Phó Duẫn Xuyên liếc nhìn con rắn trắng treo trên giá phơi quần áo, tình cờ nó nhìn về phía này.

Bốn mắt nhìn nhau, trùng khớp với màu mắt của cậu thanh niên trong bức ảnh.

Đầu ngón tay Phó Duẫn Xuyên trắng bệch, anh cúi đầu xem xét ảnh ID của thanh niên, khác với con rắn trắng của minh, chàng trai trẻ trong ảnh là con ngươi tròn trịa của người bình thường.

Kèm theo đó là thông tin căn bản của chàng trai trẻ: Là thành viên trong nhóm nhạc nam FA mới ra mắt, trước khi được công ty ký hợp đồng là một cậu bé nghèo vô gia cư lang thang trên đường phố.

Thông tin của người nọ rất ngắn, chỉ có vài câu ngắn ngủi như vậy, Phó Duẫn Xuyên càng thêm nghi ngờ, mặc dù trong lòng anh cảm thấy suy nghĩ của mình rất nực cười.

Sau đó Phó Duẫn Xuyên lướt xuống, cũng phát hiện một ít bát quái, có vài người anh quen biết đã kết hôn nhưng vẫn thuê phòng ở đây, Phó Duẫn Xuyên nhìn hai người đàn ông có cùng số phòng, ánh mắt có chút hứng thú: “Mình nhớ con của người này đã được tám tuổi rồi. Ồ? Đây là phòng của một minh tinh nhỏ? Ha ha, hai người đàn ông ở chung một phòng nói về tình huynh đệ cảm động trời xanh ư? Há há”

Dư Ý nhìn qua, cậu đang buồn chán nằm vắt vưởng trên sào phơi, tò mò không biết Phó Duẫn Xuyên đang cười cái gì.

“Ha ha, hai người này cũng có một chân, thật là tò mò không biết khi nào được khui ra nữa?”

Sau khi nhìn sơ, phát hiện rất nhiều bát quái nhưng Phó Duẫn Xuyên vẫn không quên cậu thanh niên khả nghi kia, mắt thấy tới trang cuối cùng  Phó Duẫn Xuyên dừng tay, nghiêm mặt ngồi dậy.

“Giáo sư động vật học tại NTU, nghiên cứu về loài bò sát... đoạt giải Trường Hưng trong 31 năm và Giải Fuldeland trong 35 năm...”

Phó Duẫn Xuyên sốt ruột đến mức bỏ qua một danh sách dài các giải thưởng, trực tiếp nhìn thấy kết thúc, một dòng văn bản ngắn gọn: Có đóng góp to lớn cho lĩnh vực bò sát ở nước nhà.

Nhìn thông tin trên máy tính bảng, rồi nhìn con rắn đằng kia, con ngươi thẳng đứng màu vàng nhạt lộ ra vẻ nịnh hót giống như con người.

Phó Duẫn Xuyên thở phào nhẹ nhõm, yêu quái này từ đâu tới, lời giải thích hợp lý nhất cho con rắn có thể hiểu được lời nói của con người chính là con rắn này là do các nhà nghiên cứu khoa học làm ra, dù sao anh cũng đã nhìn thấy bộ dáng điên cuồng của những người này, không phải là không thể tạo ra loại rắn có chỉ số IQ cao như thế này.

Nhưng nếu con rắn này thật sự đã mất tích lâu như vậy, tại sao vẫn chưa có người tìm đến?

Bỏ đi, Phó Duẫn Xuyên không nghĩ đến chuyện này nữa, giữa những người này cũng không phải là không có phe phái tranh đấu, có thể nội bộ sẽ có một ít mâu thuẫn.

Đặt máy tính bảng xuống, Phó Duẫn Xuyên đi đến chỗ con rắn đang ‘thắt nút’, trông nó không có vẻ khó chịu lắm, cái đuôi  nhỏ rủ xuống lắc lư qua lại,  nhìn rất thoải mái còn nheo mắt vẻ tận hưởng cuộc sống nữa.

Phó Duẫn Xuyên nhìn chằm chằm con rắn một lúc, sau đó trở lại phòng khách, cầm lấy cây thước mềm mà hôm qua anh chưa cất đi, đo lại, thấy dài hơn hôm qua 2 cm.

Lớn hơi bị nhanh.

Phó Duẫn Xuyên có chút sửng sốt, con rắn này có nguy hiểm hay không?

Trên cánh tay anh truyền đến cảm giác lạnh lẽo trơn trượt, Phó Duẫn Xuyên cúi đầu xuống, con rắn trắng quấn quanh cẳng tay anh cọ cọ trên cánh tay anh với vẻ mặt nịnh nọt. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Hừ.. đến giờ mới biết mình làm sai, Phó Duẫn Xuyên khịt mũi lạnh lùng, đây chính là cố ý.

