Tô Nhan khó hiểu nhìn y, vài giây sau nói: “Có ý gì? Cậu vừa ý người đó à?” 

Học sinh trung học yêu sớm cũng không ít, lúc trước ngay cả Trần Đàn cũng yêu thầm mấy người, nếu hiện tại nói có ý với người kia thì cô cũng thấy không bất ngờ lắm. 

"Cũng không dám nói vừa ý hay không, nhưng mà nhìn bề ngoài trông cũng được, giống con cừu vậy, cậu không thấy thế à?” 

Đã nói vậy rồi thì tất nhiên Tô Nhan cũng muốn nhìn kỹ một chút: “Chúng ta lại gần thêm chút đi, xa như vậy tớ không thấy rõ.” 

“Được, nhưng cậu đừng lộ liễu quá, cứ giả bộ tình cờ liếc mắt qua thôi, nếu không người ta sẽ nghi đó.” 

"Biết rồi biết rồi, xem giúp cậu bao nhiêu lần, tất nhiên đã có kinh nghiệm.” 

Trần Đàn đấm nhẹ vào lưng cô một cái, cười mắng: “Cậu đúng là.” 

Hai người kề sát vào nhau lượn qua bên kia, đối phương đang đứng trước một quầy hàng chơi xúc xắc, cạnh đó cũng có người đang đứng xem. Tô Nhan thò tới nhìn vài lần, theo động tác quay đầu mà nhìn chằm chằm mặt người nọ mấy giây rồi mới lượn trở ra.

Lúc cách quầy hàng một đoạn xa rồi Trần Đàn mới hưng phấn mà thấp giọng hỏi: “Sao sao? Thấy được chưa?” 

"Thấy rồi, nhìn rất sạch sẽ, ít nhất cũng tốt hơn cái tên lần trước cậu chọn.” 

Trần Đàn cười híp mắt, cực kì hài lòng.

Trần Đống vẫn đang ôm túi khoai lang siêu to khổng lồ còn chưa ăn xong, cậu ta vừa nhếch nhác gặm khoai vừa đi theo sau Tô Nhan và Trần Đàn, không hề có chút hứng thú gì với chủ đề mà hai người đang nói.

Trần Đàn quay đầu thấy bộ dạng hèn nhát này của cậu ta thì liền tức giận, đánh vào tay cậu ta một cái: “Anh đấy, anh có biết vì cái thân hình này mà người khác mới không chịu chơi với anh không? Rồi sau này kiếm bạn gái kiểu gì đây?” 

Trần Đống buồn rầu nhìn y một cái: “Anh không chịu đói được.” 

“Nãy giờ anh ăn biết bao nhiêu rồi mà còn đói nữa?” Trần Đàn không có mặt mũi nói trước khi Tô Nhan tới thì cậu ta đã xử sạch hết một đống khoai lang lớn nhỏ khác nhau.

Trần Đống chắc nịch gật đầu: “Đói thật mà!” 

“Chắc chắn anh sẽ bị bác hai đánh chết cho coi.”  Truyện được Team The Calantha edit và được đăng tải miễn phí duy nhất trên ứng dụng  T YT và web ty tnovel.

“Nên em phải giữ bí mật giúp anh.” 

"Nói sau đi!” 

"Anh là anh của em đó!” 

“Chỉ ba ngày thôi.” Trần Đàn lãnh đạm nói.

Tô Nhan vui sướng khi người khác gặp họa mà đứng bên cạnh nhìn hai anh em cãi cọ qua lại, nhưng trong lúc đang thích thú thì lại tiếp tục gặp chuyện xui xẻo.

“Họ Tô, trùng hợp thật nhỉ.” 

Trong cảnh tượng ầm ĩ đột nhiên truyền đến một tiếng chào hỏi không mấy thân thiện.

Cả ba đồng loạt xoay người nhìn về phía người đến, sau đó sắc mặt lập tức thay đổi.

Mã Thành Lỗi đi về phía bọn họ, hạ mắt nhìn Tô Nhan: “Chậc, sao đi đâu cũng gặp đồ sao chổi như mày vậy nhỉ, khó chịu thật đấy.” 

Tô Nhan không biết sau khi mình nói tin Lâm Vân có bạn trai mới thì đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết là sau đó không thấy Lâm Vân và Trương Phong gặp nhau nữa, mà cũng không nghe tin Mã Thành Lỗi và Lâm Vân quay lại, nên cô không rõ tâm trạng của gã bây giờ là tốt hay xấu, hay có thể sẽ nổi khùng đến hành hạ mình không.

Cô lùi lại một bước, túm lấy cánh tay Trần đàn, cảnh giác nói: “Bọn tôi đi đây.” 

"Đi? Tao cho mày đi chưa?” Mã Thành Lỗi nhướng mày nhìn ba người, đột nhiên vẫy vẫy tay, nói: “Hiếm khi gặp được người quen, chúng ta chơi xúc xắc đi, tao mời.” 

Ba người Tô Nhan sáu mắt nhìn nhau, mặt mày đầy dấu chấm hỏi, giây trước còn nhìn cô nói cô là đồ sao chổi, giây sau đã rủ bọn họ chơi cùng, cảm xúc của tên này thay đổi cũng nhanh thật ấy nhỉ.

