Bị cô làm lơ, Tư Mộc có chút tổn thương, nước mắt lưng tròng nói: “Chị, chị cho em ngủ cùng với, em sẽ làm ấm chăn cho chị, em không muốn ngủ một mình đâu huhu...”
Tô Nhan cạn lời nhìn thằng nhóc đang lau nước mắt trước mặt: “Mới sáng sớm mà khóc lóc cái gì!”
"Em muốn ngủ cùng với chị, em không muốn ngủ một mình!” Tư Mộc nghẹn ngào nói, dáng vẻ y như đứa trẻ đang tìm mẹ vậy.
Tô Nhan không hề có kinh nghiệm đối phó với trẻ con, hơn nữa nhiệt độ cơ thể của Tư Mộc cao, buổi tối ngủ bên cạnh cứ như một cái máy sưởi mini vậy, tính ra thì cậu có phần công rất lớn cho giấc ngủ tối qua của cô.
Nhìn cậu khóc như vậy, Tô Nhan đành bất đắc dĩ nói: “Được rồi, ngủ thì ngủ, có phải chuyện gì lớn đâu.”
Tuy bây giờ cô chưa thể hoàn toàn thích nghi với việc có người ngủ cùng, nhưng bởi vì hè có sét đánh nên đã cô đã ngủ chung với Tư Mộc mấy lần rồi, bây giờ cũng không bài xích lắm.
Khuôn mặt đầy nước mắt nước mũi của Tư Mộc đơ ra, có lẽ là bị sự thay đổi thái độ đột ngột của cô làm cho ngớ người, nhưng sau đó lại cười 'ha ha ha’ giống một đứa bị tâm thần vậy.
Thời gian trôi qua thật mau, thời tiết càng ngày càng lạnh, đồng thời học kỳ này cũng đã kết thúc, thành tích của Tô Nhan vẫn bình bình như cũ, nhưng Tư Mộc thì lại đứng nhất, sự chênh lệch này làm cho Tô Nhan có hơi khó chịu. Không thể trách được, chị em ruột người ta còn ganh đua với nhau nữa cơ mà, huống chi mối quan hệ giữa hai người bọn họ.
Tâm tư của Tư Mộc không hề phức tạp giống như cô, tuy cậu vui vì thành tích cao, nhưng cũng không thấy xấu hổ vì thành tích của chị mình. Ngược lại cậu thấy khao khát và ngưỡng mộ Tô Nhan nhiều hơn, có thể là do vào lần gặp đầu tiên, Tô Nhan đã có một phong thái của người trên cao, bọn họ tựa như có bản năng động vật có ý thức lãnh thổ, Tư Mộc dùng thân phận người ngoài để tiến vào địa bàn của Tô Nhan, nên Tô Nhan đã hiển nhiên trở thành người đứng đầu trong mắt cậu.
Tết là thời điểm mà trẻ con trong độ tuổi này mong chờ nhất, chị em Tô Nhan tất nhiên cũng không ngoại lệ. Trâu Cát Phân mua cho hai người quần áo mới, còn cho thêm tiền mừng tuổi, tuy không nhiều nhưng lại là món quà đầu tiên Tô Nhan được nhận trong mười mấy năm qua. Cô không biết cách nói chuyện, cũng không miệng ngọt được như mấy đứa trẻ khác, nhưng rất nhiều thứ cô vẫn luôn âm thầm ghi tạc trong lòng, cô rất biết ơn Trâu Cát Phân.
Sau khi Tư Mộc gần gũi được với Tô Nhan thì rất thích dính lấy cô, điều này làm Tô Nhan thấy hơi đau đầu, giống như lúc này đây, cô và Trần Đàn đã hẹn nhau đến phố cổ chơi, kết quả lại bị Tư Mộc túm áo, sống chết cũng không chịu buông. Truyện được Team The Calantha edit và được đăng tải miễn phí duy nhất trên ứng dụng T YT và web ty tnovel.
"Bọn chị chơi gì em không có hiểu đâu, em đi tìm bạn của mình chơi đi!” ( truyện đăng trên app TᎽT )
“Em không muốn, em không thích chơi với bọn họ!” Tư Mộc nhìn chằm chằm đầu ngón tay vì dùng sức mà trở nên trắng bệch của mình, khi ở cạnh Tô Nhan thì biểu cảm của cậu sẽ phong phú hơn một một chút, nhưng đối mặt với người ngoài thì cứ như một tảng băng, giống y như lần đầu cô gặp Tư Mộc vậy, vừa u sầu vừa quái gở.
"Em như thế là không đúng.” Tô Nhan dạy dỗ cậu: “Ai cũng có bạn cả, sao em lại không có chứ? Thế thì chứng minh cách sống của em có vấn đề.”
Tư Mộc ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt bình tĩnh: “Tại sao phải có bạn bè làm gì? Em không hòa hợp được thì sao lại phải miễn cưỡng chơi với bọn họ?”
