"Em còn đi bộ về nhà được không?” Tô Nhan cúi đầu hỏi Tư Mộc: “Nếu không được thì chúng ta gọi xe.”
Tư Mộc nhìn hàng xe kéo ở giao lộ rồi chắc nịch nói: “Đi được ạ.”
“Thật?”
“Dạ thật.”
“Nếu đi không nổi thì nói với chị.”
“Dạ.”
Qua đường lớn thì đã ít xe hơn, Tô Nhan buông tay ra để cho cậu tự đi, còn mình thì lâu lâu lại đổi tay cầm túi, cái túi này nặng thật.
Càng đi tới thì càng hẻo lánh, cũng có lác đác mấy đứa trẻ cả trai lẫn gái đi qua, Tô Nhan đột nhiên hỏi: “Em học lớp mấy rồi?”
“Dạ lớp sáu, năm sau là lên lớp bảy rồi!”
“Yêu đương chưa?” Lúc đến Tô gia thì Tư Mộc đã chín tuổi, bây giờ đã được hai năm, tuy thời gian không dài, nhưng Tô Nhan cũng xem như là người nhìn cậu lớn lên, cho nên cô đã quen với khuôn mặt cậu, cũng chẳng có cảm giác gì lớn cả. Nhưng người khác gặp qua một lần thì ai cũng bảo Tư Mộc lớn lên rất đẹp, nên cô nghĩ cậu ở trong trường chắc là được nhiều người săn đón lắm.
Vấn đề này tới hơi đột ngột, Tư Mộc ngẩn người, chưa phản ứng kịp.Truyện được Team The Calantha edit và được đăng tải miễn phí duy nhất trên ứng dụng TY T và web t ytnovel.
Tô Nhan tưởng cậu không hiểu nên nói: “Là bạn gái đó, em mười một tuổi rồi mà, trẻ con bây giờ trưởng thành sớm lắm, có bạn gái rồi đúng không?”
Sau khi hiểu được ý cô, mặt mũi Tư Mộc tức khắc đỏ bừng, cậu không thân với bạn học nào trong trường cả, cũng không nói chuyện với bọn họ, các mối quan hệ xung quanh cậu rất đơn giản, đồng thời vẫn còn mơ hồ trong nhiều vấn đề, nhưng như thế không có nghĩa là cậu không biết hai từ bạn gái là gì, cậu không hiểu tại sao Tô Nhan lại hỏi cậu vấn đề này, nhưng cậu vẫn cảm thấy hơi ngại ngùng, đồng thời còn có chút nôn nóng.
“Em không có!” Cậu lớn tiếng bác bỏ.
Tô Nhan thấy phản ứng kích động này của cậu có hơi buồn cười, cô đẩy đầu cậu một cái rồi cố ý nói: “Còn định gạt chị đây à, xem em chột dạ kìa, chắc chắn là có bạn gái rồi đây này.”
Tư Mộc đẩy tay cô ra: “Không có chính là không có!”
Tô Nhan vẫn tiếp tục đặt tay lên đầu cậu như cũ, còn xoa xoa tóc cậu mấy cái: “Đừng lừa chị, em lớn lên đẹp trai thế này mà không có ai thích à?”
Tư Mộc đang bực mình, không ngừng tránh né không cho cô chạm vào mình, nhưng nghe cô nói thế thì chợt dừng lại, sau đó không thèm quan tâm đến tóc mình nữa, mà chỉ chớp mắt nhìn cô: “Em đẹp trai thật à? Chị, chị thấy em đẹp trai ư? Đẹp thật sao?
“Đúng vậy, mọi người đều nói thế mà.”
Tư Mộc mấp máy môi, trong đôi mắt đen nhánh ngập tràn ý cười, nhưng ngoài miệng vẫn niệm cái câu cũ: “Nhưng em không có bạn gái.”
Về đến nhà, Tô Nhan đi giặt mấy bộ quần áo mình mang về, Tư Mộc ở bên cạnh dẫn nước cho cô, không lâu sau thì Trần Đàn đến tìm.
“Ai u, giỏi quá ta.” Vừa bước vào sân là Trần Đàn đã không ngậm được miệng rồi.
Tô Nhan không thèm để ý tới lời trêu đùa của y, vớt một bộ quần áo ra rồi đẩy cái chậu lên phía trước: “Tới đúng lúc lắm, giặt giúp tớ hai bộ đồ này đi.”
“Đùa gì vậy trời? Tớ đến đây là để giặt quần áo cho cậu hả?”
Tô Nhan xoa xoa cái cổ, vẻ mặt mệt mỏi: “Giúp cái đi, tớ mệt sắp chết rồi.”
Trần Đàn bĩu môi: “Sơ hở là sai bảo người khác.”
Ngoài miệng thì nói thế nhưng vẫn đi qua, không do dự cầm quần áo trong chậu lên giặt, vừa giặt vừa hỏi: “Dạo này cậu thế nào? Ở cùng những người bên đó có tốt không?”
“Thời gian ăn cơm tắm rửa mỗi ngày còn không có đây, lần trước tớ phải xếp hàng ở nhà vệ sinh tận mười phút, một tầng nhiều phòng như thế mà xây có một cái nhà vệ sinh công cộng à, thấy sống nổi không?”