Mã Thành Lỗi xoay người lại nhìn ba người, rống lên: “Nhanh lên đi chứ, ngớ ra đó làm gì? Mấy cái đứa ngu này thiệt tình.” 

Trần Đống không ăn nữa, bỏ củ khoai còn đang gặm dở vào túi rồi nhỏ giọng bảo: “Tên này không thể chọc vào được, chúng ta cứ cẩn thận ứng phó trước đi, chờ có cơ hội thì chuồn lẹ.” 

Tô Nhan và Trần Đàn cũng không nghĩ ra được cách nào tốt hơn, chỉ có thể gật đầu.

Thân hình Mã Thành Lỗi cao gầy, hôm nay gã mặc quần jean và áo lông vũ màu đen, bên trong là sơ mi màu trắng, cách ăn mặc sạch sẽ kết hợp với khuôn mặt đoan chính kia nhìn gã trông cực kỳ phong độ, nhưng đáng tiếc, cuối cùng gã chỉ là một tên vô dụng. 

Bên trong rạp có rất nhiều quầy hàng, bọn họ chọn đại một cái, Mã Thành Lỗi ném cho ông chủ chút tiền rồi mượn một bộ xúc xắc, sau đó dẫn bọn họ tìm một chỗ yên lặng, ngồi trên một cục đá khá phẳng rồi dùng cái chân dài chỉ chỉ Tô Nhan: “Mày tới đây.” 

Tô Nhan do dự đi đến gần: “Tôi chưa từng chơi cái này.” 

“Không sao, ném đại là được, cái này tùy vào độ may mắn thôi.” Gã cầm ba cục xúc xắc trong chén, cười như không cười nhìn Tô Nhan: “Lo cái đó thì không bằng mày nên nghĩ xem nên cược cái gì đi.” 

Tô Nhan nhìn gã nói: “Tôi không có tiền.” 

“Tao cũng không cần tiền của mày.” 

Tô Nhan không hé răng, theo bản năng cảm thấy tên này sẽ không phun ra được lời nào hay ho. 

Quá nhiên cô nghe gã nói: "Thua thì bị đánh vào mặt một cái, thế nào?” 

“Tôi không chơi.” Mấy trò hại thân này chỉ có mấy đứa ngu mới chơi.

"Mày không có quyền lựa chọn, hôm nay tâm trạng tao tốt, mày không chơi thì cũng phải chơi.” Gã rút một điếu thuốc ra châm lên, rồi rít một hơi thật sâu. Gã phun khói ra, chỉ chỉ đối diện, giọng điệu cảnh cáo: “Ngồi xuống, mẹ nó đừng có lãng phí thời gian của tao.” 

Tô Nhan căng thẳng đến mức đổ mồ hôi tay, lúc này Trần Đống bước tới trước vài bước, thương lượng nói: “Hay là tôi chơi trước được không, sau đó tới Tô Nhan.” 

Mã Thành Lỗi liếc xéo cậu ta, cười khẩy: “Đánh mày tao sợ dơ tay.” 

Trần Đàn không phục: “Vậy đổi cho tôi đi!” 

Đến mí mắt mà Mã Thành Lỗi cũng không thèm nâng, chỉ nhạt nhẽo nói: “Mày? Tao có quen mày à?” 

Hàm ý chính là gã chỉ muốn chơi với Tô Nhan thôi ư?

Tô Nhan đứng tại chỗ một lúc lâu mới vỗ vai Trần Đàn, sau đó mang theo sắc mặt khó coi ngồi xuống đối diện Mã Thành Lỗi, cô nghĩ nghĩ rồi nói: “Anh kỳ công thế này là chỉ muốn đánh tôi thôi đúng không? Vậy thì hôm nay tôi xin nhận lỗi với anh, miễn có thể khiến anh hết giận thì kêu tôi làm gì cũng được, rồi sau này chúng ta nước giếng không phạm nước sông, mọi việc trước đó đều xóa bỏ hết, anh thấy vậy có được không?”  ( truyện đăng trên app TᎽT )

Bởi cô nghĩ lý do duy nhất Mã Thành Lỗi làm việc này có lẽ là vì chuyện bên Lâm Vân không thuận lợi, lại không có chỗ để trút giận, hôm nay tình cờ gặp được cô nên muốn lấy cô ra để giải tỏa cơn giận. 

Mã Thành Lỗi bị dáng vẻ dũng cảm này của cô làm cho sửng sốt, sau đó ánh mắt liền tràn đầy ý cười, cảm giác như đã tìm được thú vui mới lạ.

Gã nói: “Được thôi, tao sẽ làm theo lời mày.” 

Bọn họ chơi phương thức chọn số lớn nhỏ, cách này thì chỉ cần ném một cái đã phân được thắng bại, nhưng nhanh quá thì không còn thú vị gì, nên bọn họ liền chơi ba lần lấy hai lần. 

Tô Nhan biết hôm nay không đạt được mục đích thì gã sẽ không chịu bỏ qua, nên mỗi lần ném ra cô đều đã chuẩn bị tinh thần cho cái chết rồi, tục ngữ có câu chết sớm thì đầu thai sớm, cô thà bị đánh một trận cũng không muốn bị treo lên nửa sống nửa chết như này đâu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play