Cậu nhìn cái ly cuối cùng còn lại, liếm vài cái rồi bò xuống bàn cà phê, cậu có chút tò mò về kịch bản khiến Phó Duẫn Xuyên sợ hãi như vậy.
Phó Duẫn Xuyên cầm kịch bản trong tay, ánh mắt trống rỗng, giống như một người đi trong bóng tối, không thể nhìn thấy bất kỳ ánh sáng hay phương hướng nào, không biết mình sẽ phải đối mặt với điều gì trong giây phút tiếp theo.
Anh cảm nhận được những thăng trầm trong cảm xúc của mình, thở dốc muốn đè nén chúng lại, nhưng những cảm xúc tiêu cực đó luôn theo anh vẫn như những mầm non mọc lên khỏi mặt đất, bành trướng trong lòng và ăn mòn ý chí của anh. Những gì bị đè nén trong lòng dường như muốn vỡ tung ra, nhấn chìm anh.
Trong bóng tối không lối thoát, anh đứng chết trân tại chỗ, không biết đi đâu.
Lúc này, sự mát mẻ trên cánh tay khiến thoáng tỉnh táo trong giây lát, ánh nắng chói chang trong phòng mang theo sự ấm áp, con rắn trắng nhỏ lè lưỡi con ngươi thẳng đứng nhìn chằm chằm vào kịch bản trong tay anh, như thể nó rất thích thú.
Phó Duẫn Xuyên không có tâm trạng tò mò xem bây giờ nó có thể hiểu được hay không, anh hoảng hốt kéo Dư Ý lên lầu, mở hộc tủ bàn cạnh giường, lấy ra một đống chai lọ, đổ ra vài viên thuốc uống cạn ly nước mà Dư Ý đã liếm.
Sau đó, anh ngồi trên sàn nhà, dựa vào giường, mãi một lúc lâu gương mặt anh mới trở lại bình thường — lập tức ném kịch bản sang một bên như bệnh dịch nào đó.
Dư Ý rất hứng thú với kịch bản, xoay người bò khỏi cánh tay Phó Duẫn Xuyên — nhưng lại có người túm lấy đuôi của cậu.
Dư Ý có chút nghi ngờ nhìn lại, nhưng cậu nhìn thấy một tia khao khát trong mắt Phó Duẫn Xuyên — ‘nhân vật phản diện’ trong đầu cậu, như thể cậu là ánh sáng duy nhất của anh.
Anh hi vọng cậu sẽ không rời đi.
Dư Ý lại bò lên trên tay Phó Duẫn Xuyên, vòng qua cổ anh, nằm trên vai anh, vị trí này gần với Phó Duẫn Xuyên nhất, trong nháy mắt anh có thể nhìn thấy cậu.
Dư Ý lúc này đã dài một mét, cái đuôi quấn thành vòng tròn vẫn còn treo trên ngực Phó Duẫn Xuyên, đối phương chỉ mặc một chiếc quần rộng, thân trên cởi trần, cậu có thể cảm nhận được sức nóng liên tục tỏa ra từ cơ thể Phó Duẫn Xuyên.
Mặc dù không biết Phó Duẫn Xuyên đã xảy ra chuyện gì, nhưng động vật rất nhạy cảm với cảm xúc của con người, Phó Duẫn Xuyên dường như đang rất cần cậu, ác nhân này cũng có lúc yếu đuối như vậy.
Dư Ý le le lưỡi, nghĩ thầm té ra con hàng này thế mà lại sợ ma, chờ về sau nếu còn chọc tức cậu nữa cậu sẽ giả ma tới hù chết nhà ngươi. Ha ha!
***
Ba ngày trôi qua, Du Chân Như thúc giục mấy lần trên WeChat, hỏi anh có muốn nhận kịch bản không, nhưng mãi đến ngày thứ tư khi cô gọi điện cho Phó Duẫn Xuyên, anh mới trả lời.
Lúc đó Dư Ý đang ngủ trưa, gần đây cậu lớn lên khá nhanh, ăn rất nhiều, bây giờ một lần cậu có thể ăn lên ba chén, chỉ là mỗi lần ăn cơm đều phải chịu ánh mắt xem thường của Phó Duẫn Xuyên, cậu vẫn cố ý kiềm chế cơn thèm ăn của mình, sợ anh ta cho rằng cậu ăn quá nhiều liền ném mình đi mất.
