Dư Ý trời sinh đã có giác quan, nhưng Phó Duẫn Xuyên làm trong giới giải trí nhiều năm như vậy, từng gặp phải đủ các loại người ngư long hỗn tạp, anh cũng có thể nhìn ra, cửa hàng thú cưng này đối xử rất tốt với động vật.
(*Ngư long hỗn tạp鱼龙混杂 : vàng thau lẫn lộn, tốt xấu có đủ…)
Đem Dư Ý gửi tại đây anh cũng yên tâm: “Có thể chứ?”
Vừa rồi khi anh đi vào, đã miêu tả đại khái tình hình của Dư Ý, nhân viên bán hàng nói phải xem mới biết được.
Gương mặt cô bé nở nụ cười có hai cái lúm đồng tiền: “Được, được.”
Dư Ý khiếp sợ đến nhìn hai người bọn họ bắt đầu nói chi tiết về ‘hậu sự’ của cậu, Dư Ý ở trong tay Phó Duẫn Xuyên giãy giụa đến lợi hại hơn.
Điên cuồng phản kháng: Tôi không đi! Tôi không đến cửa hàng thú cưng! Tôi muốn về nhà!
Nhưng hai người trong phòng đều không hỏi xem cậu có đồng ý không, Dư Ý giãy dụa cũng vô ích, đành phải tiết kiệm sức lực, Phó Duẫn Xuyên tựa hồ quyết tâm đuổi cậu đi, cậu không thể lay chuyển được Phó Duẫn Xuyên, giãy dụa cũng vô ích…
Bộ não, vốn không tốt trong nhiều năm, đột nhiên trở nên thông minh bất ngờ vào lúc này.
“Nó ăn rất nhiều, không ăn thịt sống, có thể cho nó thức ăn của con người, thích ăn khoai tây. À đúng rồi, nó khác với những con rắn khác, nó thích môi trường nóng hơn...”
Phó Duẫn Xuyên vừa khiêng Dư Ý vừa dặn dò những điểm lưu ý, nhân viên lấy từ trong túi ra một quyển sổ nhỏ, ghi xuống từng điều một, cực kì nghiêm túc, Phó Duẫn Xuyên rất hài lòng.
Dư Ý cũng cảm thấy cô em gái này rất tốt, nhưng cậu chỉ có thể xin lỗi cô, cậu không muốn ở đây, đợi sau này về làm người đến xin lỗi sau.
Cậu làm bộ thành thật, Phó Duẫn Xuyên dần dần thả lỏng cảnh giác, nghĩ rằng con rắn này đang chấp nhận hiện thực và bắt đầu quen với nơi này.
Khi Phó Duẫn Xuyên chuẩn bị thanh toán, con rắn trên vai Phó Duẫn Xuyên đột nhiên nhô lên, há miệng, lộ ra đầu lưỡi đỏ tươi, nhào tới muốn cắn vào nhân viên trước mặt.
Phó Duẫn Xuyên phản ứng rất nhanh, túm lấy cậu kéo hắn lại.
Dư Ý thật sự không muốn cắn cô em gái này, mà chỉ làm cho cô cảm thấy cậu khá hung hăng mà từ bỏ việc nhận cậu.
Nhân viên nọ thật sự giật mình, cô thường xuyên tiếp xúc với rắn, nhưng chúng không hung dữ, vừa rồi Phó Duẫn Xuyên cũng nói với cô rằng con rắn này rất ngoan ngoãn.
Rắn vốn dĩ không đáng yêu bằng những loài có lông, đồng tử lạnh lùng thẳng đứng, đầu lưỡi đỏ chẻ đôi, thân thể mềm mại vặn vẹo kéo độ nguy hiểm lên max điểm.
Mặc dù nó trông giống Bạch Tố Trinh được miêu tả trong truyện.
(*Bạch Tố Trinh là Bạch xà trong truyền thuyết Thanh Xà Bạch Xà í.)
Cô gái nhỏ nước mắt chảy xuống, Dư Ý quay đầu đi, thầm nói ‘Thật xin lỗi, xin lỗi em gái nhỏ’ sau này sẽ về xin lỗi sau.
Phó Duẫn Xuyên cũng không ngờ lại xảy ra biến hóa như vậy, rắn trắng ngoan ngoãn lâu như vậy, nhưng đây là lần đầu tiên nó tỏ ra hung dữ. ( truyện trên app T𝕪T )
“Tôi thực sự xin lỗi, tôi sẽ bồi thường thiệt hại về tinh thần.” Phó Duẫn Xuyên an ủi, quét mã chuyển mười vạn tệ.
