Thấy vậy, sắc mặt Phó Duẫn Xuyên mới tốt hơn được một chút: “Những gì tao nói với mày vừa rồi phải nhớ kĩ, nếu dám làm tổn thương người khác, tao liền ném mày đi đó. Biết chưa?”
Dư Ý vội vàng gật đầu, mặc dù không nhớ Phó Duẫn Xuyên đã nói gì, nhưng chỉ cần không làm tổn thương người ta…ê.. trái cây này ngon ghê.
**
Sau khi xuống máy bay, có một chiếc xe đặc biệt đến đón Phó Duẫn Xuyên, vì sợ làm người ta sợ nên Dư Ý vẫn bị nhét vào trong vali.
Chính là đạo diễn của bộ phim đã đến đón Phó Duẫn Xuyên, ông lái xe Wuling Hongguang đang chờ ở lối ra, khi nhìn thấy chiếc xe, tim Trình Viễn đập thình thịch, vội vàng quay đầu nhìn lại. ở Phó Duẫn Xuyên.
(*Wuling Hongguang : là một hãng xe oto điện, có hình dáng khá là hài hước với đầy đủ màu sắc. Mấy bồ có thể search thử nó trên google bao hài.)
Nhưng khi ở bên ngoài, Phó Duẫn Xuyên luôn cư xử cực kì hoàn hảo, cho dù người đó không phải là fan hâm mộ.
“Xin chào đạo diễn Lý, tôi là Phó Duẫn Xuyên.”
Hôm nay Phó Duẫn Xuyên mặc áo khoác kaki, bên trong là sơ mi trắng, quần cùng màu, chân dài eo thon, mũi giày da sáng bóng — anh cởi kính râm và khẩu trang, đưa tay ra với ông chú trung niên trước mặt.
Trước đó anh đã từng tìm hiểu sơ qua vị đạo diễn này rồi, là một người rất đáng ngưỡng mộ, những bộ phim ông ấy làm không bao giờ vì lợi nhuận, tất cả đều chỉ trích hoặc khuyến khích các hiện tượng xã hội nào đó, đồng thời cam kết phơi bày các vấn đề xã hội và cổ vũ những người yếu thế. Ông cũng giành được nhiều giải thưởng lớn trong những năm qua, số tiền này đều được ông quyên góp, chỉ để lại đủ trang trải cuộc sống, ngay cả kinh phí cho bộ phim điện ảnh của ông ấy là do đi kêu gọi đầu tư.
Cho nên, cho dù lái một chiếc xe rất bình thường, Phó Duẫn Xuyên cũng không có gì để phàn nàn.
Lý Thừa Đức đánh giá ảnh đế trước mặt, người có thể có chỗ đứng trong giới giải trí tự nhiên là đẹp trai, ông đã nghe tên người này từ lâu, nhưng chưa từng hợp tác, dù sao ngân sách của ông không đủ trả cho loại đỉnh lưu này, nhưng vai diễn lần này đòi hỏi cao về mặt kỹ năng diễn xuất, ông chỉ ôm hy vọng liên hệ với người đại diện của đối phương thử thôi ai ngờ lại thành công.
“Chúng ta lên xe trước đi.” Ông mở cửa xe, Phó Duẫn Xuyên là diễn viên đầu tiên tới đây, cũng là người tinh tế nhất.
Phó Duẫn Xuyên sẽ ngồi ở ghế phụ, Trình Viễn ngồi ở phía sau ôm vali.
Nụ cười của Phó Duẫn Xuyên cứng đờ khi nhìn thấy trên ghế có một đống đồ lộn xộn nào là ly, chai nước đủ loại, quần áo, mũ, túi nilon thậm chí còn có giấy vệ sinh.
Lý Thừa Đức cũng nhận ra, liền cầm miếng lót ở ghế phụ lên lộ ra đệm ghế có hoa văn bên dưới, đem đồ vật trong tay ném ra ghế sau, suýt chút nữa trúng vào Trình Viễn — người đang khom lưng chuẩn bị lên xe.
