Cậu mở tủ đồ ăn vặt mà Phó Duẫn Xuyên mua cho mình, tìm một đống nhét vào miệng, ăn nhiều sẽ giúp cậu lớn nhanh hơn, trong khoảng thời gian này cậu đã cố ý ăn ít đi, để làm chậm lại tốc độ trưởng thành của bản thân, để có thể dành nhiều thời gian ở bên cạnh Phó Duẫn Xuyên hơn. Nhưng là một con rắn thì không thể ra ngoài, cái gì cũng không làm được, cậu phải trưởng thành, nhưng lớn lên đồng nghĩa với việc phải rời đi.
Sau khi ăn đến rạng sáng, đoán chừng Phó Duẫn Xuyên hẳn là đã kiểm tra xong rồi, nhìn thời gian mới sáu giờ, Phó Vân chắc vẫn còn đang ngủ không nêu quấy rắn anh.
Tối qua Phó Duẫn Xuyên và Trình Viễn không về, Dư Ý đợi đến trưa, lấy điện thoại di động của Phó Duẫn Xuyên mở khóa, trước đó cậu đã nhìn thấy Phó Duẫn Xuyên nhập mật khẩu, nhận dạng khuôn mặt lúc đó không hoạt động, cậu tình cờ nằm trên vai anh, không phải là cố ý thấy.
Cậu thuần thục tìm được số điện thoại của Trình Viễn trong danh bạ, do dự một lát rồi nhấn gọi.
Điện thoại reo một lúc lâu mới kết nối: “Phó ca, anh cứ nhấn chuông là được cần gì phải gọi….”
Trình Viễn vừa rồi đang ở hành lang bệnh viện, hỏi y tá chai tiếp theo là thuốc nào, nhìn thấy điện thoại, cậu nhanh chóng mở cửa đi vào, nhìn Phó Duẫn Xuyên vừa tỉnh lại, giật mình: “Không đúng, Phó ca không mang theo điện thoại…”
Phó Duẫn Xuyên cũng nghe thấy giọng nói của Trình Viễn, vừa rồi anh có tỉnh lại một lần, biết mình sốt cao, Trình Viễn cũng nói với anh rằng con rắn của anh đến gõ cửa, sau đó liền đến bệnh viện. Lúc đó anh đã lên cơn sốt, dù có gọi thế nào cũng không tỉnh lại, Trình Viễn khen ngợi Tiểu Nhị rất lâu nói con rắn này thật sự thông minh.
Anh muốn hỏi lại, nhưng anh quá mệt mỏi nên lại ngủ thiếp đi.
Phó Duẫn Xuyên nghe giọng Trình Viễn, hỏi: “Có chuyện gì thế?”
Trình Viễn còn chưa cúp điện thoại, giơ màn hình giao diện cuộc gọi cho Phó Duẫn Xuyên xem, rất khó hiểu: “Kỳ quái, Phó ca, anh không mang theo điện thoại di động thế ai gọi điện thoại cho em, có khi nào Tiểu Nhị vô tình đụng phải không...?”
Nói xong hắn xoay điện thoại lại muốn cúp máy.
Đầu óc Phó Duẫn Xuyên sốt chứ còn chưa ngốc: “Đừng cúp máy!”
Vẻ mặt quá kích động, động tác làm máu chảy ngược lên, Trình Viễn vội vàng đi tới kiểm tra xem có cuộn kim không: “Đừng kích động, Phó ca, em không cúp máy.”
Phó Duẫn Xuyên giật lấy điện thoại trong tay hắn, mặt có chút đỏ bừng, có lẽ là vừa mới hạ sốt: “Alo, Nhị Tiểu?”
Anh đang cầm điện thoại, nhưng bên kia không có âm thanh, anh thầm chửi mình một miếng, rắn sao nói được cơ chứ?
