Phó Duẫn Xuyên nằm mơ, dường như sắp chết đuối trong biển, chóp mũi đầy nước, không thở nổi, thân thể càng ngày càng nặng.
Đây có phải là cảm giác chết không? Cơ thể không thể kiểm soát được, nhưng ý thức ngày càng rõ ràng hơn, rất khó chịu bởi vì không thể thở, như có gì đè nặng lên phổi.
Mình sắp chết sao? Phó Duẫn Xuyên nhắm mắt lại, trong đầu đột nhiên có một cái mặt rắn đang lè lưỡi đỏ tươi, bò về phía anh —Phó Duẫn Xuyên giật mình tỉnh lại.
Trên ngực truyền đến cảm giác quen thuộc, anh xốc chăn bông lên, nhìn thấy con rắn đang cuộn mình thành một cục ngủ ngon lành.
Mới qua mấy ngày, con rắn dường như đã lớn hơn, Phó Duẫn Xuyên túm lấy đuôi của ném sang một bên, trên ngực có một vết đỏ, đoán chừng bây giờ nó bèo bèo cũng năm kg là ít.
Phó Duẫn Xuyên thở hổn hển, cầm lấy cốc nước trên tủ uống một hơi.
Con rắn bị anh ném sang một bên vẫn đang ngủ ngon lành, nó không hề có ý định thức dậy, anh nhìn con rắn đang ngủ chả khác gì con lợn, cảm thấy hơi bị hối hận về thành kiến của mình đối với động vật máu lạnh.
Thời tiết gần đây rất tốt, Phó Duẫn Xuyên cầm lấy điều khiển từ xa bên cạnh giường, ấn vào, rèm cửa chậm rãi vén lên.
Anh mặc một cái quần cộc rộng đứng dậy, đi tới mở cửa sổ, căn nhà này anh mua từ mấy năm trước ra nhưng chưa bao giờ nhìn thấy cảnh vật xung quanh, hoặc là anh bôn ba bên ngoài hoặc là trạng thái tinh thần đang không ổn định.
Ngôi nhà này được chọn ngẫu nhiên, lúc đó khu nhà mới mở bán, giá rất cao nhưng bù lại sạch sẽ, hoàn cảnh xung quanh tiện nghi và bảo mật tốt.
Dư Ý bị ánh sáng đánh thức, rụt đầu vào trong, nhưng vẫn vô dụng, cậu mơ màng mở mắt nhận ra mình đang ở trên giường của Phó Duẫn Xuyên, vừa nhìn thấy bên cạnh không có người, mới nhớ tới kế hoạch trả thù của mình.
Quả thật trong cốc nước trên bàn có ít nước hơn một chút, trong lòng hắn thầm tự hào, nhưng lại không tận mắt nhìn thấy.
Nước trong ly trên bàn đúng là ít đi, trong lòng âm thầm đắc ý, nhưng mà không có tận mắt nhìn thấy nên có chút tiếc nuối.
Phó Duẫn Xuyên đi lại, cầm ly nước bên cạnh Dư Ý lên.
Dư Ý ngẩng đầu lên, miệng rắn hơi nhếch lên, con ngươi bị ánh sáng kích thích co lại một chút, cái đuôi lắc lư qua lại đầy phấn khích.
Phó Duẫn Xuyên nhìn thấy biểu cảm của nó có chút là lạ, anh nhớ lúc trước có coi một đoạn video, nếu thú cưng gây họa thì nó sẽ thể hiện ra trên mặt, chẳng lẽ: “Mày đái dầm trên giường của tao?”
Dư Ý:... Mắt thấy ly nước đưa đến bên miệng lại được thả xuống..
Cái đuôi đang vẫy qua vẫy lại ủ rũ dừng lại.
Phó Duẫn Xuyên đặt chiếc ly trong tay xuống, nhấc chăn bông lên, bên trong không có gì cả, anh có chút khó hiểu: “Mày lại làm chuyện xấu gì đúng không?”
Dư Ý giật mình, thân rắn cứng đờ: sao anh ta biết được?
Phó Duẫn Xuyên híp híp mắt lại, quả nhiên có gì đó không đúng.
