Khi nhìn thấy người trước mặt, lòng cậu run lên.

Xong đời rồi! Là Phó Duẫn Xuyên.

Dư Ý nhìn vào đôi mắt đó và lặng lẽ nuốt nước bọt, cảm tạ trời đất là vì mình còn chưa mọc ra cái răng nào.

Cậu lập tức bù lại bằng cách lè đầu lưỡi liếm đầu ngón tay của Phó Duẫn Xuyên. Người đàn ông này tính cách không được tốt lắm, lỡ xui xui tên này lại đem cậu ném đi thì sao, cậu thật sự không có cố ý, cậu đã biết sai và đang cực kỳ hối hận.

“Mới có một ngày không gặp mà đã nhiệt tình như vậy rồi.”

Trên mặt mang theo nụ cười giả tạo, Phó Duẫn Xuyên chậm rãi rút ngón tay ra, chất lỏng trong suốt trên đó khiến trán anh lại nổi thêm hai đường gân.

Mới từ phòng vệ sinh ra tới giờ lại đi vào.

Trình Viễn cẩn thận đi vòng quanh nơi nhốt con rắn, nhìn Phó Duẫn Xuyên vẫn đang rửa tay bên trong, cẩn thận hỏi: “Phó ca, anh thật sự muốn hủy hợp đồng sao? Thanh lý hợp đồng phải đền tiền gấp ba đó….”

Phó Duẫn Xuyên không ngừng chà chà rửa rửa, nhưng sự tức giận đối với nữ minh tinh tức nọ phần lớn đã tiêu tan, lúc này trong đầu anh tràn ngập con rắn đen chết tiệt đó: “Cậu cho rằng tôi thiếu chút tiền lẻ đó sao?”

Trình Viễn nhìn vẻ mặt Phó Duẫn Xuyên so với lúc nãy đã khá hơn nhiều, mới dám nói tiếp: “Vậy để tôi nói cho chị Du một tiếng.”

Phó Duẫn Xuyên lần thứ tư xả ra nước rửa tay, cẩn thận xoa xoa đầu ngón tay: “Ừm.”

Du Chân Như là người đại diện của anh,  đã chiếu cố cho anh trong suốt nhiều năm qua, nếu không đi ghi hình thì đằng nào cô cũng biết thôi, thay vì làm khó nhau, tốt nhất là nên nói thẳng với cô trước. Du Chân Như không phải là người vô lý, hiểu tính tình của anh nên sẽ giải quyết chuyện này thỏa đáng hơn nhiều.

Trình Viễn  thở phào nhẹ nhõm, nếu anh Phó quyết định hủy hợp đồng mà không nói với chị Du, thì người ở giữa ăn chửi chỉ có hắn.

“Vậy Phó ca, em đi trước, có gì gọi điện thoại cho em.”

Phó Duẫn Xuyên gật đầu hắn mới dám đi, lúc đi ra ngoài còn không quên nhặt quần áo Phó Duẫn Xuyên ném xuống đất.

Khi cánh cửa đóng lại, căn phòng trở lại sự yên tĩnh vốn có, Phó Duẫn Xuyên xả bọt xà bông trên tay, cầm lấy khăn tắm dùng một lần lau khô.

Lúc đi ra, anh đi ngang qua cái bàn, anh dừng lại nhìn thú cưng nhỏ của mình bên trong lồng ấp.

Nó quằn quại, trông rất khó chịu, Phó Duẫn Xuyên đứng sang một bên quan sát thử xem nó bị gì.

Đột nhiên, miệng tấm da rắn nứt ra một khe hở nhỏ, rồi sau đó càng lúc càng lớn, đầu con rắn từ vết nứt chui ra, cố gắng bò ra ngoài.

Phó Duẫn Xuyên sửng sốt nhìn làn da mới lộ ra, vảy rắn màu trắng bạc phản chiếu dưới ánh đèn khách sạn, tạo ra vầng sáng đẹp hơn so với những viên ngọc trai chất lượng tốt nhất trong các cửa hàng trang sức.

Lúc này, một tính từ rất thích hợp nhảy ra trong đầu anh — Trắng rực rỡ.

