Nhìn dáng vẻ ‘thấu hiểu’ của đạo diễn Lý, Phó Duẫn Xuyên luôn cảm thấy có gì đó quái quái, nhưng ít nhất chuyện này đã rõ ràng, nếu sau này xảy ra chuyện gì thì cũng phải có sự đồng ý của đạo diễn Lý.

Chiếc Wuling Hongguang bị đạo diễn Lý ép lái thành Porsche, sau khi rẽ vào một góc đường, họ dừng lại trước cửa khách sạn, tuy thù lao không nhiều nhưng đồ ăn, quần áo, nơi ở và phương tiện đi lại mà đạo diễn Lý cung cấp cho các diễn viên là tốt nhất trong thị trấn nhỏ này.

Sau khi đạo liễn báo số phòng cho Phó Duẫn Xuyên, hai người thêm WeChat, còn dặn nếu có chuyện gì thì cứ gọi cho ông.

Trình Viễn lấy thẻ phòng, nhấn thang máy: “Không ngờ khách sạn ở nơi hẻo lánh như vậy mà vẫn có thang máy haha.” 

Vừa rồi lúc ngồi trên xe tới đây, Trình Viễn thấy không có siêu thị lớn chứ đừng nói trung tâm mua sắm, trạm xe bus thì chỉ có mấy cái, không hiểu sao đạo diễn Lý lại chọn nơi đây để khai máy. Haizz suy nghĩ của đạo diễn lớn phận làm tôm tép như cậu sao mà thấm được, nhưng  không biết Phó ca có chịu được không?

Đạo diễn Lý cũng cho một trợ lý quèn như cậu một căn phòng tốt nhất, để thuận tiện, phòng của cậu nằm cạnh với phòng của Phó Duẫn Xuyên.

Trình Viễn mở cửa cho Phó Duẫn Xuyên trước, loại khách sạn ở trấn nhỏ này bình thường không có nhiều người đến, vừa mở cửa liền ngửi thấy mùi ẩm mốc, Trình Viễn muốn sặc, vội vàng kéo vali vào phòng, mở cửa sổ cho thoáng.

Hắn quay đầu lại thấp thỏm gọi một tiếng Phó ca, sợ Phó Duẫn Xuyên phun ra một câu ‘không quay nữa’ liền kéo thú cưng của mình đi, nhưng trước sự ngạc nhiên của hắn, Phó Duẫn Xuyên chỉ khẽ cau mày, sau đó đóng cửa lại rồi mở vali ra.

Và tiếp theo......

“Mày vào thì vào đi, sao lại vứt hết đồ đạc của tao ra ngoài? Chăn và gối đều ở trong đó, làm sao bây giờ! Mày muốn tao ngủ trên cái giường đầy mùi mốc kia à?”

Dư Ý cúi đầu nghe mắng.

- Bản chuyển ngữ chỉ thuộc về team Cá Mặn Thời @ và được đăng tải duy nhất trên tყt.

“Còn ly của tao, bàn chải đánh răng, đồ dùng vệ sinh cá nhân, tất cả đều không có, tao phải làm sao giờ hả... con kia?”

Dư Ý nghe xong liền ngáp dài, tại sao Phó Duẫn Xuyên lại như vậy, nếu không ném ra ngoài thì không thể vào được, haizzzz, cậu buồn ngủ quá. Hôm qua hơn nửa đêm cậu mới đem hết mấy thứ đó giấu kín đi được, cậu ngủ không đủ giấc hơn nửa trong cái vali làm sao mà ngủ ngon được. 

Phó Duẫn Xuyên vừa nói vừa nói, trên đùi anh trầm xuống, có thêm một cái đầu rắn, mặc dù nó không có mí mắt không thể nhìn thấy nó đang nhắm hay mở, nhưng dựa vào sự hiểu biết của anh với con rắn nhà mình….

“Dậy dậy! Mày còn dám ngủ à?”

Trình Viễn đứng trước nhìn cảnh tượng quỷ dị này, chuyện gì đang xảy ra thế? Con rắn này và người này? Là hắn mệt quá nên sinh ra ảo giác đúng không?

Phó Duẫn Xuyên có thói ở sạch trầm trọng, phòng như vậy hẳn là không ngủ được, Trình Viễn đi ra ngoài chạy tìm cửa hàng, mua hai bộ chăn ga chất lượng có thể chấp nhận được, đồ mới mua về còn phải giặt lại, ở đây không có máy giặt nên chỉ có thể giặt bằng tay.

Trình Viễn thở dài, vắt các góc chăn bông vẫn còn nhỏ giọt nước.

Phơi kiểu này không biết khi nào mới khô  chỉ có thể để nó khô tự nhiên, cho dù mang tới tiệm giặt sấy, Phó Duẫn Xuyên cũng sẽ ghét bỏ dơ.

Càng giận hơn nữa là khi hắn đang cố vắt nước thì con rắn kia lại lảo đảo lắc lư ở phía sau nhìn hắn nữa. ( truyện trên app T𝕪T )

Hắn nghĩ nếu mà không còn làm trợ lý nữa hắn cũng có thể sống nhờ việc giặt ga giường này đó.

Phó Duẫn Xuyên điên cuồng rửa tay trong phòng tắm, cởi quần áo mình mặc bỏ sang một bên —  tý đây sẽ là công việc của Trình Viễn.

Dư Ý là người nhàn nhã nhất, cậu vẫn còn ở trong vali, Phó Duẫn Xuyên không cho cậu ra ngoài, nói bên ngoài bẩn, anh không muốn tắm cho cậu nữa, quá mệt rồi.

Nhưng đúng là căn phòng này hơi tệ, Dư Ý không ngờ một người như Phó Duẫn Xuyên lại có thể chấp nhận điều kiện sinh hoạt như vậy.

Trong thị trấn nhỏ này, thậm chí không tìm được một căn nhà cho thuê, mà nếu có thì phải mua thêm đồ đạc mà chưa chắc đã tốt bằng khách sạn,  không chừng còn có người không thích nói ra nói vào.

Buổi chiều Phó Duẫn Xuyên gọi điện thoại cho chị Du, bảo chị mua một đống nhu yếu phẩm hàng ngày ở bên kia, máy giặt và tủ lạnh cũng phải mua, bỏ tiền ra vận chuyển bằng đường hàng không, cũng may là khu vực này có sân bay, chiều hôm sau có thể đến.

Buổi tối Phó Duẫn Xuyên mặc quần áo ngủ, còn Dư Ý phải qua đêm trong vali vì Phó Duẫn Xuyên không cho cậu lên giường.

**

Trình Viễn nhìn từng thùng đồ được mang vào phòng, lau mồ hôi, may mắn thay bây giờ chỉ có họ ở đây, nếu những người nổi tiếng khác nhìn thấy, chắc chắn họ sẽ bị mắng trên mạng mấy ngày.

Phải mất thêm hai ngày nữa mới dọn dẹp xong, phòng sạch sẽ Dư Ý mới được ra ngoài, nhưng có lẽ vì mấy ngày trước Phó Duẫn Xuyên ngủ không đắp chăn nên ban đêm anh bị sốt.

Dư Ý ngủ gần anh, bị nóng đến tỉnh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play