Thứ cậu muốn không phải là giường, mà là hơi ấm trên cơ thể Phó Duẫn Xuyên.
Lúc này rõ ràng cậu sẽ cảm thấy buồn ngủ, nhưng hiện tại Dư Ý lại không cảm thấy buồn ngủ chút nào.
Ánh sáng chiếu vào qua khe hở cửa, Phó Duẫn Xuyên còn chưa tắt đèn ở hành lang, chứng tỏ còn chưa ngủ.
Trong lòng Dư Ý cảm thấy có chút khó chịu, cậu chưa từng có cảm giác như vậy. Nếu cậu đã làm sai chuyện gì, Phó Duẫn Xuyên có thể mắng hoặc phạt cậu nhưng đằng này anh ta không nói gì cả.
Sau khi ánh sáng từ khe hở trên cửa biến mất, Dư Ý chần chờ một lúc, bò khỏi giường, dùng đuôi mở cửa bò tới trước cửa Phó Duẫn Xuyên, nằm một một lúc, sau khi chắc chắn người bên trong đã ngủ, cậu lặng lẽ mở cửa bò vào.
Trèo lên giường, cậu thận trọng thò đuôi ra đến gần Phó Duẫn Xuyên, thấy Phó Duẫn Xuyên không có dấu hiệu tỉnh dậy, cậu quấn lấy anh vài vòng rồi dựa vào anh.
Trời sáng, cậu liền đi.
Có lẽ vì suy nghĩ này nọ mà đêm qua cậu ngủ không ngon, gần như mặt trời vừa mọc, cậu vội vàng lẻn về phòng.
Hôm nay Phó Duẫn Xuyên lái xe ra ngoài, để cậu ở nhà một mình, mãi đến trưa mới về.
Anh thu dọn đồ xong, để ở phòng khách, lúc Phó Duẫn Xuyên gọi điện thoại, cậu nghe được là sáng mai sẽ bay.
“Ngày mai tao sẽ đi, mỗi ngày sẽ nhờ dì mang đồ ăn cho mày, đừng làm dì sợ.”
Phó Duẫn Xuyên nói xong liền về phòng, từ trong ngăn kéo lấy ra một đống chai hũ, uống một nắm thuốc. Trạng thái tinh thần của anh mấy ngày nay không tốt lắm nhờ thuốc này anh ngủ cũng khá được.
Ăn xong anh nằm ở trên giường, tuy rằng đại não đã cảm thấy buồn ngủ, nhưng vẫn còn một khu vực nhỏ trong nội tâm đang bí mật chiến đấu. Hai ngày rồi anh không chơi với Tiểu Nhị, trong lòng có chút trống rỗng, nghĩ tới những ngày này rắn đều dùng một bộ dạng cẩn thận khi nhìn mình, anh lại có cảm giác lo lắng hiếm thấy.
Anh hơi mềm lòng nhưng khống chế không được suy nghĩ.
Phó Duẫn Xuyên cười lạnh, không phải chỉ là một con thú cưng thôi sao, con này không nghe lời thì đổi con khác, sao phải quan tâm nhiều như vậy? Dù sao anh cũng mới nuôi nó mà.
Nhưng trước khi chìm vào trong giấc ngủ, trong lòng anh vẫn có một giọng nói đang đấu tranh: những thú cưng khác sẽ không nghĩ rằng anh ăn chưa no rồi đưa đồ ăn cho anh, cũng sẽ không giúp anh lựa những đồ ăn không thích ra.
Đây là lần đầu tiên Phó Duẫn Xuyên ngủ không ngon sau khi uống thuốc, sáng sớm anh xoa xoa cái trán đau nhức, cầm điện thoại đang liên tục đổ chuông bên cạnh.
“Alo?”
“Phó ca, anh còn chưa dậy sao? Em bấm chuông cửa rất lâu rồi không có ai mở cửa cho em.” Trình Viễn ấn chuông cửa liếc nhìn đồng hồ, vẫn còn một giờ nữa mới lên máy bay, từ đây đến sân bay ít nhất cũng phải mất nửa tiếng đồng hồ, nếu không có kẹt xe.
Mặc dù tính cách của Phó Duẫn Xuyên hơi khác với bên ngoài, nhưng là người rất đúng giờ và có kỷ luật, chuyện này chưa từng xảy ra, hắn sợ xảy ra chuyện nên có chút lo lắng.
Phó Duẫn Xuyên liếc mắt nhìn điện thoại di động, mới phát hiện Trình Viễn đã gọi điện thoại cho mình mấy lần, đồng hồ báo thức cũng reo mấy cử rồi.
Vừa kiềm chế sự khó chịu về thể xác, anh nhấc chăn bông lên đi vào phòng tắm: “Sau này anh sẽ đưa chìa khóa cho em, em đến muộn một chút, mở cửa cho cậu rồi đó, tôi đi rửa mặt trước.”
Nhìn khuôn mặt tiều tụy trong gương, Phó Duẫn Xuyên có chút sững sờ, lâu như vậy tên này không xuất hiện, nhưng nó giống như một cái bóng, bao phủ lấy anh mọi lúc.
Khuôn mặt nhợt nhạt và đáng sợ trong gương đột nhiên cười toe toét với anh: “Tôi đến tìm anh.”
Sắc mặt Phó Duẫn Xuyên thay đổi, ném mạnh bàn chải đánh răng trong tay vào gương, tức giận hét lên: “Cút!”
Tấm gương nứt ra, lan ra như mạng nhện, khiến khuôn mặt ‘anh’ càng thêm đáng sợ.
Ở dưới lầu Trình Viễn nghe thấy động tĩnh: “Sao vậy Phó ca?”
“Không sao.” Anh nói với Trình Viễn, nhưng cũng nói với chính mình.
Lúc rửa mặt cằm hơi đau, có thể là do mảnh thủy tinh bắn vào làm xước, Phó Duẫn Xuyên lau hai lần rồi mặc bộ quần áo đã chuẩn bị hôm nay vào.
Anh đi ngang qua phòng Dư Ý, do dự một hồi, muốn nói gì đó với nó, dù sao sau khi vào đoàn cũng không biết khi nào mới quay lại gặp nó, nghĩ nghĩ bây giờ vẫn còn sớm, hơn nữa có lẽ con rắn vẫn chưa tỉnh dậy mà anh không biết phải nói gì. Thôi, quên đi.
Lúc xuống lầu, Trình Viễn đang xách vali ra khỏi cửa, khi nhìn thấy Phó Duẫn Xuyên thì quay đầu lại hỏi: “Phó ca, anh mang ít thôi, đến bên đó còn có thể mua mà!” ( truyện đăng trên app TᎽT )
Bàn tay xách vali của Trình Viễn run lên, không biết đối phương mang gì mà nặng quá đi mất!
Hai người lên xe đi được một lúc, Phó Duẫn Xuyên ước chừng thời gian này rắn sẽ tỉnh lại, anh muốn lấy điện thoại di động ra xem camera, mò mò trong túi một lát mới phát hiện mình đã để quên điện thoại ở nhà rồi.
Nhưng nếu quay về lấy sẽ không kịp thời gian lên máy bay, thôi tới nơi mua cái khác vậy.
Hai người đến sân bay vừa kịp lúc kiểm tra an ninh, nhưng khi tới vali của Phó Duẫn Xuyên thì bị chặn lại.
“Tiên sinh, vali của anh có vấn đề.”