Khi Tô Nhan còn nhỏ thì mẹ cô đã chạy theo một tên đàn ông khác, Tô Ngân Quốc ngoại trừ im lặng cam chịu ra thì cũng không có bất cứ hành động thiết thực nào, Tô Nhan không có ấn tượng gì về mẹ cả, cũng không thể gần gũi với bố, mười năm qua trừ những chuyện cần thiết ra thì hai người dường như không hề nói với nhau bất kỳ lời dư thừa nào nữa.
Cô nghĩ Tô Ngân Quốc nên hận cô mới phải, chỉ vì một lý do rất đơn giản, bởi vì trong người cô đang chảy một nửa dòng máu của người phụ nữ kia, sự tồn tại của cô chính là lời nhắc nhở cho việc ông đã từng nhận sự sỉ nhục to lớn đến thế nào.
Trần Đàn đã từng hỏi cô: “Bố cậu sẽ kết hôn đúng không? Nếu sau này cậu có mẹ kế thì phải cẩn thận một chút, mẹ kế không phải là thứ tốt lành gì đâu.”
Nhưng Tô Nhan không thể nào lấy được bằng chứng cho kết luận này, bởi vì đã nhiều năm trôi qua rồi, nhưng Tô Ngân Quốc vẫn luôn không tái hôn, nào ngờ vào lúc Tô Nhan tưởng rằng có lẽ đời này sẽ không gặp được loại sinh vật mang tên mẹ kế kia thì Tô Ngân Quốc lại chuẩn bị kết hôn, đã thế mẹ kế kia còn dẫn theo đứa con của chồng trước vào nhà cô.
Điều kiện kinh tế của Tô gia không tốt, chỉ có một ngôi nhà bốn gian không lớn lắm và một cái sân nhỏ, có phòng bếp, nhà kho và hai phòng ngủ, phòng ngủ chính hơi lớn một chút tất nhiên là của Tô Ngân Quốc, phòng còn lại là của Tô Nhan, phần tường bên ngoài của ngôi nhà bây giờ đã phủ đầy dấu vết của thời gian rồi.
Từ khi có ký ức Tô Nhan đã một mình ở chỗ này, nhưng hôm nay không gian chỉ thuộc về mình cô đã bị người khác giành hết một nửa, hai người lớn trong nhà đang sắp xếp giường đệm ở góc phòng, Tô Nhan đứng trong phòng ngủ của chính mình mà trầm mặc nhìn, đôi khi lại liếc sang tên nhóc đang cúi đầu ở cửa kia một cái, trong mắt mang theo chút địch ý.
Sau khi trải ga giường xong, Tô Ngân Quốc đi đến trước mặt Tô Nhan rồi nói: “Sau này con sẽ ở cùng em trai, nhớ chăm sóc em.”
Giọng nói rất hờ hững, không hề có sự ôn nhu của bố dành cho con mình, Tô Nhan cũng không để ý lắm, cô lại nhìn qua tên nhóc kia một cái sau đó gật đầu bảo vâng.
Mẹ kế Trâu Cát Phân cười cười, bà hơi cúi người, dịu dàng nói: “Làm phiền con rồi Tô Nhan, tối nay dì Trâu sẽ làm đồ ăn ngon cho con nhé.”
Sau đó bà đi tới xoa đầu con trai mình, dặn dò: “Tư Mộc, phải nghe lời chị có biết không?”
Tư Mộc gật đầu, Tô Ngân Quốc và Trâu Cát Phân cùng nhau ra ngoài.
Trong phòng lập tức chỉ còn hai người bọn họ, Tô Nhan trừng mắt nhìn cậu một hồi sau đó xoay người bò lên giường, chơi bộ bài mà Trần Đàn đưa hôm trước.
Tư Mộc đứng cạnh cửa, ngón tay nhỏ khảy khảy mép cửa, cậu cúi đầu thẫn thờ nhìn chằm chằm sàn nhà dưới chân. Người ta thường nói những đứa trẻ trải qua việc gia đình tan vỡ sẽ trưởng thành tương đối sớm, nhưng cho dù trưởng thành sớm đến đâu thì cậu cũng chỉ mới chín tuổi, vẫn là một đứa trẻ khá nhạy cảm, dù cho Tô Nhan đã cố gắng kiềm chế lại địch ý của mình thì cậu vẫn thấy sợ hãi như cũ, trong lòng cậu vừa căng thẳng vừa chột dạ, nên không dám bước vào.
Tô Nhan xếp mấy tấm thẻ in họa tiết hoạt hình ra thành từng loại xong mới ngẩng đầu nhìn Tư Mộc: “Sao còn không vào?”
Dù không phải giọng điệu hiền lành gì, nhưng cũng làm Tư Mộc thở phào một hơi, như được ân xá mà ‘cộp cộp cộp’ chạy vào.Truyện được Team The Calantha edit và được đăng tải miễn phí duy nhất trên ứng dụng T Y T và web tytnovel
Lúc này Tô Nhan mới phát hiện Tư Mộc đeo một chiếc cặp nhỏ ở sau lưng, còn phình ra rất to. Tư Mộc chạy đến mép giường của mình, rồi mở cặp lấy đồ bên trong ra, mấy quyển bài tập và một cái áo khoác, sau đó thì hết rồi, Tô Nhan khinh thường bĩu môi.
