“Chị, sinh nhật mười tuổi chị đã làm gì thế?” Tư Mộc cắn cái thìa, nghiêng đầu, ngẩng khuôn mặt nhỏ lên nhìn cô rồi tò mò hỏi.
Tô Nhan cúi đầu nhét một miếng bánh to vào miệng, qua loa nói: “Chị không có ăn sinh nhật.”
Tư Mộc chớp chớp mắt, cũng cúi đầu múc một thìa bánh ăn, sau đó nói: “Chị, sau này em sẽ ăn sinh nhật cùng chị, năm nào cũng cùng chị trải qua sinh nhật hết.”
Tô Nhan nhìn cậu, cũng không lộ ra vẻ mặt vui vẻ gì, cô đảo đảo lớp kem dày trên đĩa, như thể đã mất hết hứng ăn uống rồi.
Qua một lúc cô mới bình tĩnh nói: “Chị không biết sinh nhật của mình là ngày nào.”
Không ai tổ chức sinh nhật cô, cũng không ai nói cho cô biết cô sinh ra vào ngày nào, cô chỉ biết ngày sinh nhật của Trần Đàn mà thôi. Vì thế lúc có người hỏi, cô sẽ nói sinh nhật cô là trước sinh nhật của Trần Đàn một ngày, bởi vì cô muốn lớn hơn Trần Đàn.
Vẻ mặt Tô Nhan trước sau vẫn cứ thờ ơ như một, không hề có biểu hiện của buồn bã hay đau lòng, nhưng Tư Mộc lại không múc bánh nữa, như thể bị cô lây mà đột nhiên cảm thấy cái bánh này chẳng ngon gì cả.
“Chị, em có ngày sinh, em cho chị nhé, thế thì chúng ta sinh cùng một ngày rồi.” Tư Mộc đột nhiên kích động nói: “Sau này mỗi năm chúng ta có thể cùng ăn sinh nhật, em cũng không cần sợ quên sinh nhật của mình nữa, chúng ta là hai như một, tuyệt lắm đúng không? Đúng không?”
Tô Nhan không thấy có gì hay ho hết, nhưng hôm nay là sinh nhật cậu, không thể hất cho cậu một gáo nước lạnh được, nên qua loa gật đầu: “Cũng đúng đó.”
Tư Mộc vui vẻ nhảy dựng lên, xoay xoay tại chỗ mấy vòng rồi nói với Tô Nhan: “Sinh nhật vui vẻ!”
Tô Nhan sửng sốt, sau đó nói: “Sinh nhật vui vẻ.”
Rất nhanh Tô Nhan đã lên lớp chín, trừ mỗi ngày có số lượng bài tập siêu to khổng lồ ra, thì cô còn phải tham gia huấn luyện chạy đường dài để chuẩn bị cho kì thi tuyển sinh. Chạy 800 mét chính là cơn ác mộng của Tô Nhan, thành tích thể dục của cô cũng là nhất từ dưới đếm lên, bởi thế cô không thể nào nghiêm túc được với cái bộ môn này được, mà chỉ làm bộ cho có thôi.
Ngược lại là Tư Mộc, thằng nhóc đó quan tâm chuyện này còn nhiều hơn cô, ngày nào cũng lải nhải hỏi cô luyện tập sao rồi, thậm chí sau khi tan học còn ra sân thể dục vừa ngồi làm bài vừa giám sát cô. Tô Nhan thì chạy vòng vòng, còn cậu thì ngồi ở bậc thang làm bài tập, vì vậy đã có rất nhiều nhân tài biết được Tô Nhan có em trai, còn có cả mẹ kế.
Ban đầu Tô Nhan không muốn để người khác biết chuyện này, cô cảm thấy chuyện này chẳng có gì đáng để khoe khoang hay tự hào cả. Nhưng bởi vì bây giờ Trâu Cát Phân không hề phân biệt đối xử giữa cô và Tư Mộc, mà quan hệ của cô và Tư Mộc cũng ngày càng thân thiết, thay vì nói là người ngoài, thì trên thực tế họ đã không khác gì người thân ruột thịt rồi, nên bây giờ cô cũng không thấy phản cảm khi người khác biết được chuyện này.Truyện được Team The Calantha edit và được đăng tải miễn phí duy nhất trên ứng dụng TY T và web t ytnovel.
Tư Mộc biết năm này đối với Tô Nhan rất quan trọng, nên mỗi ngày cậu đều rất hiểu chuyện, không gây chuyện cũng không làm phiền cô, thật ra lúc trước cậu cũng không hay gây chuyện, chỉ là thích bám dính lấy Tô Nhan, cô đi đến đâu cũng đòi theo đến đó mà thôi.
Nhưng cho dù Tư Mộc có hiểu chuyện và giám sát Tô Nhan cỡ nào thì thành tích thể dục của cô vẫn nát bét như cũ, mấy môn khác cũng chẳng khá khẩm hơn, tổng điểm lại cũng chỉ miễn cưỡng đạt mức trung bình. Tô Nhan không vào được trường trọng điểm, cuối cùng chọn một trường có điểm thấp để vào học, tuy trường hơi xa chút nhưng ít ra vẫn là cấp ba.