Lý Thừa Đức cười cười: “Ngại quá, quên dọn dẹp.”
Trình Viễn chỉ là một trợ lý nhỏ, hắn có thể nói gì đây? Dù sao nó cũng không trúng, hắn cẩn thận xách vali vào trong, dưới ánh mắt luôn nhìn chằm chằm vào mình, thiết nghĩ nếu hắn vô tình làm rớt cái vali thì công việc trợ lý này cũng không còn nữa.
Mãi đến khi cái vali được đặt nhẹ nhàng xuống ghế sau, ánh mắt áp bức nhìn hắn mới biến mất, Trình Viễn nhẹ nhàng thở ra.
“Tôi thật sự không ngờ cậu đồng ý, mà cậu không cần đến sớm như vậy, một tuần nữa mới bắt đầu quay phim.” Đạo diễn Lý nói. ( truyện đăng trên app TᎽT )
Giọng nói của Phó Duẫn Xuyên ở bên ngoài nghe dịu dàng hơn rất nhiều: “Tôi muốn đến trước để tìm cảm giác.”
Thị trấn này là nơi nhân vật chính ‘lớn lên’.
Đạo diễn Lý hết sức đạp mạnh chân ga của Wuling Hongguang, “Hay là chúng ta đi ăn cơm trước, tôi đãi cậu.”
Phó Duẫn Xuyên vội vàng từ chối: “Cảm ơn đạo diễn Lý, ngồi máy bay tôi cảm thấy hơi mệt, tạm thời chưa muốn ăn, lần sau….”
Hai người phía trước đang trò chuyện, Trình Viễn ngồi ở phía sau, khẩn trương nhìn cái vali bên cạnh, hình như vừa rồi nó động đậy, làm hắn hơi sợ, sợ con rắn lớn lao ra đớp hắn một phát.
Hắn nhỏ giọng thì thầm vào vali: “Xà ca, đừng gấp khi nào chúng ta tới khách sạn tôi sẽ thả anh ra.”
(*Vốn định gõ là Rắn ca/ anh rắn nhưng nghe không hay bằng Xà ca nên giữ nha!)
Không biết có hiểu hay không nhưng sau đó không thấy nó động đậy nữa.
Phó Duẫn Xuyên từ trong gương chiếu hậu thấy hành động nhỏ của Trình Viễn, nghĩ đến đây, có lẽ anh nên nói trước với đạo diễn Lý một tiếng: “Đạo diễn Lý, tôi mang theo thú cưng của mình tới, nó vẫn còn nhỏ và rất dính người, tôi sợ dì ở nhà sẽ không chăm sóc nó tốt. Nó cũng sợ vật lạ khác nên tôi không thể gửi nó ở cửa hàng thú cưng. Nhưng ngài yên tâm, tôi sẽ trả tiền ăn uống của nó, hơn nữa tôi cũng một mình một phòng nên sẽ không làm mọi người sợ…”
Đạo diễn Lý ngắt lời Phó Duẫn Xuyên: “Ayda, không phải chỉ là thú cưng thôi sao? Muốn thì có thể mang theo. Không sao đâu, con gái tôi cũng vậy, đi đâu cũng phải mang theo con chó ở nhà theo. Tôi hiểu mà.” Những người nổi tiếng có bề ngoài tươi sáng lịch sự nhưng phải luôn sống trước ánh mắt bao người, sợ làm sai chuyện gì mà bị bắt được anti-fan sẽ thêm mắm thêm muối vào nên thường phải rào đông chấn tây.
Có lẽ là do môi trường áp lực cao, trong lòng ảnh đế này có một số vấn đề nhỏ nên mới mang theo thú cưng hơn nữa người ta còn chịu thù lao thấp như vậy, thế thì cứ mang đi!