Người đàn ông dừng động tác trong tay, Phó Duẫn Xuyên cho rằng nó hữu dụng, liên tiếp hét lên vài lần, nhưng ánh mắt của người đàn ông không dừng lại trên người anh, mà bắt đầu tìm kiếm thứ gì đó xung quanh.
Ngược lại, mẹ anh đang nằm trên mặt đất chú ý đến anh, bà đau đến mức không thể nói một câu hoàn chỉnh, mấp máy miệng hai lần, Phó Duẫn Xuyên lúc đó không biết điều đó có ý nghĩa gì.
“Chạy đi, rời khỏi đây.”
Lúc đó anh còn nhỏ khi nhìn thấy gương mặt đẫm máu của mẹ mình nên quá sợ hãi, khóc chạy tới, nhưng mẹ mở to mắt và dùng chút sức lực cuối cùng để đè anh xuống và bảo vệ anh.
Một tiếng đập nặng nề vang lên, trên mặt Phó Duẫn Xuyên có một luồng nhiệt, đó là máu của mẹ.
Anh được mẹ ôm trong tay, không biết chuyện gì vừa xảy ra.
Mẹ anh vẫn bất động, anh nhỏ giọng gọi “Mẹ ơi” nhưng không nhận được phản hồi.
Không có một âm thanh nào trong phòng, không biết đã bao lâu, sức nặng của mẹ đè lên người khiến anh hơi khó thở.
Sự im lặng của mẹ anh làm anh sợ hãi, nghẹn ngào gọi mẹ hết lần này đến lần khác.
Một lúc sau, sức nặng trên người anh đột nhiên biến mất, ánh sáng chói lọi đột ngột trước mặt khiến mắt anh phải nheo lại, gương mặt cha xuất hiện trong tầm mắt.
Gương mặt ông dính đầy máu của mẹ nhưng trong mắt vẫn lãnh đạm: “Về phòng đi.”
Phó Duẫn Xuyên ngơ ngác nhìn người ngoài cửa đi vào, khiêng mẹ một thân đầy máu đi, sau đó anh được bế về phòng.
Đêm đó anh sốt cao.
Lạnh, lạnh quá.
Tiểu Vân Xuyên đang nằm trong phòng mình, không bật đèn, bên ngoài trời mưa to, tia chớp kèm theo sấm sét, thỉnh thoảng có tiếng người hầu vội vã đi trên hành lang.
Không biết có phải là do cuộn mình trong chăn có tác dụng, mà rất nhanh anh liền bắt đầu nóng lên, toàn thân nóng bừng, nóng đến mức đầu óc không rõ ràng, nói cũng không nên lời.
Trước đây khi anh bị ốm, nhưng mẹ sẽ đặt bàn tay ấm áp của mình lên trán anh, và sẽ ở bên giường khi anh thức dậy.
Nhưng lần này, tại sao mẹ không đến?
Bên ngoài sấm sét ầm ầm, khuôn mặt tái nhợt của Phó Duẫn Xuyên lộ ra dưới tia sét.
À, anh nhớ ra rồi, mẹ đang ở trong bệnh viện.
Nghĩ đến lần cuối cùng anh nhìn thấy mẹ mình, khuôn mặt bình yên của bà đầy máu, thân hình gầy gò của tiểu Vân Xuyên dưới chăn run lên vì sợ hãi.
Sau đó, anh nghe người quản gia nói rằng lúc đầu cho rằng là vì nhìn thấy nên bị dọa sợ nhưng hai ngày sau cũng không thấy anh ra khỏi phòng, mới có người phát hiện ra là không ổn. Khi anh được đưa đến bệnh viện, là đã bị sốt liên tiếp ba ngày, lúc đó anh nghĩ rằng mình sẽ chết.
Giống như ngày hôm đó, Phó Duẫn Xuyên nghĩ đến lần này phải mất bao lâu mới có người tìm được mình, sau nhiều năm như vậy, anh đã không còn là đứa trẻ ngày trước, tại sao vẫn cảm thấy sợ hãi.