Con rắn trườn trên cánh tay của anh, cảm giác mềm mại mát lạnh dễ chịu, Phó Duẫn Xuyên ngồi trên ghế sô pha xem TV, một ngày trôi qua như vậy khá là thoải mái.

Buổi trưa khi dì đến nấu ăn, lúc nhìn thấy Dư Ý dì nấu ăn giật mình, bà biết chủ nhân có một con thú cưng, khi nấu ăn phải làm thêm một phần nhỏ, nhưng không ngờ lại là một con rắn lớn như vậy, nó lười biếng quấn quanh thân thể Phó Duẫn Xuyên, thấy bà liền lè lưỡi ra.

Nếu không phải vì lương ở đây khá cao và không quá bận, bà sẽ nghỉ việc ngay lập tức.

Cố đứng vững trên đôi chân mềm nhũn, bà nói với Phó Duẫn Xuyên: “Cậu Phó à..tôi nấu xong rồi, tôi về đây.”

Phó Duẫn Xuyên đặt tay lên bàn, ra hiệu cho Dư Ý bò xuống, gật đầu, dì lập tức cởi tạp dề rời đi.

Dư Ý không kén ăn, lúc lên bàn ăn thì chủ động đeo bao đuôi bắt đầu ăn , nhưng Phó Duẫn Xuyên bên cạnh lại không động đũa.

Sau một lúc lâu anh đứng dậy, đi lấy một cái dĩa không lại, gắp cải trắng và cà rốt trong thức ăn ra.

Rau củ đều được xào chung với nhau nên không biết lựa đến khi nào.

Động tác của Phó Duẫn Xuyên không nhanh cũng không chậm, anh chỉ khẽ nhíu mày, từng chút một gắp đồ ăn ra, sự nghiêm túc của anh như thể một cọng cũng không bỏ sót.

Dư Ý nhìn động tác của Phó Duẫn Xuyên, hiện tại cậu đúng là thân rắn mang trọng tội, sau khi ở chung với con người một thời gian dài, cậu đã học được chút a dua nịt hót, cậu lập tức cởi bao đuôi ra thay bằng một cái mới, bò đến dĩa của Phó Duẫn Xuyên, giúp anh nhặt ra.

Phó Duẫn Xuyên sững sờ, nhìn thấy bao đuôi mới nên im lặng đồng ý với hành vi này.

Có người giúp mình gắp, sẽ nhanh hơn một người rất nhiều. sau  khi nhặt ra hết trên dĩa chỉ còn lại một chút đồ ăn, cũng không biết Phó Duẫn Xuyên ăn có đủ không nữa.  Dư Ý nghĩ nghĩ một lát liền đẩy đồ ăn mà mình chưa đụng tới trước mặt Phó Duẫn Xuyên, lấy những thứ Phó Duẫn Xuyên không ăn kéo về phía mình.

Sau khi Dư Ý xác định trong món ăn không có thứ nào Phó Duẫn Xuyên không thích ăn, cậu mới thở phào nhẹ nhõm: Hazzz cuối cùng gia cũng được ăn rồi.

Ngoại trừ ba, những thành viên trong gia đình không có ai kén ăn cả, sao cũng được miễn là đồ ăn thì có gì ăn nấy, không ý kiến.

Rắn trắng nhỏ ăn càng ngày càng nhiều, hôm nay đã đổi sang một cái chén lớn hơn, cái chén vẽ hình chibi dễ thương được đặt trước mặt Phó Duẫn Xuyên, anh nhìn có vẻ không hợp mắt lắm nhưng con rắn trắng kia lại ăn đến quên trời đất.

Sau khi gắp ra những thứ anh không thích ăn, trong dĩa chỉ còn lại một chút đúng là không đủ cho một người đàn ông trưởng thành ăn, Phó Duẫn Xuyên do dự một hồi lâu mới đưa đũa gắp đồ ăn trong dĩa Tiểu Nhị đưa cho mình.

Còn nó lại đi ăn thứ anh không thích, Phó Duẫn Xuyên không thể  diễn tả được cảm giác trong lòng mình lúc này, giống như có một chút hơi nóng truyền vào căn phòng luôn có điều hòa duy trì nhiệt độ, khiến lồng ngực anh nóng bừng. 

Anh nhai thức ăn trong miệng, hôm nay trộn lẫn với những thứ anh  không thích ăn, nhưng rất ngon.

Một người một rắn im lặng ăn xong bữa, đặt chén dĩa vào máy rửa chén, mềm oặt nằm trên ghế sô pha, Dư Ý thoải mái nằm trong tay Phó Duẫn Xuyên rồi ngủ thiếp đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play