Trán Phó Duẫn Xuyên nhói lên, lúc này anh không biết con rắn ở nhà đang làm gì, anh rất bực bội, thêm hai mắt toàn tơ máu vì ngủ không ngon.

Ngay khi anh vừa định lên tiếng, Trình Viễn liền tiến lên nói: “Xin chào, tôi là trợ lý của anh ấy, vali có chuyện gì vậy?” 

Trình Viễn liếc mắt nhìn Phó Duẫn Xuyên, hôm nay trong Phó ca rất tệ.

Nhân viên sân bay lấy vali để sang một bên để tránh cản trở việc kiểm tra an ninh ở đây: “Tiên sinh, động vật sống cần được ký gửi riêng.” Vẻ mặt người nọ khó xử nhìn bọn họ như nhìn hai kẻ ngốc, nếu không phải là đang ở khu VIP, hắn còn tưởng hai người này là đang định dùng cách này để đưa thú cưng lên khoang hành khách, hừm trước kia hắn đã bắt mấy vụ rồi  —   nhìn đẹp trai giàu có mà lại tiếc chút tiền này. Chậc chậc! 

Trình Viễn lập tức nói: “Hả?” một tiếng : “Làm sao có thể có động vật sống được.”

Nhân viên an ninh có thể nhìn thấy rõ ràng trên màn hình, có thứ gì đó đang sống bên trong, nhưng là một cục lớn  nên không thể xác định nó là con gì, nên hắn định mở vali ra cho hai người họ xem.

Ngay khi tay chạm vào vali, giọng nói gấp gáp của Phó Duẫn Xuyên vang lên: “Chờ một chút!”

Trình Viễn và nhân viên an ninh đều nhìn lại anh, Phó Duẫn Xuyên vội vàng bước lên phía trước, tách nhân viên ra: “Xin lỗi, lúc tôi không chú ý thú cưng của tôi đã tự mình bò vào trong vali, tôi sẽ mang nó đi giải quyết ngay.”

Phó Duẫn Xuyên tiến lên một bước, cầm cái vai lên chạy nhanh đến phòng chờ VIP, nghĩ đến những thứ trong vali, tức giận đến đầu cũng không còn đau nữa.

Phó Duẫn Xuyên chân dài, một bước của anh thành hai bước so với Trình Viễn, hắn không biết tại sao nhưng vẫn chạy đuổi theo sau anh: “Phó ca, sao vậy?”

Anh không có thời gian giải thích với Trình Viễn, nói thế nào, nói con rắn của anh tự chui vào trong vali, sau đó tự kéo khóa kéo lén lút đi theo anh tới đây?? ( truyện đăng trên app TᎽT )

Trình Viễn chạy chậm theo hết quãng đường, cuối cùng cũng đuổi kịp Phó Duẫn Xuyên, khi đến cửa mới thở phào nhẹ nhõm: “Phó ca...”

Còn chưa kịp nói xong, cửa đã ‘bang’ một tiếng  —    đóng lại, suýt chút nữa là đập luôn vào người hắn, Trình Viễn vẻ mặt bối rối: “Phó ca?”

Phó Duẫn Xuyên đặt vali nằm ngang trên mặt đất, mặt đen sì, tay run rẩy mở khóa kéo ra, ánh mắt nhìn thấy cái thứ nên ở nhà đang cố gắng cuộn tròn thành lại hóa đơn tạm kia, trong lòng Phó Duẫn Xuyên lại lặng lẽ dâng lên một niềm vui sướng không giải thích được, khóe môi khẽ nhếch lên, cảm giác nặng nề trong lòng cũng được giải tỏa. 

(*Tác giả dùng từ 白条 là hóa đơn trắng/ hóa đơn tạm, không chính thức ám chỉ Dư Ý định đi chui, không mua vé á) 

“Sao mày lại theo tới?” Nhưng giọng điệu của anh vẫn có chút tức giận.