Sau đó anh có chút xấu hổ, hơi lúng túng, vụng về báo bình an: “Tao… tao không sao, chỉ là cảm lạnh thông thường thôi chỉ là cảm lạnh thông thường, mấy ngày nay trời chuyển lạnh với tao có chút căng thẳng…. Tao sẽ về sau khi truyền dịch xong. Nếu mày đói thì trong tủ có đồ ăn vặt đó, mày có thể nấu nước không….?”
Vừa nói, anh vừa cảm thấy giọng điệu của mình càng ngày càng quái dị, ngắn ngủi có một ngày sao mà có thể chết đói được: “Được rồi, tao truyền gần xong rồi, nếu hiểu thì cúp điện thoại đi.”
Im lặng một lúc, trong điện thoại vang lên tiếng “bíp” cúp máy, trong người Phó Duẫn Xuyên vẫn rất khó chịu nhưng anh không nhịn được cười toe toét, khi ý thức được hành vi của mình vội vàng nghiêm mặt lại hỏi: “Còn bao nhiêu chai nữa?” ( truyện đăng trên app TᎽT )
Trình Viễn vừa hỏi y tá: “Đây là chai cuối cùng rồi. Anh có đói không? Em đi mua đồ ăn.”
Phó Duẫn Xuyên lắc đầu: “Không cần, sau khi truyền xong chúng ta về khách sạn, bệnh viện... ..nệm ở bệnh viện tôi chịu không được.”
Sắc mặt Trình Viễn thay đổi rõ rệt, giống như một mẹ già dặn dò con nhỏ: “Về không được tắm, dính lạnh sẽ bị sốt thêm nữa.”
Phó Duẫn Xuyên phớt lờ hắn, nhắm mắt lại: “Khi nào xong gọi tôi.”
“Ồ.” Trình Viễn lại muốn thuyết phục anh, nhưng thấy anh muốn ngủ, hắn liền ngậm miệng lại.
Phó Duẫn Xuyên nhắm mắt lại, đêm qua anh đã nằm mơ rất lâu —
“Tại sao nước không ấm?”
“Em xin lỗi chồng, em không để ý...”
“Bốp” tiếng tát, âm thanh đồ vật vỡ, tiếng khóc của phụ nữ, những lời lăng mạ giận dữ của đàn ông.
Phó Duẫn Xuyên đầu đau như búa bổ, thân thể nặng trĩu, ép mình đứng dậy khỏi giường, vừa chạm đất vì choáng váng mà ngã nhào xuống đất.
Anh nhìn đôi bàn tay thu nhỏ của mình, suy nghĩ của anh cứng đờ trong giây lát, cho đến khi tiếng hét của người phụ nữ truyền đến bên tai, anh chợt nhớ ra điều gì, nhanh chóng đứng dậy khỏi mặt đất, loạng choạng đi ra ngoài cửa.
Anh theo kí ức tìm được cánh cửa trong ngôi nhà lớn, nỗi sợ hãi trong lòng khiến tay anh khẽ run lên.
Không ai biết rõ hơn anh những gì đang xảy ra bên trong, anh mở cửa như lần đó nhưng người bên cũng không dừng động tác khi thấy anh vào.
Đôi mắt người đàn ông đỏ như dã thú liên tục đánh người phụ nữ nằm trên mặt đất, đồ đạc vương vãi khắp sàn và những mảnh vỡ của chiếc cốc xuyên qua cơ thể người phụ nữ, tấm thảm đắt tiền dính đầy máu của người nọ.
Đây là lần đầu tiên Phó Duẫn Xuyên thực sự nhìn thấy cảnh tượng cha mình phát điên lên mà đánh mẹ, từ một người tốt bụng hiền lành cha như một con quỷ mới bò ra từ vực sâu, tay đấm chân đá vào vợ mình, căn phòng vang vọng tiếng la hét thảm thiết của mẹ và âm thanh mơ hồ của da thịt va vào nhau.
Phó Duẫn Xuyên sợ hãi, không biết đây là mơ hay là thật, anh lớn giọng hét lên: “Cha”.