(*Gốc là Lưu quang dật khải流光溢彩: Ánh sáng rực rỡ và sắc màu lung linh, kiểu nổi bật cả một vùng trời vậy đó.) ( truyện trên app T𝕪T )

Nó rất đẹp, anh không thể không thò tay vào chạm vào vảy rắn trắng, mát lạnh và trơn, rất thoải mái. Ai có thể ngờ rằng một con rắn đen nhỏ xấu xí như đống phân biết đi sau khi lột da sẽ đẹp như vậy.

Đầu ngón tay Phó Duẫn Xuyên đột nhiên bị một lực kéo mạnh,  anh cúi đầu nhìn con rắn nhỏ phía dưới đang bò lên đầu ngón tay mình, quấn quanh ngón tay.

Cái đuôi lạnh lẽo giống như ngọc bội cao cấp mà anh từng chạm vào, cảm giác khá thích vì vậy nên Phó Duẫn Xuyên để mặc cho con rắn cọ tới cọ lui trên tay mình.

Sau khi nhìn chằm chằm nó một lúc, Phó Duẫn Xuyên nhận ra đây là nó đang mượn tay anh để lột da, hình như có chút khó khăn.

Phó Duẫn Xuyên tựa lên bàn, nhìn nó nỗ lực, anh cảm thấy mình giống như một người cha già đang chờ bên ngoài phòng sinh.

Một lúc sau, nó mới hoàn toàn chui ra được, để lại một dải da đen cũ kỹ, nó dường như trông lớn hơn trước rất nhiều, Phó Duẫn Xuyên vẫn đang tận hưởng nhiệt độ dễ chịu trên cơ thể nó, sức lực trong tay đột nhiên buông lỏng.

Phó Duẫn Xuyên nheo mắt lại, sau khi cọ ké ngón tay xong lại quay mình rắn không nhận chủ à?

Nhưng  nó có vẻ mệt quá nên tìm chỗ cuộn tròn lại rồi ngủ thiếp đi.

Phó Duẫn Xuyên xoa ngón tay hai lần, anh không biết tâm trạng của mình hiện tại là gì, ghét bỏ dùng hai ngón tay nhón nhón cầm cái vỏ đen xì trong hộp ra ngoài.

Cho nó thêm chút đồ ăn, nhìn nó một lúc, lấy điện thoại ra chụp ảnh lúc nó ngủ và bộ da rắn, nhấp vào Weibo đăng ảnh nó sau khi lột xác và đống phân biết đi kia lên: Con gái lớn dậy thì thành công!!!

Ngay sau khi đăng lên Weibo, anh nhanh chóng nhận được hàng loạt bình luận.

Đứa nhỏ của chú Phó: 【Uầy??? Đây là thú cưng của chú Phó sao? Hả? hả? hả?”】

Hôm nay tôi muốn hạnh phúc: Không ngờ một người như chú Phó lại thích rắn nhaaaa...

Phó phó Phó Duẫn Xuyên: 【Rắn đó thì sao? Tui đây cũng có một con, rắn rắn siêu đáng yêu! Con này màu sắc lạ như vậy nhất định là rất mắc! 

......

Bởi vì tính cách được thể hiện ra bên ngoài của Phó Duẫn Xuyên là một người đàn ông trưởng thành và quyến rũ, nên thường được gọi là ‘bạn trai hệ Daddy’, hơn nửa năm nay Phó Duẫn Xuyên năm nay đã hai mươi lăm tuổi, với số tuổi này anh ấy quả thực có thể là chú của một số fans, vì vậy mọi người đều gọi anh ấy là chú Phó.

Bình luận không ngừng đổi mới, một số người nổi tiếng theo dõi tài khoản của anh tỏ ra không thể tin được, đa số người có tính cách như anh sẽ thích những con vật nhỏ lông xù dễ thương nhưng không ngờ đối phương lại khác người — đi nuôi một con rắn.

Phó Duẫn Xuyên cười lạnh một tiếng, tính cách của anh nuôi rắn là  thích hợp nhất.

Anh đặt điện thoại xuống, đưa tay vào lồng ấp, sờ sờ thân rắn có chút lạnh lẽo, vuốt ve hai lần, nhiệt độ của nó thấp hơn cơ thể người một chút, cảm giác mượt mà mát lạnh làm anh thích không thôi.

Hiện tại, anh khá hài lòng với thú cưng này.

Sau khi hủy hợp đồng, anh có thể nghỉ ngơi một vài ngày, xác định con rắn có vẻ ổn, anh đi tắm và đi ngủ sau khi mệt mỏi cả ngày.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play