“Không chừng là bị say nắng rồi.” Tô Nhan liếm bờ môi khô khốc, hơi do dự, qua một lúc mới hỏi: “Em biết bị say nắng rồi thì nên làm gì không?”
Tư Mộc nghiêng đầu suy nghĩ rồi phun ra hai chữ: “Cạo gió.”
“Ừ, em từng cạo chưa?”
“Dạ chưa.”
Tô Nhan trầm mặc, cô rất ít khi bị say nắng, nếu lúc trước ở trường học có bị thì sẽ nhờ Trần Đàn cạo giúp, nhưng bây giờ có thể tìm ai đây? Nhất là khi tình trạng say nắng còn khá nghiêm trọng nữa.
Cô suy nghĩ, bây giờ nên chờ hai vợ chồng về rồi nhờ Trâu Cát Phân cạo gió giúp? Hay là chịu đựng đến ngày mai rồi đến tìm Trần Đàn? Trong lúc đang do dự thì Tô Nhan nghe Tư Mộc ngập ngừng nói: “Hay… Hay để em thử đi! Em có thấy qua mấy lần rồi.”
Tô Bàn dựa vào bàn nâng mắt lên nhìn cậu một cái, không hề có chút lòng tin nào: “Được không đấy?”
“Thì thử xem đi.” Cậu dùng cái giọng như muỗi kêu mà nói.
Tô Nhan nghĩ, dù sao cũng không mất miếng thịt nào, tình trạng của cô bây giờ bất ổn lắm rồi, nên chỉ đành nói: “Vậy em đi lấy đồ dùng đi, biết phải lấy gì không?”
“Biết ạ.” Tư Mộc nói xong thì chạy như bay ra ngoài.
Một lúc sau cậu cầm một cái bát sứ trở lại, bên trong là rượu trắng, tay khác thì cầm một cái thìa đi đến trước mặt Tô Nhan cho cô xem qua một lần.
Tư Mộc hơi lùn, vì để cậu làm việc dễ dàng hơn nên cô lấy cái ghế nhỏ của cậu ra rồi ngồi xuống, sau đó từ từ kéo phần áo sau lưng lên. Theo chuyển động của chiếc áo, từng vùng lưng trắng nõn dần dần hiện ra, bên trên còn có vết lằn của dây áo lót, cơ thể trẻ trung tràn đầy sức sống lúc này trông có chút gợi cảm.
Tư Mộc ngơ ngác nhìn, đây là lần đầu tiên cậu trực tiếp thấy được cơ thể của người khác giới, tuy rằng chỉ là một bộ phận không mấy riêng tư nhưng vẫn làm cho mặt cậu nóng bừng, nhiệt độ cơ thể cũng đồng thời tăng lên. Cậu không giải thích được tại sao mình lại có phản ứng này, nhưng trong tiềm thức, cậu hiểu rằng trong tình huống bình thường thì sẽ không có khả năng nhìn thấy cảnh này, cậu cảm thấy hơi ngại ngùng, vội cúi đầu dời tầm mắt đi, lấy cái thìa khuấy khuấy bát rượu.
“Này, chị chuẩn bị xong rồi, em nhanh lên đi!” Không thấy đối phương phản ứng gì, Tô Nhan nhịn không được thúc giục. Cô không biết trong lòng Tư Mộc đang nghĩ cái gì, cô sẽ không coi một đứa nhóc nhỏ hơn mình bốn tuổi là người khác giới, bên cạnh đó cũng không dám nghĩ nhiều. Hơn nữa với hiểu biết của cô về Tư Mộc, thì nói không chừng cậu còn không hiểu được sự khác nhau giữa nam và nữ là gì nữa kìa.
Tư Mộc giật mình, cái thìa không cẩn thận đụng vào thành bát vang kên một tiếng keng, cậu nuốt nước bọt, sau đó giơ tay cạo lên lưng Tô Nhan, sự cọ xát giữa chiếc thìa và làn da dưới tay khiến cậu càng cảm thấy kỳ lạ hơn, ánh mắt dõi theo những vệt đỏ trước mắt dần trở nên ướt át lạ thường.Truyện được Team The Calantha edit và được đăng tải miễn phí duy nhất trên ứng dụng TY T và web t ytnovel.
Tô Nhan thật sự đã bị say nắng, bởi vì chỉ mới cạo vài cái thôi mà phần lưng đã đỏ hết lên rồi, Tư Mộc nhíu mày, nhưng cũng không nhẹ tay lại.
Nhưng dù cố gắng thế nào thì cậu cũng chỉ là trẻ con, không bao lâu thì cánh tay đã mỏi nhừ, Tô Nhan cảm nhận được điều này, cô nói: “Nghỉ xíu đi.”
Tư Mộc liếc nhìn cái ót của cô, cũng không kiên trì nữa mà chỉ cúi đầu, trông có hơi uể oải.
Cạo hơn nửa giờ, cả người Tô Nhan đều đã cứng ngắc, cô đứng dậy cử động tay chân một lát mới cảm thấy thoải mái hơn một chút.
Tư Mộc đứng phía sau nhìn, mặt hơi đỏ lên, Tô Nhan xoay đầu nhìn thấy thì ngẩn người, cô nói: “Sao mặt em đỏ thế? Em cũng say nắng?”