Đêm qua Dư Ý tranh thủ lúc Phó Duẫn Xuyên ngủ, lấy hết đồ trong vali ra tự mình bò vào, trước đây cậu chưa từng lên máy bay, cũng không biết phải có kiểm tra an ninh, cho nên cậu muốn lặng lẽ đi theo. Lúc Phó Duẫn Xuyên mở vali thì gạo đã nấu thành cơm rồi nhưng mà không ngờ còn chưa kịp lên máy bay đã bị chặn lại.

Cậu dựng thẳng người lên, nhẹ nhàng gục đầu lên lòng bàn tay Phó Duẫn Xuyên dụi dụi hai lần, đuôi quấn quanh eo Phó Duẫn Xuyên, vòng qua thân thể Phó Duẫn Xuyên, đầu cúi xuống, trong mắt lộ ra vẻ rất ủy khuất.

Cậu biết mình đã sai.

Mặc dù Phó Duẫn Xuyên có cái miệng độc, tính tình không tốt, nhưng anh không hề  để cậu không thiếu ăn uống, cậu rất biết ơn đối phương đã bao mình ăn ở miễn phí lâu như vậy.

“Tao sẽ đưa mày về nhà.” Mặc dù Phó Duẫn Xuyên có chút vui vẻ vì rắn muốn đi cùng mình, nhưng sau khi bình tĩnh lại tốt hơn hết là phải đưa nó về, chuyến bay này chắc chắn không kịp, anh sẽ nhờ Trình Viễn đặt sang chuyến sau.

Nghe thế, con rắn quấn quanh người anh càng siết chặt hơn một chút, tựa hồ không muốn buông anh ra, Phó Duẫn Xuyên nhịn không được nữa khóe miệng nhếch lên: “Đừng có được voi đòi tiền, cái bộ của mày to xác lắm không còn bé bỏng nữa đâu mà ra vẻ bán manh. Ngoan! Tao đi mấy tháng rồi về!”

Dư Ý vùi đầu vào hõm cổ Phó Duẫn Xuyên, giả vờ không nghe thấy Phó Duẫn Xuyên nói gì.

- Bản chuyển ngữ chỉ thuộc về team Cá Mặn Thời @ và được đăng tải duy nhất trên tყt.

Lúc Phó Duẫn Xuyên trở về, cậu hẳn là đã khôi phục, nếu không biến mất bên cạnh Phó Duẫn Xuyên thì có thể sẽ thể ảnh hưởng đến người khác. Chưa kể, cậu cũng muốn đây là lần cuối cùng có thể gặp Phó Duẫn Xuyên, nếu ăn thịt của người khác phải chịu trách nhiệm thì trong thời gian này cậu phải thành thật làm thú cưng của Phó Duẫn Xuyên mới đúng.”

Cậu quấn chặt vào Phó Duẫn Xuyên hơn, cũng không có ý định đi xuống.

Phó Duẫn Xuyên túm lấy thân rắn của nó, bị siết chặt rồi thở hổn hển: “Mày muốn đi cùng tao? Không thích ở nhà sao?” Chỉ số IQ của Nhị Tiểu  tương đương với một đứa trẻ, việc nó không muốn rời xa anh là điều dễ hiểu.

Lúc này Dư Ý mới buông lỏng anh ra một chút, ngẩng đầu rắn lên gật đầu hai cái.

Phó Duẫn Xuyên cau mày, suy nghĩ về tính khả thi của chuyện này, nếu đưa nó đến tiệm thú cưng thì dựa vào khả năng của nó chắc chắn sẽ làm tổn thương người khác, nhưng nếu nó ở nhà chỉ sợ nó lật trời lên luôn, xem ra chỉ có ở bên cạnh anh nó mới ngoan ngoãn được.

Suy nghĩ này mang đến cho anh một niềm vui mới, con rắn này thuộc về anh, chỉ khi đối mặt với anh mới ngoan ngoãn, cho dù người khác có kêu hay làm gì cũng không đi theo, nó là của riêng anh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play