trình Viễn im lặng nuốt nước bọt, Xà ca là xà ca kìa, nó thật sự có thể hiểu được, nó biết cách cứu Phó ca, còn biết mở cửa, Trình Viễn có chút ngưỡng mộ nhìn con rắn trắng bên trong, nhưng Phó Duẫn Xuyên lại tàn nhẫn đóng của lại, hắn nhảy số liền la lớn lên một câu: “Phó ca, đừng tắm, cẩn thận bị sốt lại.”

Sau đó, Trình Viễn tỏ vẻ mình cũng rất thông minh quay về phòng.

Dư Ý đương nhiên nghe thấy câu çմốì çùղℊ của Trình Viễn, lúc quay đầu lại, thấy Phó Duẫn Xuyên đang cởi ҩυầՈ á૦, chuẩn bị vào nhà vệ sinh, cậu vội vàng trườn về phía trước, dùng đuôi móc vào mắt cá chân anh.

Phó Duẫn Xuyên đương nhiên hiểu ý của Trình Viễn, đây chính là bảo Nhị Tiểu trông chừng anh.

Con ngươi thẳng đứng màu vàng nhạt nhìn chằm chằm anh không hề nhúc nhích, một người một rắn nhìn nhau hồi lâu, Phó Duẫn Xuyên muốn làm ra bộ dạng hung dữ, nhưng đối mặt với con rắn vì muốn tốt cho mình, còn phát hiện ra anh phát sốt, anh thật sự không làm được.

“Ở bệnh viện bẩn quá. Tao chỉ lau sơ người thôi được chưa?”Anh hiếm khi dịu giọng thương lượng với con rắn nhà mình.

Dư Ý nghĩ đến thói quen sạch sẽ của đối phương, nếu không tắm thì chắc sẽ không thoải mái, liền buông đuôi đang quấn quanh mắt cá ra muốn nhích lên phía trên một chút, lại nghĩ đến nhiệt độ lạnh lẽo của mình bây giờ Phó Duẫn Xuyên có lẽ chịu không nổi, cho nên đành phải bò theo sau anh.

Phó Duẫn Xuyên ghét nhất là bị bệnh nên không muốn bị lại, mà thật thà nhúng khăn tắm vào nước nóng lau người, mồ hôi cả người, dơ muốn chết.

Dư Ý canh ở ɓêɲ ɕạɲɦ, nhìn một lượt thân thể Phó Duẫn Xuyên rồi dừng lại ở lỗ kim trên tay anh, cậu biết con người bị bệnh cần phải tiêm thuốc.

Phó Duẫn Xuyên vặn thân mình thành một tư thế quỷ dị, tay ɕảʍ khăn lông, muốn lau ở sau lưng, lưng là khu vực ra mồ hôi nhiều nhất, nhưng tự mình không thể lau được.

Dư Ý nhúng đuôi vào thau nước nóng của Phó Duẫn Xuyên, ngâm một lúc rồi mới lấy ra, móc lấy khăn trong tay anh, giúp đối phương lau lưng.

Ban đầu Phó Duẫn Xuyên không để ý đến cái đuôi của Dư Ý bỏ vào trong thau, nhưng khi thấy vết nước trên đó và đuôi rắn trên người không còn lạnh nữa, anh liền hiểu nó đang làm gì.

Trong lòng dường như có một cọng lông vũ khều khều, Phó Duẫn Xuyên kìm lòng không đậu vươn tay sờ sờ thân rắn màu trắng bạc, nhẹ nhàng di xuống, ở chỗ dính nước dừng lại một chút.

Trước kia anh đã từng hoài nghi Nhị Tiểu sẽ làm mình bị thương, nhưng bây giờ xem ra là anh đã suy nghĩ nhiều rồi, con rắn ngu ngốc này chưa bao giờ có ý nghĩ như vậy trong đầu.

Dư Ý không dám rề rà để Phó Duẫn Xuyên ở trần lâu quá, cậu ném khăn vào chậu ra hiệu cho Phó Duẫn Xuyên là đã xong rồi, dùng đuôi quấn lấy cổ tay anh kéo ra ngoài.

Lúc Phó Duẫn Xuyên mặc ҩυầՈ á૦, Dư Ý cũng tự mình tắm rửa sạch sẽ, lau khô người mới lên giường, móc máy sấy tóc trong tay đối phương, giúp anh sấy.