Nghĩ đến camera đã bật, anh xách theo Dư Ý xuống lầu lấy máy tính bảng, tua lại lịch sử từ sáng sớm nay, con rắn bò ra khỏi giường rồi trở về lồng ấp, sau đó lại bò lại lên trên tủ cạnh giường, liếm liếm ly của anh xong lại bò về lồng ấp….
Phó Duẫn Xuyên tức giận cười, nhớ tới lúc mình đang ngủ con rắn thối tha này lại lén lút liếm liếm miệng, Phó Duẫn Xuyên có một suy đoán táo bạo.
Anh bóp mạnh đuôi của Dư Ý, ép nó ngẩng đầu lên nhìn mình: “Mày biết tao có thói quen ở sạch nên cố ý trả thù tao đúng không hả?”
Sau khi anh nói xong, con rắn trong tay cứng đơ thành một thanh gỗ, Dư Ý lắc đầu nguầy nguậy, trong lòng thật sự hoảng sợ, người này làm sao có thể biết hết mọi chuyện, còn kinh khủng hơn cả ba của cậu nữa, chẳng lẽ con hàng có khả năng thần kỳ nào đó?
Phó Duẫn Xuyên coi như là nhìn thấu được tâm tư của con rắn, liền lấy những chiếc ly đang dùng ra đặt lên bàn, lạnh lùng nói: “Liếm, liếm từng cái một, liếm không xong thì không được ngủ.”
Dưới uy quyền của Phó Duẫn Xuyên, Dư Ý nằm trên bàn trà, lè cái lưỡi nhỏ vẻ mặt vô hồn liếm từng cái ly, thỉnh thoảng lại nhìn lại xem Phó Duẫn Xuyên có để ý đến mình không, nếu anh không chú ý thì cậu sẽ lười biếng.
Chỉ là rắn không có tuyến lệ, nếu không chắc nó đã tức giận đến mức khóc.
Phó Duẫn Xuyên nhìn điện thoại, cau mày, thỉnh thoảng liếc nhìn Dư Ý.
Màn hình di động nhấp nháy là ‘Du Chân Như’ gọi đến.
Đại khái là có một kịch bản điện ảnh khá hay, hỏi Phó Duẫn Xuyên muốn nhận không, cô đã qua kịch bản đúng là một bộ phim hay, Phó Duẫn Xuyên có thể dựa vào kịch bản này để giành thêm một giải thưởng, nâng cao đẳng cấp bản thân.
Phó Duẫn Xuyên thật ra còn chưa nghỉ ngơi đủ, nhưng bộ phim này được phát hành trong dịp xuân, bây giờ là đầu tháng 4, thời gian rất eo hẹp, hiện tại kịch bản hay rất ít, Du Chân Như không muốn anh bỏ lỡ cơ hội này.
“Gửi qua đi, tôi sẽ xem trước.”
Du Chấn Như vui mừng khôn xiết, nhanh chóng gửi bản điện tử của kịch bản qua. ( truyện trên app T𝕪T )
Ở nhà Phó Duẫn Xuyên có máy in, liếc nhìn Dư Ý ở trên bàn: “Không được lười biếng, lát nữa tao sẽ kiểm tra.”
Dư Ý giả vờ liếm, nhưng trên thực tế, đã chú ý tới động tác của Phó Duẫn Xuyên: anh ta là một kẻ biến thái. Tôi liếm, tôi liếm, tôi liếm, liếm, liếm! Liếm cả nhà anh luôn!!!!
Không lâu sau, Phó Duẫn Xuyên quay lại cầm theo một xấp giấy A4, ngồi trên ghế sô pha đọc kịch bản. Lúc đầu anh khá bình tĩnh, nhưng theo thời gian trôi qua, sắc mặt anh càng ngày càng tái nhợt, bàn tay cầm kịch bản cũng bắt đầu run rẩy.
Dư Ý vừa liếm ly vừa chú ý đến tình trạng của Phó Duẫn Xuyên, cậu chưa từng thấy qua vẻ mặt này xuất hiện trên mặt Phó Duẫn Xuyên, động tác liếm cũng dừng lại.
Sắc mặt đối phương tái nhợt, thân thể cứng đờ, toát ra khí tức khó chịu, như thể vừa nhìn thấy điều gì đó rất khủng khiếp.
Dư Ý nghĩ nghĩ có khi nào kịch bản đó là loại kinh dị nên Phó Duẫn Xuyên mới sợ như vậy?