Tư Mộc hơi lúng túng lắc đầu, lớn tiếng nói: “Không có!” Dứt lời lập tức bưng bát chạy ra ngoài, để Tô Nhan ở lại với sự khó hiểu.
Không lâu sau đã đến khai giảng, Tô Nhan một mình xách túi lớn túi nhỏ tới trường học, nhìn học sinh xung quanh đều có ba mẹ đưa đi cùng, cô lau mồ hôi trên trán một cái, cũng không có phản ứng gì lớn.
Khối lượng học tập ở cấp hai không thể so sánh được với cấp ba, lịch trình trong hai mươi bốn tiếng được sắp xếp vô cùng chặt chẽ, ngay cả thời gian ăn uống ngủ nghỉ cũng phải cân nhắc kỹ lưỡng. Bây giờ Tô Nhan mới cảm thấy cuộc sống trước kia của mình xa xỉ tới mức nào.
Hai đến ba tuần nhà trường sẽ cho nghỉ một lần, nói cách khác thì mỗi tháng Tô Nhan chỉ về nhà được một hai lần. Nhưng mọi người ai cũng không quan tâm đến việc được nghỉ bao nhiêu ngày, bao gồm cả Tô Nhan. Khi cuộc sống của cô bị sách giáo khoa và số lượng bài tập khổng lồ bao vây, thì cô chẳng còn tâm trí nào để nhớ tới mấy việc phiền muộn nữa, thậm chí còn không có thời gian để phàn nàn về cuộc sống hiện tại.
Chỉ có Tư Mộc là ngoại lệ, cậu là người không dễ hình thành thói quen, nhưng một khi đã quen rồi thì lại cực kỳ khó bỏ, khi cậu phát hiện ra trên đường đến trường không còn ai túm áo cậu và cảnh cáo cậu đi sát phía sau, không còn ai thúc giục cậu ăn uống nhanh lên, mỗi ngày mở mắt ra không còn nhìn thấy người đang ngáy ngủ trên chiếc giường đối diện nữa, thì cậu bắt đầu cảm thấy không quen, cậu không thích ứng được cuộc sống không có Tô Nhan. Sự háo hức khi Tô Nhan vào cấp ba ban đầu cũng nhanh chóng tan biến, thay vào đó là cảm giác buồn bã không nói thành lời, Tư Mộc bắt đầu trở nên trầm mặc, so với trước kia còn im lặng hơn nữa.
Chỉ mới mười một tuổi nên cậu không biết được, hai năm cùng Tô Nhan như hình với bóng đã sinh ra cho cậu một sự ỷ lại, ảnh hưởng rất lớn đến cuộc sống hiện tại của cậu.
Hơn nửa tháng sau Tô Nhan trở về nhà, vừa mới xuống xe buýt trên đường lớn thì đã nghe thấy sau lưng có người phấn khích kêu lên: “Chị, chị ơi!”
Tô Nhan xoay người, thấy Tư Mộc vẫy tay chạy tới, nụ cười trên khuôn mặt cân đối đẹp trai cực kì xán lạn, cậu túm lấy cánh tay đang cầm túi đồ của cô, lại cười toét miệng gọi: “Chị ơi!”
“A.” Sự phấn khích của cậu làm Tô Nhan hơi giật mình, qua mấy giây mới hỏi: “Sao em lại đến đây?”
“Em đến đón chị.”
Hôm qua ở ký túc xá Tô Nhan có gọi điện cho Tư Mộc nên cậu mới biết hôm nay cô sẽ về, hầu như ngày nào cậu cũng gọi điện thoại cho Tô Nhan, nhưng rất ít khi gặp được cô.
“Đã chờ bao lâu rồi?” Tô Nhan nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cậu: “Em tới đây kiểu gì thế?”
“Em đi bộ.”
“Đi bộ? Chắc cũng khoảng nửa tiếng đúng chứ? Người trong nhà có biết không?”
“Biết ạ, em nói với họ rồi.” Tư Mộc vui vẻ ngửa đầu nhìn cô, lúc này cậu lùn hơn so với Tô Nhan rất nhiều.
Tô Nhan nhíu mày, dù sao cậu cũng là trẻ con, đi đường xa như vậy mà bọn họ cũng cho đi à?
Cô đổi tay cầm túi, tay còn lại thì đặt lên vai cậu: “Đi thôi, đi gọi xe.”
Tư Mộc đi theo Tô Nhan, mắt quét qua túi đồ trên tay cô: “Chị, để em xách giúp chị.”
“Không cần đâu.” Trong túi là ít đồ sinh hoạt, quần áo và sách giáo khoa, tuy không nhiều lắm nhưng cũng rất nặng, tay chân Tư Mộc nhỏ như vậy chắc chắn cầm không nổi.
Tô Nhan vốn định gọi một chiếc xe kéo, nhưng gọi xe phải tốn nhiều tiền, tuy không phải số tiền lớn nhưng cũng đủ cho cô ăn hai bữa cơm ở căn tin trường rồi, điều quan trọng nhất với cô bây giờ chính là tiết kiệm, tiết kiệm được bao nhiêu hay bấy nhiêu.