Trân Đàn bật cười, Tô Nhan nói tiếp: “Lớp của tớ đều là phần tử hiếu học, nội dung nói chuyện phiếm toàn là đề với đề, phòng tớ nửa đêm còn có người ôm ghế ra cửa phòng ôn bài, có đứa nửa đêm đi vệ sinh thì thấy, suýt nữa đã bị dọa cho ngất xỉu, cậu nói xem, thế này có tốt không? Cuộc sống thế này chẳng giống người chút nào hết.”
Trần Đàn cười đến không khép được mồm: “Đỉnh đỉnh đỉnh, vất vả cho đồng chí rồi, có điều sao không nghe cậu nhắc qua điện thoại vậy?”
“Chúng ta nói chuyện có được lâu đâu?”
“Nhưng ngày nào tớ cũng gọi cho cậu mà!”
“Ầy, nhưng có bạn cùng lớp tớ ở đó thì sao tớ nói được?” Tô Nhan đang vắt bọt xà phòng dưới ống nước, đột nhiên lúc này nước không chảy nữa, cô ngẩng đầu, thắc mắc nhìn Tư Mộc: “Tiếp tục đi Tư Mộc.”
Tư Mộc lại dẫn nước tiếp, có điều cậu không làm người tàn hình nữa, cậu hỏi: "Chị, hai người các chị ngày nào cũng nói chuyện với nhau à?” ( truyện trên app T Y T )
“Ừ.” Tô Nhan gật đầu, chập tối khi ăn cơm xong sẽ trở về ký túc xá, khi đó có chút thời gian rảnh, nên mỗi ngày cô và Trần Đàn đều nói chuyện vào khung giờ đó.
Vẻ mặt Tư Mộc nháy mắt trở nên u ám, cậu thấy khó chịu, còn có hơi tức giận, cậu cảm thấy Tô Nhan thật sự không công bằng. Tại sao cô có thể dành thời gian cho Trần Đàn còn cậu thì không? Cậu không phải em trai của cô sao? Hơn nữa hai người còn gọi điện mỗi ngày, còn cậu thì một tuần cũng không thể nói với cô được một cuộc điện thoại, sự chênh lệch này khiến Tư Mộc thấy vô cùng không công bằng.
Buổi tối Tô Nhan ngồi vào bàn làm bài tập, phòng bọn họ chỉ có một cái bàn học, nên mỗi người chiếm một góc. Tư Mộc không có việc gì làm nên tiếp tục xem cuốn sách thiếu nhi yêu thích của mình, có điều hôm nay xem thế nào cũng không tập trung được, lâu lâu lại ném một ánh mắt oán trách sang chỗ Tô Nhan, nhưng cho dù có thể hiện sự bất mãn rõ ràng đến đâu thì cũng không thu hút được sự chú ý của cô.
Cuối cùng Tư Mộc cũng không nhịn được mà mở miệng: “Chị, không phải ngày nào chị cũng bận sao?”
“Ừm.” Tô Nhan lơ đễnh đáp một tiếng, tay lật sách.
“Vậy tại sao chị vẫn có thể nói chuyện điện thoại với chị Trần Đàn?”
“Thời gian này thì vẫn phải có.” Tô Nhan cũng không ngẩng đầu.
Tư Mộc nhíu mày, vẻ mặt đầy sự không cam lòng, cậu tăng âm lượng nói: “Vậy tại sao em lại không được? Lần nào em gọi chị cũng không bắt máy.”
Tô Nhan khó hiểu liếc cậu một cái: "Không phải chị đã bắt máy rồi sao? Nếu không thì sao hôm nay em biết chị về được?”
“Hơn nửa tháng mới nhận điện thoại của em một lần, còn chị Trần Đàn thì ngày nào cũng gọi!” Tư Mộc phồng má.
"Chị làm gì có thời gian nhận điện thoại của em mỗi ngày chứ?” Tô Nhan cũng hơi bực mình rồi, áp lực học tập quá lớn làm cô rất dễ nổi cáu.
“Vậy tại sao chị lại có thời gian nói chuyện với chị Trần Đàn?”
'Bộp’, Tô Nhan tức giận đập bút xuống bàn, ánh mắt lạnh lùng nhìn cậu chằm chằm: “Tại sao chị phải nói chuyện với em mỗi ngày? Đứa con nít như em thì có chuyện gì để nói? Nếu có chuyện lớn gì thì đã có mẹ em liên lạc với chị rồi, bây giờ em nói mấy lời này không cảm thấy rất buồn cười sao?”
Tư Mộc bị thái độ thờ ơ của cô làm tổn thương, cậu mím môi, tay nắm chặt quyển sách, cậu muốn được nói chuyện với Tô Nhan mỗi ngày thì có gì sai sao? Tô Nhan là chị của cậu, cậu nhớ cô như vậy, tại sao cô lại bằng lòng nói chuyện phiếm với người khác mà không muốn nói với cậu chứ?
“Chị thật quá đáng!” Cậu phẫn nộ quát Tô Nhan, sau đó đứng dậy chạy về giường mình, cậu túm chăn trùm kín người, hốc mắt nóng lên, lẩm bẩm trong bóng tối: “Thật quá đáng, chị thật quá đáng.” Cậu tốt với cô đến thế cơ mà!