Phó Duẫn Xuyên ngơ ngác ngồi trên giường, từ trước đến nay chưa có ai làm vậy với anh ngoại trừ thợ cắt tóc, thậm chí cả mẹ anh. Nhưng mà ɕảʍ giác này khác hẳn với thợ cắt tóc ngoài kia, khiến tâm trạng của anh khá phức tạp bàn tay nắm chặt ga trải giường không biết phải làm sao.

Sau một lúc tiếng ‘ù ù’ bên tai mới dừng lại, cái đuôi đã lạnh từ lâu vỗ vỗ nhẹ trên đầu anh hai cái, rồi tiếng máy sấy tóc lại vang lên.

Chóp tai Phó Duẫn Xuyên hơi đỏ, tim đập nhanh.

Mãi đến khi có tiếng gõ cửa, Phó Duẫn Xuyên mới thoát ra khỏi được ɕảʍ xúc kỳ lạ này.

“Phó ca, anh ngủ chưa? Em mang chút đồ ăn cho anh nè!”

Máy sấy tóc dừng lại, Phó Duẫn Xuyên không nói được mình là đang tiếc nuối hay là nhẹ nhõm nữa, nói vọng ra bên ngoài: “Tôi chưa ngủ.” 

“Em để nó ngoài cửa. Phó ca, anh ra lấy nhé!”

Phó Duẫn Xuyên lấy phần đồ ăn thanh đạm ra, rồi đẩy phần còn lại đến ɓêɲ ɕạɲɦ Dư Ý.

Ban ngày cậu đã ăn rất nhiều đồ ăn vặt nên giờ không ɕảʍ thấy đói lắm, nhưng mà cậu vẫn ăn sạch, cậu muốn nhanh chóng trưởng thành.

Ban đêm, Dư Ý ở ɓêɲ ɕạɲɦ Phó Duẫn Xuyên, chỉ cần đối phương động đậy, dù cậu đang ngủ sẽ thức dậy, giúp anh đắp chăn bông, thỉnh thoảng kiểm tra nhiệt độ của đối phương, mãi đến bình minh nhiệt độ cơ thể của Phó Duẫn Xuyên thoải mái, lúc này cậu mới an tâm đi ngủ.

(*Ý là Dư Ý dựa vào nhiệt độ cậu thích trên người Phó Duẫn Xuyên để xác định anh ổn chưa.)

Có lẽ do cả năm rồi anh đã chạy khắp nơi và không được nghỉ ngơi tốt, cộng với áp lực quá lớn, nên một khi đổ bệnh là nằm mấy ngày liền, bác sĩ nói anh bị ɕảʍ lạnh, chỉ cần chú ý nghỉ ngơi và truyền ít nước là được.

Mỗi ngày, bác sĩ mặc áo blouse trắng vác một cái hộp tới tiêm  và truyền dịch cho anh — trong phòng Trình Viễn, sau đó trở lại đây, Dư Ý tò mò đến đứng sang một bên nhìn bàn tay Phó Duẫn Xuyên bị thứ gì đó đâm thủng, nước trên đó chảy vào cơ thể anh ấy dọc theo ống cao su mềm.

Cậu lại một lần nữa ɕảʍ nhận được sự mong manh của con người, cậu không có gì để báo đáp Phó Duẫn Xuyên, chờ khi nào có dịp về nhà, cậu nhất định bảo ba ba nghĩ cách giúp cho Phó Duẫn Xuyên sống khỏe mạnh và lâu hơn một chút.

Dư Ý giống như một người hầu nhỏ luôn túc trực ɓêɲ ɕạɲɦ Phó Duẫn Xuyên, cậu có thể đưa bất cứ thứ gì mà anh cần, có thể xách bình và cởi quần khi đi anh vệ  sinh, đương nhiên là Phó Duẫn Xuyên tự ɕảʍ của mình rồi. ( truyện trên app T𝕪T )

-Đón đọc chương mới nhất tại app TYT.

Trong khoảng thời gian này, ban đêm Phó Duẫn Xuyên luôn gặp phải ác mộng, nhớ lại những chuyện xảy ra trong quá khứ, nhưng mỗi lần anh giãy dụa trong cơn ác mộng, trên trán anh sẽ luôn có một ɕảʍ giác lạnh lẽo, giúp anh thanh tỉnh, và lúc anh mở mắt cũng sẽ luôn bắt gặp đồng tử thẳng đứng màu vàng nhạt phát sáng trong đêm đang nhìn anh đầy lo lắng.

Những lúc như vậy không hiểu sao trong lòng anh ɕảʍ thấy nhẹ nhõm, ɕảʍ xúc đen tối đang dâng trào trong lồng ngực lại lần nữa bị phong ấn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play