Buổi tối, Dư Ý và Phó Duẫn Xuyên tắm rửa xong, nằm trên đệm sạch sẽ, Dư Ý duỗi người, cuối cùng cũng có thể đi ngủ đàng hoàng.

Cậu ngáp một cái, áp mình vào cơ thể Phó Duẫn Xuyên, cảm nhận được hơi ấm đã lâu không có.

Một người và một rắn không ngủ ngon trong một thời gian dài lập tức chìm vào giấc ngủ.

Nửa đêm Dư Ý cảm thấy nóng, buông Phó Duẫn Xuyên ra còn giữ một khoảng cách với anh, nhưng Phó Duẫn Xuyên vì nóng mà vô thức tìm một chỗ mát mẻ xích lại.

Dư Ý bị nóng đến tỉnh dậy, mặc dù thích nhiệt độ của cơ thể con người, nhưng không thể quá nóng, người còn không chịu nổi, huống chi là rắn.

Cậu bị Phó Duẫn Xuyên ôm chặt trong lòng, hơi nóng phát ra từ Phó Duẫn Xuyên khiến cậu cảm thấy có gì đó không đúng.

Dư Ý giơ đuôi lên, nhẹ nhàng sờ sờ đầu Phó Duẫn Xuyên, nóng bỏng, nóng đến mức co rụt đuôi lại, cậu lập tức vỗ vỗ hai cái trên người Phó Duẫn Xuyên nhưng anh  không nhúc nhích.

Không phải là chết rồi chứ? Nhân loại đúng là quá yếu ớt.

Dư Ý dùng đuôi kiểm tra nhịp tim của Phó Duẫn Xuyên, may mà nó còn đập.

Dư Ý bò xuống đất trước, dùng khăn tắm nhúng nước lạnh, quay lại đắp lên trán Phó Duẫn Xuyên, đó là chuyện mà khi cậu bị bệnh ba cậu làm cho cậu.

Cậu dùng đuôi đánh Phó Duẫn Xuyên mấy lần, nhưng anh vẫn không phản ứng, nhiệt độ trên người vẫn không giảm bớt, Dư Ý trong lòng có chút rối rắm, có nên ra ngoài gọi người hay không, Phó Duẫn Xuyên không cho phép cậu rời khỏi căn phòng này, nếu cậu đi ra ngoài, một con rắn biết người sốt gọi trợ giúp sẽ không bị bắt đi nghiên cứu...

Cậu đợi một lát, Phó Duẫn Xuyên không có dấu hiệu tỉnh, không thể quan tâm nhiều như vậy, nếu bị bắt đi nghiên cứu cậu cũng không bị giết chết. Hơn nữa khi biết cậu biến mất cha và anh trai sẽ sớm muộn gì cũng tìm được cậu, 

Cậu trườn ra ngoài, lúc trước đã nhìn thấy phòng trợ lý của Phó Duẫn Xuyên, là phòng bên trái, cậu dùng đuôi vỗ cửa, muốn gọi Trình Viễn dậy, nhưng người bên trong cũng có lẽ mệt mỏi, ngủ say như chết.

Dư Ý sốt ruột đành phải tăng thêm lực, may là khách sạn chỉ có vài người ở bằng không cậu đứng đây đã khiến người khác sợ rồi, gõ mãi một hồi bên trong mới truyền ra động tĩnh.

Trình Viễn mơ mơ màng màng ngã xuống giường, có thể tới gõ của phòng hắn hơn phân nửa là Phó Duẫn Xuyên, mà còn liên tục hẳn là có chuyện gì gấp, nên hắn vội vàng xỏ dép lê chạy ra mở cửa.

Mở cửa nhìn ra bên ngoài tối đen như mực, ngoại trừ ánh sáng yếu ớt của các biển báo thoát hiểm màu xanh lá cây ở hành lang.

Không có ai.

Trình Viễn chậm rãi cúi đầu xuống, đối diện con ngươi thẳng đứng màu vàng nhạt đang phát sáng trong bóng tối, hắn sợ hãi hét lên.

