Phó Duẫn Xuyên bật TV chỉnh đến kênh mà đang phát sóng bộ phim mà mình diễn, còn không quên chọt chọt Dư Ý bên cạnh để nó không ngủ mà xem với mình.
Dư Ý muốn phản kháng, nhưng cậu hoàn toàn không phải là đối thủ của Phó Duẫn Xuyên, nhìn nam chính đẹp trai trên TV với vẻ mặt oán hận, đây là vai diễn mới nhất của Phó Duẫn Xuyên, đang phát sóng. Khi cậu còn ở ký túc xá, đồng đội của cậu mỗi đêm đều giành TV để xem giống như giành đồ cúng ngày rằm vậy đó.
Dù sao con rắn cũng không có mí mắt, cậu trợn tròn mắt ra giả vờ xem, nhưng trên thực tế đã ngủ tít thò lò, cứ như thế một con rắn banh mắt – giả, ra đấu trí với một con người cho mãi đến bữa tối.
Mặt rắn của Dư Ý khiếp sợ nhìn Phó Duẫn Xuyên cầm một cái dĩa nhỏ lên, trong dĩa có cải trắng, Phó Duẫn Xuyên cũng không nói là không ăn được, nay sao lại dẻ ra thêm nữa?
Lúc cậu còn đang sững sờ, Phó Duẫn Xuyên đã tri kỷ giúp cậu thay một bao đuôi, đẩy đẩy cái dĩa tới trước mặt rắn: “Nhanh lên, không nguội giờ.”
Dư Ý không hiểu mô tê gì cả, nhưng nghĩ nghĩ cũng có khả năng, ví như đồng đội của cậu sẽ không ăn tỏi nhưng lại có thể ăn tỏi ngọt, nên có thể là bởi cách chế biến cải trắng không giống nên Phó Duẫn Xuyên không ăn, vì thế cậu cam chịu giúp đối phương, nghĩ làm sớm là có thể ăn sớm.
(*Tỏi ngọt hay còn gọi là tỏi chua ngọt, đơn giản là giống tỏi ngâm ở mình.)
Nhưng mà ngày hôm sau lại lựa thêm một ngày, ngày thứ ba vẫn cũ, ngày thứ tư cũng như vậy... Càng làm cho Dư Ý khó hiểu là trước kia rõ ràng cái gì đều không lựa ra, hiện tại hận không thể đến hạt tiêu cũng muốn lựa.. con hàng này đúng là có ý định tra tấn cậu mà.
Giằng co một tuần, Dư Ý không thể nhịn được nữa, không thèm lựa đồ ra cho Phó Duẫn Xuyên nữa, quay đầu lo ăn phần mình.
Phó Duẫn Xuyên cố ý khiến đũa đụng vào chén kêu keng keng, nhưng Dư Ý vẫn không quay đầu lại, thấy không có tác dụng, Phó Duẫn Xuyên liền kéo đuôi nó.
Dư Ý không muốn để ý đến anh ta, nhưng người này bóp mạnh hơn, cậu ăn đau, nếu mà cậu cứ phớt lờ tên điên này đảm bảo không thể nào yên ổn ăn được, vì thế cậu quay đầu lại trừng mắt nhìn đối phương.
Phó Duẫn Xuyên đẩy cái dĩa kia đến trước mặt Dư Ý : “Mình tao gắp quá chậm.” ( truyện đăng trên app TᎽT )
Dư Ý bò sang bên kia Phó Duẫn Xuyên, dùng đuôi đẩy điện thoại di động của đối phương qua, cuộn lại rồi chĩa vào mặt Phó Duẫn Xuyên, nhận diện khuôn mặt để mở khóa, mở danh bạ, tìm số điện thoại của dì, xém chút nữa là thay Phó Duẫn Xuyên gọi luôn.
Cậu dùng đuôi vỗ vỗ ‘bành bạch’ hai cái, ra hiệu Phó Duẫn Xuyên gọi, nếu không thích ăn thì nói cho dì biết, sao cứ phải đợi nấu xong rồi nhặt ra.
Phó Duẫn Xuyên liếc nhìn điện thoại, không biết là thật sự không hiểu hay giả vờ không hiểu: “Mày có ý gì?”
Cái đuôi của Dư Ý vỗ lên bàn phát ra âm thanh ‘bành bạch’, chỉ vào món ăn rồi chỉ vào số điện thoại của dì.
Phó Duẫn Xuyên giả vờ như không nhìn thấy, không hiểu ý tứ của cậu, giơ tay cầm điện thoại đi, quay người ném lên ghế sô pha đằng kia, cảnh cáo Dư Ý: “Khi ăn không thể chơi điện thoại.”