Nhưng mà Phó Duẫn Xuyên sẽ nhờ dì chuẩn bị đồ ăn nhiều hơn cho cậu, Dư Ý có chút cảm động. Lúc cảm động xong lại nhớ đến ánh mắt của Phó Duẫn Xuyên thì run lập cập. Cậu luôn có cảm giác Phó Duẫn Xuyên nuôi cậu mập rồi thịt.
“Vân Xuyên đây là một kịch bản hay hiếm thấy, nhất định có thể đoạt giải. Đạo diễn cũng rất coi trọng cậu, trực tiếp liên lạc với tôi, kịch bản này không có nữ chính, cho nên tình huống như lần trước nhất định sẽ không xảy ra. Tôi biết gần đây cậu rất mệt, sau khi quay phim xong, tôi sẽ giúp cậu hoãn lại mọi công việc, để tôi thương lượng...”
Du Chân Như lải nhải với Phó Duẫn Xuyên về ưu và nhược điểm của chuyện này, Phó Duẫn Xuyên đã ký hợp đồng với công ty khi anh mười sáu tuổi, và cô luôn là người đại diện. Sau nhiều năm cô không còn xem Phó Duẫn Xuyên như một cây rụng tiền mà giống như một đứa trẻ do chính tay mình nuôi lớn.
Kịch bản này thực sự rất hay, nếu quay chắc chắn sẽ đoạt giải, cô rất muốn Phó Duẫn Xuyên đi.
Phó Duẫn Xuyên cầm điện thoại cùng sấp kịch bản, anh thậm chí không dám xem đến cuối, nhưng đây quả thực là một cơ hội hiếm có được, anh ngẫm nghĩ một lát, như đã hạ quyết tâm lớn, giọng nói khàn khàn nói: “Được, nhận đi.”
Anh tin rằng sẽ không có ai đóng vai này này tốt hơn mình.
- Bản chuyển ngữ chỉ thuộc về team Cá Mặn Thời @ và được đăng tải duy nhất trên tყt.
Du Chân Như vui mừng không thôi, ở trong điện thoại cũng cảm nhận được sự hưng phấn của cô: “Tôi sẽ nói với đạo diễn ngay.”
Dư Ý ngửa đầu, cậu cách Phó Duẫn Xuyên rất gần, có thể thấy rõ biểu cảm của đối phương, không hẳn là vui vẻ. Ngày đó cậu thấy bộ dáng của Phó Duẫn Xuyên khi xem qua kịch bản, nếu đã không thích còn sợ như vậy nữa, sao lại muốn nhận lấy? Đối phương cũng không hề thiếu tiền hay danh tiếng. ( truyện trên app T𝕪T )
Rắn không hiểu, vì thế bò vào trong ngực Phó Duẫn Xuyên, tìm một chỗ ấm áp, chuẩn bị ngủ trưa.
Tương lai sẽ không được ngủ ngon nữa, trong lúc cậu mơ màng sắp đi vào gặp Chu công, điện thoại di động của Phó Duẫn Xuyên lại vang lên.
“Này, Vân Xuyên, chúng tôi đã thương lượng xong, nhưng đạo diễn bảo phải nhanh chóng bảo cậu đến phim trường. Cảm xúc không dễ xử lý, cho nên để cậu đi sớm chuẩn bị.”
Du Chân Nhân thực sự mừng cho Phó Duẫn Xuyên, thù lao mà đạo diễn đưa ra cho tuy hơi thấp nhưng cũng đáng giá.
Phó Duẫn Xuyên cũng cười, Dư Ý ở trong ngực anh cũng có thể cảm nhận được sự phập phồng lên xuống: “Cảm ơn chị Du, ngày mốt tôi sẽ đi qua.”
“À, cậu không cần phải vội vàng như vậy, nghỉ ngơi thêm vài ngày nữa là được rồi.” Du Chân Nhân cũng rất vui vẻ, tin nhắn cô gửi cho Phó Duẫn Xuyên mấy ngày trước đều như đá chìm đáy biển, cô nghĩ chắc đối phương không muốn nhận kịch bản này, nhưng bây giờ đã đồng ý, nên để Phó Duẫn Xuyên nghỉ ngơi thêm vài ngày cũng không sao.
Bàn tay Phó Duẫn Xuyên chạy dọc theo cơ thể Dư Ý, cảm giác lạnh lẽo trơn trượt dường như có thể đè nén được sự sự phiền muộn trong lòng: “Không sao, chúng ta đi sớm làm quen với hoàn cảnh cũng được.”