Ai sẽ cứu anh đây, thật là khó chịu, ‘đứa bé’ nói trong lòng.
(*khúc này là Tiểu Xuyên nói nha.)
Phó Duẫn Xuyên hai mươi lăm tuổi cũng âm thầm cầu nguyện như vậy.
Cái chạm lạnh lẽo chạm vào trán và cơ thể anh, giống như bàn tay của mẹ anh, Phó Duẫn Xuyên hơi sững sờ, anh biết mẹ sẽ không ở bên cạnh mình, cho nên đây là....
Trơn trượt và lạnh lẽo, nó đi khắp người và không ngừng vỗ vỗ anh, cố gắng đánh thức anh, nhưng tại sao anh không gọi tên anh?
Anh muốn đáp lại người nọ, nhưng cơ thể nặng trĩu, không thể nổi mắt hay miệng.
Lực tát lên người anh càng lúc càng mạnh, tựa như đang sốt ruột, khi da thịt chạm vào nhau, mang theo một luồng nhiệt mát mẻ, muốn tay của người này luôn ở trên người mình.
Luồng nhiệt đột nhiên biến mất, nhưng sự lạnh lẽo phủ lên đầu mang lại cho anh cảm giác thanh tỉnh.
Nghĩ lại thì con rắn của anh không nói được.
- Bản chuyển ngữ chỉ thuộc về team Cá Mặn Thời @ và được đăng tải duy nhất trên tყt.
****
“Phó ca, xong rồi!”
Giọng nói của Trình Viễn đánh thức Phó Duẫn Xuyên đang nửa mê nửa tỉnh, anh gật đầu, trên người vẫn mặc bộ đồ ngủ đêm qua.
“Phó ca, vừa rồi đạo diễn Lý gọi điện tới mời chúng ta đi ăn tối, tôi nói với ông ấy về tình trạng của anh, ông ấy muốn lái xe tới đón nhưng tôi đã từ chối rồi.” Phó ca bây giờ đang bị ốm vốn dĩ là đủ khó chịu rồi, xe của đạo diễn Lý vừa lộn xộn lại có mùi lạ. Nếu để anh ấy lên đó lúc chịu không nổi liền nôn thì còn xấu hổ hơn nữa.
Phó Duẫn Xuyên gật đầu, hiện tại anh vẫn còn hơi chóng mặt, cho nên chỉ có thể để Trình Viễn đỡ mình.
Trình Viễn đặt mua một chiếc xe sạch sẽ, mặc dù không tốt lắm, nhưng ít nhất nó sạch sẽ hơn nhiều so với của đạo diễn Lý.
Đến tận cửa phòng, Trình Viễn vẫn còn đang dong dài: “Phó ca, anh không được tắm, nếu không sẽ bị sốt lại. Chỉ cần thay đồ sạch sẽ là được, em sẽ nhờ khách sạn làm gì đó thanh đạm rồi mang lên…hả? Khoan..anh chậm thôi.”
Phó Duẫn Xuyên một chữ không nghe vào, anh choáng đầu đến mơ màng, tới cửa phòng liền ra hiệu cho Trình Viễn mở cửa.
Trình Viễn vẫn còn đang ba ba nói không ngừng, đột nhiên ngậm miệng lại: "Chết cha, em quên mang theo thẻ phòng rồi.” nhìn sắc mặt trầm xuống của đối phương, hắn vội vàng nói thêm: “Anh chờ xí, em xuống quầy lễ tân lấy một cái khác.”
Phó Duẫn Xuyên xua tay, gõ cửa hai lần: "Nhị Tiểu, mở cửa ra, tao quên mang thẻ phòng rồi."
Trình Viễn lẩm bẩm trong lòng có phải Phó ca bị sốt đến hỏng luôn người hay không, sao có thể bảo một con rắn đi mở cửa được cơ chứ.
“Kẽo kẹt” một tiếng, cánh cửa cũ kĩ của khách sạn được mở ra —một mặt rắn ló đầu nhìn bọn họ.