nó tới lồng ấp.
Hai chén nhỏ bên trong xếp chồng lên nhau, xem ra đây là cách nó dùng để bò ra ngoài, con rắn này quả nhiên khác biệt, có chút thông minh.
Anh buông tay nhưng con rắn vẫn không rơi xuống, Phó Duẫn Xuyên giơ tay lên, nhìn con rắn trắng đang quấn nhiều vòng quanh ngón tay mình: “Sao? Không muốn về?”
Dư Ý dùng sức quấn chặt ngón tay anh, cậu phải dùng hết sức bình sinh đời rắn mới bò ra được, sao có thể về được chứ? Nhưng thật ra là cậu đói nha, nửa đêm lên cơn đói, hai miếng thịt bò đó còn không đủ cậu nhét kẽ răng nữa.
Nhưng bây giờ cậu không nói được, cũng không biết nên bày tỏ nhu cầu của mình với Phó Duẫn Xuyên như thế nào.
Một người một rắn bế tắc hồi lâu, Dư Ý há miệng cắn ngón tay, biểu thị mình đói bụng muốn ăn.
Phó Duẫn Xuyên cảm nhận được sự đụng chạm trơn trượt trên đầu ngón tay, sắc mặt liền thay đổi, điên cuồng lắc tay, muốn làm rớt con rắn bẩn thỉu, nhưng nó quấn rất chặt, sống chết không thả.
Ngón tay Phó Duẫn Xuyên chọt chọt cái thân rắn đang quấn quanh tay anh kia: “Mày muốn gì?”
(*Lúc này xác định nuôi đổi sang mày – tao cho nó thân thiện nhoaa)
Dư Ý dùng đuôi chỉ vào cái chén trong lồng ấp.
Phó Duẫn Xuyên nhướng mày: “Khát?”
Dư Ý lắc đầu rắn, sau đó chỉ vào cái bát rồi gặm gặm ngón tay Phó Duẫn Xuyên.
Tỏ ý: Anh ngốc đúng không? Tôi đói bụng đó, bao lâu rồi anh không cho tôi ăn? Là đói bụng….
Sắc mặt Phó Duẫn Xuyên càng ngày càng đen, buộc bản thân phải bình tĩnh suy nghĩ xem nó có ý gì, thú cưng nổi điên chẳng qua có ba nguyên nhân là khát, đói hoặc bệnh. Con này không khát, nhìn cũng không giống bị bệnh, vậy chỉ có thể là….
“Đói bụng ?” anh hỏi.
Dư Ý nhanh chóng buông ngón tay ra, gật đầu.
Phó Duẫn Xuyên véo đuôi rắn của nó: “Thả ra đi, rồi tao cho mày ăn.”
Khách sạn có phục vụ đồ ăn, Phó Duẫn Xuyên lấy máy tính bảng do khách sạn trang bị ở bên cạnh, mở giao diện gọi món.
Dư Ý thấy cuối cùng con hàng này cũng hiểu ý mình, thả ra trượt xuống dưới, bò theo Phó Duẫn Xuyên cùng nhau xem món ăn trên máy tính bảng.
Phó Duẫn Xuyên nhìn những món ăn trên đó, đầu ngón tay không biết nên gọi món nào, bây giờ anh có thể chắc chắn là con rắn này ăn được thịt bò — thêm hai loại món thịt bò, nhưng mà anh cũng hơi đói nên lướt lướt xuống thức đơn.
Đột nhiên, có thêm một cái đuôi màu trắng trên màn hình, tỏa ra ánh sáng trắng mờ nhạt dưới ánh đèn của khách sạn.
Phó Duẫn Xuyên theo chóp đuôi đi tới hai con ngươi thẳng đứng: “Sao nữa?”
Màn hình cảm ứng rất nhạy, đuôi Dư Ý chọc hai cái vào đó, thêm hai món ăn.
Phó Duẫn Xuyên: ....... Mày cũng gọi đồ ăn theo ý mày? Con rắn này hình như hơi bị thông minh?
Dư Ý nhận ra cái đuôi của mình có thể điều khiển được màn hình, thế là cậu bơ luôn anh, tự mình lướt lên, nhìn thấy món mà mình chưa ăn bao giờ nhấp vào dấu ‘+’.
Phó Duẫn Xuyên nhìn con rắn nhỏ, dài khoảng 20 đến 30 cm, mập khoảng cỡ ngón tay cái, thêm vào hơn năm mươi món, anh không nhịn được nữa kéo đuôi nó ra: “Mày ăn hết được không?”
