Không phải là không thể đưa Tiểu Nhị đi, giữ nó trong phòng riêng của anh như vậy sẽ không làm mọi người sợ hãi, tuy nhiên, có thể sẽ có một số anti-fan sẽ bôi nhọ anh vì đã bắt thú cưng theo khi quay phim, nhưng điều đó không thành vấn đề. Anh chả quan tâm.
“Đưa mày đi theo cũng được, nhưng mày phải ngoan ngoãn và không được tấn công người khác nữa, biết chưa?”
Ánh mắt Dư Ý sáng lên, nhanh chóng gật đầu, cậu không muốn làm tổn thương người khác, là do Phó Duẫn Xuyên là muốn đuổi cậu đi trước.
Phó Duẫn Xuyên mở cửa, gọi Trình Viễn vào.
Ngay khi Trình Viễn bước vào cửa, nhìn thấy con rắn lớn cuộn trên người Phó Duẫn Xuyên, sắc mặt hắn tái nhợt vì sợ hãi, khi hắn định tới gần anh thì con rắn nhìn hắn lè lưỡi, làm hắn đứng yên giơ tay Nhĩ Khang không nói được gì.
(*Tay Nhĩ Khang: kiểu giơ tay bất lực á)
Để tới được điểm quay phim ngoài bay còn phải bắt thêm một chuyến xe tới nữa, hơn nữa cũng đã thỏa thuận hôm nay anh sẽ đến, bây giờ không còn thời gian để lãng phí nữa, anh xoa xoa lông mày, tự hỏi sao mọi chuyện lại thành ra thế này.
Anh đồng ý mang theo Nhị Tiểu vì nó quá dính người, thêm tính ông giời con nếu không đưa nó đi cùng không biết nó còn làm tới đâu nữa.
Anh vô thức phủi bỏ các phương pháp khác như đưa Tiểu Nhị cho cơ quan chức năng liên quan, dù sao bây giờ nó khác xa với con rắn cưng bình thường.
“Đây là con rắn tôi nuôi, nó... Nó rất dính tôi, là nó lén lúc tự mình chui vào, muốn đi cùng tôi, cậu hiểu... không?”
Thôi kệ đi!
Nhìn vẻ mặt cổ quái của Trình Viễn, Phó Duẫn Xuyên không thèm giải thích thêm nữa: “Bây giờ cậu đi thuê máy bay, tôi sẽ lái xe về nhà lấy giấy chứng nhận cần thiết để lên máy bay. Thế là xong, mau đi đi. Nếu không chúng ta sẽ không đến thị trấn đó trước khi trời tối đâu.”
Trình Viễn nhìn Phó Duẫn Xuyên vật lộn hồi lâu với con rắn, tựa hồ muốn lôi con rắn ra, cho vào vali, anh nhét cái đuôi vào nhưng nửa thân trên của nó vẫn quấn lấy đối phương, lúc cho được phần thân trên thì nửa dưới lại quấn vào người.
Trình Viễn ngơ ngác nhìn Phó Duẫn Xuyên lặp lại lặp lại hành động này mấy lần, sắc mặt càng ngày càng âm trầm, dựa theo sự hiểu biết của hắn đối với Phó Duẫn Xuyên, tiếp theo nhất định sẽ tức giận.
“Mày còn muốn đi không? Thành thật chút coi!”
Đây là lần đầu tiên Trình Viễn nhìn thấy biểu cảm của Phó Duẫn Xuyên nhẹ nhàng bâng quơ như vậy chỉ la lên một câu.
Nhìn một người một rắn quần một lúc, hắn không còn sợ con rắn này nữa, nếu không muốn nói trông nó có hơi ngu ngốc, nhưng mà Phó ca, cũng thật là quá điên rồi. Làm sao một con rắn có thể tự mình chui vào vali rồi tự mình kéo lại được cơ chứ? Phó ca hẳn là tự mình mang tới, hiện tại đối phương đang nói chuyện với một con rắn như thể nó có thể hiểu được vậy?
Giây tiếp theo, hắn nhìn con rắn vừa rồi vẫn sống chết quấn quanh người Phó Duẫn Xuyên, trượt xuống, tự bò vào trong vali, cuộn tròn thành một quả bóng.
“Tự mình kéo đi.”
Phó Duẫn Xuyên đen mặt đứng lên.
Tiếng khóa kéo vang lên, da đầu Trình Viễn tê dại, nó thật sự có thể kéo khóa kéo... Không, không, không, đó không phải là vấn đề, nó thực sự có thể hiểu được lời nói của con người.
Trình Viễn chết lặng đứng tại chỗ tiêu hóa vấn đề này, Phó Duẫn Xuyên đã kéo vali đi ra ngoài, hắn nhớ ra rồi Phó ca đúng là có nuôi một con rắn nhưng mà con rắn đó là rắn đen nhỏ….sẽ không phải là con đó chứ?
***
Sau một hồi vật vờ, cuối cùng bọn họ cũng lên máy bay trước buổi trưa. ( truyện trên app T𝕪T )
Bởi vì tên của Phó Duẫn Xuyên được nhắc đến với thêm nửa, chủ nhân của cái máy bay này là fan của Phó Duẫn Xuyên nên chỉ cần được chụp ảnh với anh thì được sử dụng miễn phí.
Trình Viễn ngồi đối diện một người một rắn, nhìn con rắn quấn quanh eo Phó Duẫn Xuyên, dựa vào vai anh, vẻ mặt tràn đầy hạnh phúc, Phó Duẫn Xuyên vẫn đang cầm trái cây trên bàn cho nó ăn.
Trình Viễn rùng mình, sao lại kỳ quái như vậy, cảm giác như một người bạn trai đang đút cho bạn gái mình ăn — hắn là đang bị ép phải ăn cơm chó. Đặc biệt là khi con rắn thỉnh thoảng lại liếc nhìn hắn lè lưỡi ra, như tỏ thái độ bất mãn với bóng đèn chuyển thế này vậy, chưa hết Phó Duẫn Xuyên cũng đưa mắt không hài lòng sao hắn lại ngồi đây thu hút sự chú ý của Tiểu Nhị nhà anh.
Trình Viễn không chịu nữa xấu hổ đứng dậy: “Ha ha, tôi chưa đi máy bay riêng bao giờ, tôi đi dạo một chút.”
Dư Ý quay đầu nhìn người biến mất ở cửa, người này chính là trợ lý của Phó Duẫn Xuyên, nên Phó Duẫn Xuyên dường như không thèm giấu dáng vẻ đê tiện của mình trước mặt hắn, hừmm, người này có thể chịu được tính cách lông rùa của Phó Duẫn Xuyên mà trở thành trợ lý cá nhân của đối phương…. Người này thật sự tuyệt vời đáng được trân trọng!!!
(*Tính cách lông rùa 龟毛的性格: xuất phát từ Phúc Kiến ám chỉ một người làm gì cũng nghiêm khắc, khó khăn hay khiến người khác phải bực mình…)
“Sao thế? Mày thích Trình Viễn à?”
Giọng nói lạnh lùng của Phó Duẫn Xuyên vang lên bên tai, Dư Ý giật mình. Không thể biểu hiện mình có ý đồ ngoại lai nếu không con hàng này sẽ ném cậu về nhà mất.
Cậu vội vàng quấn lấy eo Phó Duẫn Xuyên nịnh nọt, há miệng ngậm đi miếng trái cây trên tay anh, rồi cần thận dùng đuôi cuốn một miếng đưa cho Phó Duẫn Xuyên.