Nhưng người tính không bằng trời tính, sau khi ném ba lần, xui xẻo thế nào mà Tô Nhan lại là người thắng, Trần Đống và Trần Đàn thấy cô thắng thì kích động nhảy múa hoan hô, đến khi thấy được ánh mắt của Tô Nhan thì bọn họ mới muộn màng nhận ra là cho dù thắng thì cũng không phải là chuyện tốt gì.

Mã Thành Lỗi cũng không thèm để ý tới hai người, vứt điếu thuốc xuống, rồi dùng chân dẫm đầu thuốc, sau đó bình tĩnh nhìn Tô Nhan: “Vận may cũng tốt nhỉ.” 

"Cũng...cũng được.” 

Mã Thành Lỗi vỗ đầu gối đứng dậy, nghiêng người về phía Tô Nhan, gã xoay đầu, tự động đưa mặt tới, nhếch khóe miệng nói: “Đây, đánh đi, thua thì phải chịu.” 

Tô Nhan hơi sửng sốt nhìn làn da màu lúa mạch và đường nét khuôn mặt rõ ràng trước mắt mình, cô được đánh thật sao? Nếu đánh rồi thì tương lai phải sao đây? Cô không muốn sống nữa ư? 

Miếng thịt trước mắt dù có bóng loáng và thơm đến đâu, chỉ cần trước đó đã nhúng vào thùng phân rồi thì ai mà dám ăn nữa? Không phải ngại dơ, mà là sợ sau này vừa bước khỏi cửa đã có người chỉ vào mặt cô rồi hét lên: “Đồ ăn c*t.” 

Đầu óc Tô Nhan rối một cục, không nhấc nổi bàn tay. 

Mã Thanh Lỗi lại tiếp tục dâng mặt mình lên, thúc giục nói: “Nhanh lên đi, tao còn muốn chơi ván mới.” 

Anh muốn chơi ván mới để đánh tôi chứ gì? Tô Nhan nói: “Thôi đừng chơi nữa, anh muốn đánh thì cứ đánh luôn đi, đánh xong tôi mới yên tâm được.” 

"Không được, tao không thích thế, mày đánh đi.” 

Mã Thành Lỗi lại thúc giục thêm vài lần, Tô Nhan mới giả vờ đánh gã một cái, tất nhiên là đánh rất nhẹ, giống như đang giúp gã lau mặt vậy.

Mã Thành Lỗi ngồi xuống tiếp, dùng ánh mắt trêu chọc nhìn cô: “Chậc, không ngờ mày cũng thùy mị phết.” 

Tô Nhan hơi xấu hổ, không nhịn được giục: “Mau bắt đầu đi!” 

Sân khấu kịch bên đã bắt đầu biểu diễn rồi, tiếng hí khúc vang vọng, mấy người lớn tuổi vừa cắn hạt dưa vừa nghe say sưa, mấy đứa nhỏ thì không ở yên được, cứ kéo nhau chạy vòng vòng ngoài sân, ở trong khung cảnh náo nhiệt như vậy, nên không một ai phát hiện ra phong ba bão táp của bọn họ ở phía bên này. 

Ván mới tới lượt Tô Nhan thua, bởi vì đã chuẩn bị tâm lý từ trước rồi nên cũng không chịu đả kích quá lớn, chỉ hơi sợ hãi một chút thôi, dẫu sao thì cái thân kia của Mã Thành Lỗi có nhỏ nhắn gì, chỉ mới tưởng tượng bị gã tát một cái thôi mà cô đã thấy răng mình hơi ê rồi. Truyện được Team The Calantha edit và được đăng tải miễn phí duy nhất trên ứng dụng  T YT và web ty tnovel.

Mã Thành Lỗi ngoắc ngoắc cô: “Lại đây, quay mặt như tao làm lúc nãy đi.” 

Mặt mũi Tô Nhan trắng bệnh, mặc kệ sự ngăn cản của Trần Đàn mà đứng dậy, học theo động tác của gã lúc nãy mà dâng mặt mình lên. Mã Thành Lỗi bình tĩnh ngồi đó, độ cao gần như bằng Tô Nhan lúc đang cúi người, làm cho gã thấy được rõ ràng hàng mi vì căng thẳng mà đang run rẩy không ngừng của cô, còn thấy cả đôi môi khô ráo đang mím chặt.

Gã nhịn không được tiến sát lại, phả hơi nóng vào vành tai của cô rồi nói: “Mày sợ à?” 

Tô Nhan rụt cổ lại, thấy cực kỳ phản cảm với hành động ngả ngớn này của gã, cô lạnh lùng trừng gã: “Muốn đánh thì đánh nhanh lên.” 

Mã Thành Lỗi híp mắt, sau đó đột nhiên nâng tay lên, cuốn theo làn gió làm Tô Nhan theo bản năng nhắm chặt mắt lại, nhưng cơn đau đớn trong dự đoán lại không hề đến, ngược lại chỉ nghe được tiếng kêu mơ hồ của Trần Đàn, sau đó là cảm nhận được một sự ấm áp và hơi ẩm khác thường ập tới.

Tô Nhan mở bừng mắt, trước mắt lập tức xuất hiện khuôn mặt phóng đại của Mã Thành Lỗi, vì khoảng cách quá gần nên không thấy rõ ngũ quan của gã, nhưng vẫn có thể thấy được ý cười nghiền ngẫm trong mắt gã.