Dư Ý :.....
Dư Ý lại nhìn không ra tới người này là cố ý hay là khờ thật, nhưng thân rắn ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu, chấp nhận số phận đi lựa những thứ đối phương không thích ăn ra.
(*Thân rắn dưới mái hiên chế từ câu ở dưới mái hiên: ám chỉ kiếp ăn nhờ ở đậu.)
Lúc đầu Phó Duẫn Xuyên cùng làm với cậu, hiện tại thì chống cằm nhìn, một lát lại lấy điện thoại ra bắt đầu quay video.
Dư Ý tự an ủi mình trong lòng, bình thường cậu ăn không ngồi rồi cũng nên ra sức làm gì đó cho con hàng này nhưng mà mãi đến khi đồ ăn nguội mới làm xong.
Mà đồ ăn nguội Phó Duẫn Xuyên lại dở chứng bảo không ngon nữa, rồi chê Dư Ý làm quá chậm, thế là mỗi ngày đều sắp xếp công việc cho rắn.. mỹ danh là rèn luyện tốc độ.
Dư Ý vừa mắng trong lòng vừa dùng đuôi nhặt đống trang sức mà Phó Duẫn Xuyên lấy ra khỏi tủ, mỗi loại đều phân ra, nào là ngọc trai một chỗ, kim cương một chỗ, vàng một nơi. Sau khi lựa xong, Phó Duẫn Xuyên cầm đồng hồ bấm giờ ra nói: “Bốn mươi ba phút hai mươi tám giây.! Quá chậm! Chờ làm xong đồ ăn nguội rồi ăn gì nữa!”
Sau đó bàn tay tàn ác kia trộn mọi thứ lên. Cứ như vậy lặp đi lặp lại.
- Bản chuyển ngữ chỉ thuộc về team Cá Mặn Thời @ và được đăng tải duy nhất trên tყt.
Dư Ý cảm giác mình sắp điên rồi, sớm biết khổ như vậy thà rằng chọn đi theo nhân viên khách sạn, chết bên ngoài cũng không thảm như giờ.
Trong lòng không ngừng mắng mỏ phun tào nhưng động tác ngày càng nhanh, thời gian rút ngắn lại càng nhiều, có hiệu quả lại làm Phó Duẫn Xuyên càng hăng hái.
Dư Ý ôm hận, càng nghĩ càng tức giận, nửa đêm lén thức dậy bò tới liếm liếm ly nước của Phó Duẫn Xuyên.
Mẹ nó cái tên cuồng sạch sẽ bệnh hoạn, uống nước miếng của gia đây đi ha ha ha ha ha... Khụ khụ khụ khụ...
Dư Ý liếm liếm miệng hơi khô, lại bò đi uống hai ngụm nước, vì để thấy Phó Duẫn Xuyên uống nước dính nước bọt của mình, Dư Ý dậy thật sớm.
Ly nước đặt ở trên bàn cạnh giường Phó Duẫn Xuyên, cậu bò ra khỏi lồng ấp, trừng mắt canh giữ ở một bên.
Mấy ngày nay cậu đều khống chế được chính mình không bò lên người Phó Duẫn Xuyên, miễn cho ngủ quên rồi lại theo bản năng tìm kiếm chỗ thoải mái, chọc ra thêm họa mới.
Cậu ngáp một cái, bây giờ tỉnh lúc nào cũng không sao, cậu bò xuống, nằm lên trên tấm nệm êm ái, thở dài thoải mái, cậu rất muốn nằm trên một chiếc giường như vậy mà tên Phó Duẫn Xuyên này lại dùng cái lồng ấp rách đó lừa cậu.
Chóp đuôi vừa chui vào chăn bông chạm vào làn da ấm áp của Phó Duẫn Xuyên, trong đầu cậu có hai rắn nhỏ đang giằng co kịch liệt.
Rắn đen thì bảo cứ nằm đi, nằm một lát không có chết chóc gì đâu, rắn trắng thì tung ra một cú đánh phản bác, nếu lỡ ngủ quên thì sao? Ngày mai Phó Duẫn Xuyên nhất định sẽ lại thắt nút rồi treo lên sào phơi đồ.
Mặt rắn thay đổi theo theo từng suy nghĩ trong đầu nó, cuối cùng cũng không kháng cự nổi nữa.
Dư Ý cuộn tròn trên ngực Phó Duẫn Xuyên, theo nhịp thở mà phập phồng lên xuống, cậu thỏa mãn đến mức dán cả mặt mình vào.
Thật ấm áp và thật thoải mái.
….Con rắn cố tình dậy lúc nửa đêm để làm điều xấu đã ngủ thiếp đi hoàn toàn quên mất mình định làm gì.