Những ngày sau đó tương đối yên bình, bởi vì Tư Mộc ít nói, không hoạt bát như những bé trai khác, nên trong phòng có thêm một người thì cũng không ảnh hưởng gì đến Tô Nhan, sinh hoạt của cô vẫn diễn ra như bình thường. Tình cảm của Tư Mộc và Trâu Cát Phân rất tốt, tuy ngày thường không có biểu hiện gì đặc biệt, nhưng Tư Mộc rất hiểu chuyện, rõ ràng là làm không được nhưng vẫn muốn theo đuôi Trâu Cát Phân, chạy tới chạy lui giúp đỡ bà, mà nếp nhăn bên khóe mắt của người phụ nữ kia vẫn đầy ý cười mặc cho cậu đi qua đi lại. Đôi khi Tô Nhan sẽ nhịn không được mà hâm mộ, đây chính là thứ mà cả đời này cô muốn có mà không được. ( truyện trên app T Y T )
Một buổi tối nọ, Tư mộc ngồi ở cái ghế nhỏ buộc dây giày, Tô Nhan dựa vào giường nhìn cậu một lúc lâu rồi mới gọi: “Này, quan hệ của em và mẹ em vẫn luôn tốt vậy à?”
Tư Mộc ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn cô, trừ những lúc cần thiết ra thì đây là lần đầu tiên cô chủ động nói chuyện với cậu, thật sự làm cho cậu có hơi bất ngờ.
Cậu sửng sốt vài giây rồi sau đó gật đầu: “Vâng ạ.”
Tô Nhan mím môi nhìn chằm chằm ngón tay mình, rồi đột nhiên xoay người nằm quay mặt về vách tường, dưới ánh đèn mờ nhạt, bóng lưng cô trông có vẻ cứng đờ.
Bây giờ là mùa hè, đường sông của nông thôn năm nay không còn bị sở công nghiệp xung quanh làm ô nhiễm nữa, nên mấy đứa trẻ thường ra ngoài sông câu tôm hùm, ánh nắng buổi chiều nóng như lò lửa, thời điểm Trần Đàn chạy tới thì Tô Nhan đang rảnh rỗi bò lên bàn sách chơi đùa với con ve sầu đã bị bẻ cánh, cứ liên tục khẩy vào bụng nó để nó kêu lên.
"Đừng khẩy nữa, khó nghe muốn chết!” Trần Đàn vỗ vỗ vai cô, nhíu mày, vẻ mặt ghét bỏ: “Trần mập đã sửa cần câu xong rồi đó, hôm nay cậu có đi không?”
"Đi chứ, sao không đi được, hôm nay đến lượt tớ lấy tôm mà!” Gần đây ba người bọn họ đều cùng nhau đi câu tôm, tôm câu được thì luân phiên nhau xách về nhà, hôm nay đến lượt Tô Nhan, sao cô có thể không đi cho được.
Tư Mộc ngồi xổm ở cửa nhìn bọn họ, trong tay cậu thì đang cầm một sợi dây, đầu còn lại buộc con ve sầu còn cánh đang cố gắng đập cánh phành phạch không ngừng, nhưng tiếc là nó câm rồi, nên không thể phát ra được tiếng nào.
Tô Nhan nhanh chóng đứng dậy đi ra ngoài, khi lướt qua Tư Mộc thì tiện tay ném con ve sầu gãy cánh tàn tạ kia lại cho cậu, sau đó mở cửa cùng Trần Đàn đi mất.
Tư Mộc nhìn hướng bọn họ rời đi, khẽ mím môi, sau đó nhặt con ve sầu đang bò trên sàn lên, học theo Tô Nhan gãi gãi bụng nó, quả nhiên nó liền kêu lên vang dội, làm cậu không nhịn được cong cong khóe miệng. Con ve sầu này và con ve sầu câm đang bị trói kia đều do Tô Nhan bắt được, chỉ là hai con côn trùng nhỏ bình thường thôi, lúc nhỏ đứa trẻ nào cũng từng bắt chơi cả, nhưng đây lại là lần đầu tiên Tư Mộc chín tuổi được biết đến loại thú vui này.
Trên đường đi đến bờ sông, Trần Đàn câu lấy vai Tô Nhan: “Này, mẹ kế của cậu tốt không?”
“Cũng được, dù sao cũng không khủng bố giống như cậu nói: ” Tô Nhan giật giật bả vai: “Cậu không thấy nóng hay gì?”
“Không hề!” Trần Đàn cười hì hì, vẫn tiếp tục xà nẹo: “Nhưng mà em trai của cậu trông cũng được ấy chớ.”
“Cậu thấy được chỗ nào?”
“Mặt đó, với khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp như vậy, tớ chắc chắn sau này sẽ trở thành một tai họa cho coi!”