Sau chín năm giáo dục bắt buộc, bây giờ chi phí học cấp ba làm cho Tô gia thấy hơi áp lực, hơn nữa còn cộng thêm phí sinh hoạt của Tô Nhan ở trường, đối với họ thì đây không phải là một số tiền nhỏ. ( truyện trên app T Y T )
Trong mùa hè này Tô Nhan không đi chơi mà bắt đầu làm việc bán thời gian cho một đơn vị tư nhân, tình trạng bóc lột lao động ở nông thôn cực kỳ nghiêm trọng, cho dù ngày nào cũng làm việc mệt như chết đi sống lại thì cũng chẳng kiếm được mấy đồng, đặc biệt là một đứa trẻ như Tô Nhan thì lại càng không kiếm được nhiều. Nhưng đối với Tô Nhan thì có còn hơn không.
Trần Đàn biết thì cũng đi làm chung với cô, điều kiện gia đình của Trần Đàn cũng gần giống như Tô Nhan, lần này y còn thi kém hơn cả Tô Nhan nữa, nên chỉ có thể vào trường nghề, vốn dĩ y định nghỉ học luôn rồi, nhưng tuổi còn nhỏ quá, không đi học thì có thể làm gì được?
Bây giờ là mùa nóng nhất trong năm, bọn họ làm việc ăn sản phẩm, có bao nhiêu tính bấy nhiêu, trong xưởng đặt mấy cái bàn dài, một đám người ngồi vây quanh bàn, động tác tay cực kì nhanh, giống như đang tham gia một cuộc đua vậy.
Mệt thì không nói, vấn đề là nóng, điều kiện ở nông thôn kém, đặc biệt là đơn vị tư nhân không chính quy sai người như gia súc này thì càng không có đãi ngộ gì tốt, một cái xưởng với nhiều người làm như vậy mà chỉ có hai cái quạt điện, đã thế nó còn bị yếu sinh lí nữa chứ, làm cho cái phòng nóng như cái lò vậy.
Mồ hôi trên mặt Tô Nhan rơi xuống như mưa, cô quẹt mô hôi vào bả vai rồi quay đầu nhìn Tư Mộc bên cạnh.
Toàn thân Trần Đàn giống như vừa mới bị nhúng nước vậy, quần áo đầy mồ hôi, Tô Nhan dùng mu bàn tay lau mồ hôi trên trán của y, nói: “Cậu về đi, ăn no xong đến đây chịu khổ làm gì?”
Trần Đàn dùng sức hất tóc vài cái, mồ hôi văng ra tung tóe, y qua loa vén áo lên lau mồ hôi, sau đó cúi đầu giúp Tô Nhan ráp linh kiện.
Y nói: “Tớ không về đâu, tớ không sợ khổ!”
Mấy hôm trước Tô Nhan đi sớm về muộn, sau khi về thì mệt đến mức vừa đặt lưng xuống đã ngủ luôn. Tư Mộc thấy hơi khó chịu, loại khó chịu này giống như lúc cậu nhìn thấy Trâu Cát Phân bận rộn vất vả vậy, cậu bám lấy cô hỏi rất lâu mới biết được cô chạy đi làm công, chuyện này Trâu Cát Phân và Tô Ngân Quốc đều biết, hai người không có ý kiến gì về việc cô vừa học vừa làm, tất nhiên cũng không ngăn cản.
Tư Mộc lại không giống, ở chung với Tô Nhan tới nay, cậu biết cô không tính là được nuông chiều từ bé, nhưng có từng chịu khổ như thế bao giờ đâu? Nhất là sau khi nhìn thấy môi trường làm việc của cô thì cảm giác đau lòng của cậu càng thêm rõ ràng, mặc dù bây giờ cậu chỉ mới có mười tuổi.
Cậu thật sự không muốn Tô Nhan đến nơi đó làm việc, nhưng cô là người rất quyết đoán, hơn nữa Tư Mộc vẫn còn nhỏ nên lời cậu nói không có chút cân nặng nào. Cuối cùng vì hết cách nên cậu chỉ có thể cứng đầu bám theo cô.
Tô Nhan chỉ giơ tay vuốt lại tóc trên trán cho cậu mà không nói gì, thằng nhóc này rất bướng bỉnh, muốn làm gì thì cả ông trời cũng chẳng cản được.
Mặt trời chói chang, chạng vạng sau khi Tô Nhan trở về thì sắc mặt không tốt lắm, không lâu sau đã ôm bụng chạy vào nhà vệ sinh, sau vài lần thì Tư Mộc nhíu mày, lo lắng nói: “Chị, chị đến bệnh viện đi.”
Tô Nhan lắc đầu, bụng khó chịu đến mức toát mồ hôi lạnh, sau khi đi mấy lần thì bụng cô dường như đã rỗng tuếch rồi, nhưng nó cứ đau và kêu ục ục không ngừng.