(*Tương đương 350tr.)
Dư Ý nghe thấy tiếng tiền đến, cảm thấy da thịt đau nhức, chỉ hù doạ một phát bay mất mười vạn tệ.
Nhân viên khá tốt bụng, sau khi bị hù dọa như vậy nhưng sau khi tỉnh táo lại, cô ngăn cản Phó Duẫn Xuyên, nói không cần trả tiền, thú cưng bị căng thẳng khi giao cho người lạ là chuyện bình thường.
Nhưng Phó Duẫn Xuyên vẫn khăng khăng đưa, ngay khi cửa xe đóng lại, nụ cười trên mặt Phó Duẫn Xuyên biến mất.
Dư Ý lùi về sát cửa xe, không còn chỗ lùi nữa liền cuộn tròn thành quả bóng, thu hẹp không gian chiếm diện tích, chờ Phó Duẫn Xuyên mắng mình.
Nhưng từ khi Phó Duẫn Xuyên lên xe đến giờ vẫn chưa lên tiếng, sự im lặng khiến Dư Ý càng thêm sợ hãi.
Dư Ý biết mình làm như vậy không tốt, nhưng chưa kể việc cậu cảm thấy không thoải mái khi ở trong cửa hàng thú cưng, nếu một ngày nào đó cậu khôi phục quay về cuộc sống của mình, lúc đó vô duyên vô cớ lại bắt nhân viên chịu trách nhiệm sự biến mất của cậu.
Phó Duẫn Xuyên một nửa là tức giận, anh phải vất vả lắm mới tìm được một cửa hàng đồng ý nhận nó, người cũng tốt nhưng cuối cùng thành một mớ hỗn độn. Nửa còn lại là trong lòng có chút hoảng sợ.
Anh luôn cho rằng đây là một con rắn không hung dữ, nhưng cảnh tượng vừa rồi đột nhiên cho anh một hồi chuông cảnh tỉnh, nó chỉ không thể hiện sự hung dữ đối với anh, nếu một ngày nào đó nó không thích anh nữa, liệu nó có làm điều tương tự với anh không?
Bây giờ nó dài một mét, mập gần bằng cổ tay của phụ nữ trưởng thành, không biết sau này nó có dài thêm nữa không, nếu một ngày nó bộc lộ bản chất hung dữ, liệu anh có thể sống sót thoát khỏi miệng của nó hay không? ?
Đây không phải là một con thú cưng vô hại, đây là một con rắn khổng lồ có chỉ số IQ có thể hiểu được lời nói của con người, là một sản phẩm kỳ lạ do các nhà nghiên cứu khoa học phát minh
Có lẽ ngay từ đầu anh ta không nên nuôi nó.
Sự im lặng của Phó Duẫn Xuyên suốt đường đi khiến Dư Ý càng thêm hoảng sợ, đến lúc xuống xe, Phó Duẫn Xuyên cũng không duỗi tay để cậu đu lên mà trực tiếp bế cậu đem dô nhà.
Sau đó, cậu bị ném sang một bên, Phó Duẫn Xuyên lấy vali ra và thu dọn một số nhu yếu phẩm.
Anh còn dư lại một ngày mai, Phó Duẫn Xuyên tạm thời không muốn nghĩ đến con rắn này, anh cảm thấy mình đã làm ra một quyết định sai lầm, mang về một phiền toái lớn.
Dư Ý làm ồn, liều mạng nâng cao cảm giác tồn tại của mình lên nhưng mà Phó Duẫn Xuyên vẫn không nhìn qua.
Lúc ăn cơm, mỗi người đều ăn đồ ăn của mình, Phó Duẫn Xuyên không cho cậu lựa rau ra nữa, cậu hiện tại đã có cái đuôi lớn, không thể lựa được nữa, nên trên bàn sẽ không còn món ăn mà Phó Duẫn Xuyên không thích nữa.
Ban đêm, Phó Duẫn Xuyên đưa cậu vào một phòng khác: “Phòng này là của mày, nếu mày thích ngủ trên giường thì ngủ ở đây.”
Dư Ý ngơ ngác nhìn cánh cửa đã đóng, cậu cuộn tròn thành một quả bóng trên giường, rất ủy khuất.