Ê, cậu còn có ba trang chưa xem nha, nhưng khi Dư Ý nhìn thấy gương mặt có chút tức giận của Phó Duẫn Xuyên, rắn thông minh duỗi đuôi ra xóa bớt vài món ăn.
Cậu thầm nghĩ, thôi không sao, lần đầu tiên đừng nên ăn quá nhiều lỡ Phó Duẫn Xuyên thấy mình ăn nhiều như vậy không nuôi nữa thì biết làm sao? Không được cậu hiện vẫn cần phải dựa vào phiếu cơm này đó.
Môi Phó Duẫn Xuyên giật giật, thấy con rắn nhỏ dáng vẻ đăm chiêu lưỡng lự lắm mới bỏ ra được hai món ăn — anh lại thêm vào giúp nó.
Có rất nhiều món ăn, nếu không phải Phó Duẫn Xuyên đang ở trong phòng tổng thống thì thật sự không để đủ, đồ ăn xếp chồng thành hai tầng trên bàn.
Phó Duẫn Xuyên giễu cợt, kéo đuôi nó qua: “Mày có thể ăn hết đống này không?”
Dư Ý khinh thường nhìn lại, chỉ nhiêu đây thôi ư? hừ hừ
Nửa tiếng sau, Dư Ý ăn no đến nỗi sắp biến thành rắn béo phì, bị kéo thành hình đồ ăn, trải dài trên bàn nhưng không thể nào ăn nổi nữa, cậu cảm nhận được ánh mắt áp bức trên đầu, sợ tới mức thân rắn run run.
Cậu không ngờ rằng bản thể nhỏ bé của mình chỉ có thể ăn được có chút xíu.
Trên cái bụng phồng ra có thêm một ngón tay, Phó Duẫn Xuyên chọt chọt lúng dô một chút, lạnh lùng nói: “Tao nghe nói rắn có thể ăn đồ ăn lớn hơn cơ thể mình gấp mấy lần, nếu tao đem hết đống này nhét hết vào trong bụng mày thì sao nhỉ?”
Đầu ngón tay anh quét qua bụng Dư Ý, mang theo một cơn ớn lạnh làm Dư Ý sợ đến mức không dám nhúc nhích.
“Chỗ này có khi nổ tung luôn ra luôn không?”
Dư Ý nịnh nọt lè lưỡi liếm liếm đầu ngón tay anh.
Áp lực trên bụng biến mất, cậu nghe thấy Phó Duẫn Xuyên nghiến răng nghiến lợi nói: “Sau này không được phép liếm, hiểu chưa?”
- Bản chuyển ngữ chỉ thuộc về team Cá Mặn Thời @ và được đăng tải duy nhất trên tყt.
Sau đó, anh lao nhanh vào nhà vệ sinh, và tiếng nước chảy quen thuộc truyền ra.
Dư Ý ở bên ngoài nhớ tới con hàng này mắc bệnh sạch sẽ thời kì cuối, cậu khó khăn lật người lại, ánh mắt dừng trên miếng khoai tây ở gần nhưng cậu ăn không nổi nữa. ( truyện đăng trên app TᎽT )
Phó Duẫn Xuyên nhờ người dọn dẹp đồ ăn thừa trên bàn, liếc nhìn con rắn trắng cuộn tròn thành quả bóng ở bên cạnh, chế nhạo: “Mày đúng là đói con mắt mà.”
Đột nhiên rảnh rỗi anh cũng hơi không quen, nhàm chán mở điện thoại vào Weibo đọc bình luận dưới bài đăng hôm qua.
【Chú, nó tên là gì thế?】
Phó Duẫn Xuyên đọc bình luận này, động tác trong tay hơi dừng lại, ồ đúng rồi, thú cưng luôn có tên mà anh còn chưa đặt tên cho đống phân….à không giờ nó là rắn trắng rồi..
【Nó là đực hay cái đấy ….. hay là trống mái nhỉ? Này là điểm mù của tui, không biết nên mới hỏi… đừng phun tào tui!! Hiu Hiu】
Phó Duẫn Xuyên đặt điện thoại xuống, nhìn chằm chằm vào một cục bên gối lâm vào vào trầm tư, một lúc sau lại cầm điện thoại lên, vào Baidu gõ: 【Sao có thể phân được giới tính của rắn?】
(*Baidu: Ứng dụng như Gg.)