“Xà ca, đừng ăn thịt em, em là trợ lý của Phó ca. Không có tôi ai sẽ chạy việc vặt cho anh ấy? Phó ca sẽ tức giận nếu anh ăn thịt em đó….” ( truyện trên app T𝕪T )

Trình Viễn suýt chút nữa quỳ xuống lạy con rắn hai cái, Dư Ý nhất thời không nói nên lời, trong nhà cậu vốn là người ngu ngốc nhất... không, là người ngu thứ hai, cha mới là người ngu ngốc nhất.  Ba thường nói ăn gì sẽ bổ đó, nếu cậu lại ăn thêm sự ngu này thì càng trở nên ngu ngốc hơn nữa.

“Xà ca, anh có thể thả em đi, nếu anh đói, em sẽ ra ngoài mua đồ ăn cho anh.” Trình Viễn không dám nhúc nhích, vì sợ rắn sẽ siết chặt mình tới chết.

Dư Ý không thèm nghe những lời nói nhảm của người này nữa, sợ dông dài thêm chắc Phó Duẫn Xuyên đi về chầu ông bà mất, cậu rụt đuôi lại muốn kéo người qua phòng bên cạnh, nhưng Trình Viễn nghĩ rằng con rắn muốn ăn thịt mình, sợ tới mức muốn chạy.

Dư Ý sợ hắn hét to quá sẽ thu hút người khác dậy liền bò lên người hắn, dùng đuôi bịt miệng lại.

Thấy thế Trình Viễn càng sợ, điên cuồng gỡ Dư Ý ra khỏi người mình.

Một người một rắn bế tắc một hồi, Trình Viễn nhận ra Dư Ý không muốn ăn thịt mình, chỉ là che miệng hắn lại, hắn im lặng trợn mắt nhìn con rắn to bằng bắp tay mình.

Dư Ý dùng đuôi chỉ sang cánh cửa bên cạnh.

Trình Viễn ngập ngừng bước hai bước qua đó, sức lực trên người mới được thả lỏng, hắn sải bước đến phòng Phó Duẫn Xuyên 

Vừa vào phòng, Dư Ý đã trèo xuống rồi vội vàng trườn đến giường xem Phó Duẫn Xuyên còn sống không, cậu nhấc chăn bông lên, đuôi chui vào trong bộ đồ ngủ của Phó Duẫn Xuyên rồi nhét vào, vẫn còn rất nóng.

Cậu móc đuôi ra hiệu cho Trình Viễn đi tới.

Trình Viễn nhận ra có gì đó không ổn, bật đèn lên, khi đến gần thì phát hiện mặt Phó Duẫn Xuyên đỏ bừng bất thường.

“Phó ca bị sốt?” Hắn ngạc nhiên hỏi.

Vu Dịch thở dài, tên ngốc này cuối cùng cũng hiểu ra, cậu dùng đuôi kéo tay Trình Viễn để lên đầu Phó Duẫn Xuyên.

“Đệch, nóng quá! Phải đi đến bệnh viện ngay.” Hắn tìm quần áo của Phó Duẫn Xuyên trong tủ, mặc cho anh rồi bế người ra khỏi cửa, Dư Ý muốn đi theo, nhưng khi đến cửa lại dừng lại, với bộ dạng này cậu không thể ra ngoài, sẽ gây náo loạn, gây phiền toái cho Phó Duẫn Xuyên.

Cậu nhìn hai người biến mất trong thang máy, đầu rũ xuống, cậu không thể giúp được Phó Duẫn Xuyên, không thể đi theo Phó Duẫn Xuyên xem có nghiêm trọng hay không, ho nên chỉ có thể ở lại đây chờ tin tức

Điện thoại di động của Phó Duẫn Xuyên ở bên cạnh, thời gian hiển thị đã là ba giờ sáng, sắc trời vẫn chưa sáng, cậu cũng không buồn ngủ, cậu thật muốn hồi phục không biết khi nào mới có thể biến lại hình người.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play