Tô Nhan bị hỏi tới ngẩn người, trực giác nói với cô đây là lời mà một đứa trẻ chín tuổi không nên nói, sau vài giây suy nghĩ, cô nói thẳng: “Chị cũng không thích chơi cùng em, vậy tại sao chị phải ép mình chơi với em chứ?”
Tư Mộc ngẩn người, sau đó khuôn mặt lộ ra sự phẫn nộ và bi thương, đôi mắt to toát sự tổn thương cực kỳ rõ ràng, cậu buông áo Tô Nhan ra, lui về sau một bước, cuộn chặt tay uất ức hét vào mặt Tô Nhan: “Không chơi thì không chơi, chị người là xấu, em không thèm để ý tới chị nữa đâu!”
Tuổi nhỏ thì vẫn có lòng tự trọng như thường mà thôi, đặc biệt là đứa trẻ trưởng thành sớm giống như Tư Mộc.
Tư Mộc hét xong thì lập tức xoay người chạy về phòng, còn đóng sầm cửa.
Thật ra lúc vừa dứt lời Tô Nhan đã thấy hối hận rồi, cảm thấy nói như vậy với một đứa trẻ thì có hơi nặng lời, đặc biệt vẫn còn nhân tố là mẹ cậu nữa, vuốt mặt thì cũng phải nể mũi đúng không? Nhưng cô lại không muốn đi dỗ dành, cô chưa từng làm loại chuyện mất mặt như vậy bao giờ. Cô do dự đứng ở đó một lúc, cuối cùng vẫn xoay người đi ra ngoài.
Mà Tư Mộc đang bám vào cửa sổ trộm nhìn ra bên ngoài thấy thế thì mím môi, bàn tay nhỏ siết chặt lấy khung cửa, rưng rưng lầm bầm hai chữ: “Người xấu!”
Lúc đến phố cổ thì Trần Đàn và Trần Đống đã chờ ở đó, Trần Đống vui sướng nhâm nhi khoai lang trong tay, thấy Tô Nhan tới thì lấy củ khác đưa cho cô: “Nè, khoai mới vừa mua, còn nóng hổi luôn!”
Tô Nhan không thích ăn thứ này lắm, nhưng vẫn nhận lấy rồi hỏi: “Hôm nay bố của cậu lại bỏ đói cậu à?”
Trần Đống ngạc nhiên nhìn cô: “Sao cậu biết?”
Tô Nhan chỉ chỉ đồ trên tay cậu ta: “Một phần của cậu bằng ba phần của tớ lận đó.”
"Hết cách rồi, tớ đói, ngày nào cũng đói hết, tớ cũng muốn gầy lắm nhưng mà không được.” Nói xong thì như muốn trút giận mà há to mồm cắn khoai.
Trần Đống quá béo, cậu ta cùng tuổi với Tô Nhan, không cao mấy nhưng cân nặng đã gần 80 cân, tình trạng thừa cân đã ảnh hưởng tới sức khỏe của cậu ta, nên khó trách ngày nào bố cậu ta cũng phải gào mồm bảo cậu ta ăn ít lại, nhưng kiểm soát được trong nhà nhưng không kiểm soát được bên ngoài thì cũng như không, có khi còn làm cậu ta béo hơn nữa ấy chứ.
Trần Đàn cười ha hả vỗ vỗ cái bụng phình ra của cậu ta: “Ầy, bốn tháng rồi hả?”
Trần Đống liếc y một cái: “Em còn nhớ em là phụ nữ không vậy, phụ nữ chỉ vừa mười bốn tuổi.”
"Là con gái, ngu ngốc!”
Thật ra trong phố cổ cũng không có gì chơi cả, bây giờ vẫn là tháng giêng, mấy cửa hàng trong thôn đều đã đóng cửa hết rồi, trên đường vắng tanh lạnh lẽo, điểm thu hút duy nhất chỉ có mỗi cái sân khấu kịch ở ngã rẽ bên kia, hôm nay là ngày diễn đầu tiên, là nơi duy nhất bọn họ có thể đến chơi.
Lúc này còn chưa bắt đầu diễn, ông lão lớn tuổi khiêng một cái ghế dựa ra giữ chỗ trước, ba người đi lanh quanh một hồi, còn gặp được không ít bạn học.
Trần Đàn buông tay Tô Nhan ra, hất cằm về phía trước: “Cậu có thấy cậu trai kia không? Cái người mặc áo bông màu xanh ấy.”
Quầy hàng gần đó đúng là có một thiếu niên mặc áo bông màu xanh đang vui vẻ cười đùa, Tô Nhan gật đầu: “Thấy, sao thế?”
“Người đó mới dọn đến gần nhà tớ, nghe nói học kỳ sau sẽ chuyển đến trường của chúng ta học, nói không chừng sẽ chuyển vào lớp của chúng ta đó.”
Tô Nhan nhướng mày, không có phản ứng gì lớn, học sinh chuyển trường không phải chuyện mới lạ gì, mỗi học kỳ đều có mấy người chuyển đến, cũng bình thường thôi.
Trần Đàn lại chọt chọt cô: “Này, cậu thấy thế nào?”
"Thế nào cái gì?”
“Thì người đó đó!”