Sắc mặt Tô Nhan lập tức trở nên khó coi, cô đẩy gã ra rồi lùi về sau vài bước, nâng tay vội vàng lau khóe môi bị gã hôn, so với cảm giác ngại ngùng thì cô lại thấy mất mặt và khó chịu hơn nhiều, cô không nghĩ Mã Thành Lỗi hành động như vậy là vì thích cô, bởi vì cô và Lâm Vân là hai kiểu người hoàn toàn khác nhau, thẩm mỹ và yêu thích của một người không thể thay đổi dễ dàng như vậy được, nên lúc này gã chỉ muốn làm nhục cô mà thôi. Nghĩ đến đây, vẻ mặt Tô Nhan liền lộ ra vẻ chán ghét.

Mà sự thật thì đúng là như vậy, Mã Thành Lỗi chỉ muốn trêu chọc cô thôi, gã có rất nhiều bạn gái, người nào cũng ngon hơn Tô Nhan, không có lý do gì gã phải từ bỏ đám mỹ nhân đó mà quay sang coi trọng con nhỏ còn chưa dậy thì này cả, gã chỉ muốn thấy phản ứng nổi điên của đối phương mà thôi, gã cảm thấy như thế rất thú vị nên mới hành động như vậy

Tô Nhan thật sự rất kích động, nhưng vẻ mặt như mới bị chó cắn của cô cũng đồng thời làm cho Mã Thành Lỗi đang xem kịch vui nổi khùng theo, gã trừng Tô Nhan: “Mẹ nó mày dám lau cái nữa đi? Tao bẻ tay mày bây giờ!”

Tô Nhan không chịu thua trừng gã lại, ghét bỏ ra mặt, cô nghiến răng phun ra hai chữ: “Ghê tởm!” Sau đó xoay người chạy đi. 

Trần Đàn và Trần Đống bị dọa cho choáng váng bên cạnh lúc này cũng lấy lại tinh thần, vội vàng đuổi theo.

Mã Thành Lỗi cũng không cản bọn họ, chỉ tối mặt nhìn theo hướng Tô Nhan chạy đi, thật lâu sau mới chật vật cúi đầu đá cái chén xúc xắc, xấu hổ chửi: “Mẹ nó!” 

Tô Nhan không còn tâm trạng đi chơi nữa, dặn dò Trần Đàn và Trần Đống đừng nói chuyện này với ai xong thì đi thẳng về nhà. Vừa vào nhà thì đã thấy Tư Mộc đang dọc nước trong sân, thấy Tô Nhan thì lập tức bĩu môi rồi quay đầu sang chỗ khác. 

Nhưng tâm trạng Tô Nhan đang không tốt, không rảnh quan tâm tới cậu. Cô làm lơ rồi đi thẳng vào phòng, Tư Mộc nhìn cánh cửa bị đóng lại không một chút do dự nào, ảo não dậm dậm chân. 

Mùa này trời tối sớm, vừa ăn cơm xong thì màu trời bên ngoài đã đen kịt. 

Tô Nhan về phòng, dựa lưng vào giường đọc truyện tranh, Tư Mộc thì ngồi ở ngạch cửa nhìn cô, lúc này cậu không còn thái độ bướng bỉnh nữa, cứ vốn tưởng mình giận dỗi thì ít nhiều gì Tô Nhan cũng phải tới dỗ dành cậu, kết quả đối phương chẳng những không dỗ mà ngược lại còn có ý phân rõ ranh giới với cậu nữa chứ. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Tư Mộc cắn môi, thấy hơi tủi thân, nhưng cậu lại không dám nói gì, mà chỉ trở lại làm chân chó, lạch cạch chạy tới đầu giường mình lấy một cái hộp, rồi lại chạy qua chỗ Tô Nhan lấy lòng: “Chị, ăn kẹo đi ạ!” 

Cậu mở hộp ra, bên trong là những viên kẹo với nhiều màu sắc khác nhau, Tô Nhan liếc mắt nhìn, sau đó lại chuyển mắt về cuốn truyện tranh, lạnh nhạt nói: "Không ăn, em ăn đi.” 

Tư Mộc mím môi, thấy hơi thất vọng, cũng chẳng còn hứng thú với đám kẹo bảo bối trong tay nữa. 

Tư Mộc tùy tiện ném cái hộp kẹo lên giường, sau đó bắt cái ghế nhỏ ngồi xuống mép giường Tô Nhan rồi xem truyện tranh* của mình, Tô Nhan khó hiểu nhìn cậu từ trên xuống dưới một lần, nhưng cũng không nói gì.

*Gốc là 小人书: một loại tranh vẽ liên tiếp được xuất bản dưới dạng sách, không giống như truyện tranh và manga hiện đại với nhiều khung hình trên mỗi trang.

Đến khuya, Tô Nhan đứng dậy đi đánh răng rửa mặt, sau đó bưng một chậu nước vào phòng, ngồi ở mép giường rửa chân. Tuy mắt Tư Mộc nhìn sách, nhưng lực chú ý vẫn luôn nằm ở trên người Tô Nhan, chờ đến khi thấy cô lau khô chân xong rồi thì lập tức đứng dậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play