“Chị, em đổ nước giúp chị nha.” Nói xong thì cúi người bưng chậu nước ra ngoài.

Tô Nhan ngạc nhiên nhìn cậu, không hiểu tại sao Tư Mộc lại đột nhiên nhiệt tình như vậy, hơn nữa chưa từng có ai giúp cô đổ nước rửa chân cả, cô vội vàng gọi: “Để đó đi, chị tự đổ.” 

"Không sao.” Cậu không quay đầu nói, sau đó liền đi ra ngoài.

Đêm nay thẳng đến khi bò lên giường Tô Nhan được rồi thì Tư Mộc mới nhẹ nhõm và yên tâm lại, cảm thấy hẳn là Tô Nhan đã không còn giận cậu nữa, nào biết ngọn nguồn cơn giận của Tô Nhan không phải xuất phát từ cậu.

Mấy ngày sau bắt đầu đi học lại, Mã Thành Lỗi vẫn là đối tượng được các nữ sinh bàn tán như cũ, Tô Nhan vô cùng khinh thường điều này. Khi trên đường đi học hoặc trong hành lang mà nghe thấy mấy người này bàn tán, thì cô lập tức xoay người đi đường vòng, cô sợ cái tên ôn thần này lắm rồi.

Cũng may từ hôm đó Mã Thành Lỗi không có làm ra hành động gì khác người, cũng không đến làm phiền Tô Nhan. 

Sau khi thời tiết dần ấm lên, Tô Nhan liền cất thảm điện đi, đúng lúc đó Tư Mộc cũng trở về. 

Tư Mộc phản đối: “Tại sao? Em không muốn em không muốn, em không muốn ngủ một mình.” 

Tô Nhan cúi người chỉ vào mũi cậu: “Nhớ kỹ, em đã mười tuổi rồi, với lại bây giờ trời đã ấm lên nên không cần sợ lạnh nữa, em ngủ một mình đi.” 

Trẻ con tương đối dễ hình thành thói quen, hơn nữa lại cực kỳ sợ cô đơn, sau khi có người ngủ cùng rồi thì tất nhiên sẽ không chấp nhận được việc lại phải ngủ một mình. 

Tư Mộc thật sự rất ỷ lại vào Tô Nhan, so với Trâu Cát Phân mỗi ngày chỉ gặp một hai tiếng, thì thời gian Tư Mộc ở chung với Tô Nhan còn nhiều hơn, bởi vậy mà đã dần trở nên thân thiết. Tư Mộc không phải là đứa trẻ có nhiều cảm xúc, cậu sợ người lạ, ở đây cậu không có bạn bè, cũng không thích chơi với người khác, tạo quan hệ tốt với Tô Nhan thì cũng chỉ vì hoàn cảnh thực tế ép buộc, có lẽ đây chính là lý do tại sao Tư Mộc luôn bám lấy Tô Nhan, bây giờ Tô Nhan với Tư Mộc mà nói chính là người rất đặc biệt, là người duy nhất làm cho cậu cảm thấy vui vẻ và ấm áp. 

Nhưng tình cảm mà Tư Mộc đã đầu tư lại không nhận được sự đáp lại tương xứng, tuy thái độ của Tô Nhan đã tốt hơn nhiều so với lần đầu gặp, nhưng vẫn chưa đạt tới ngưỡng mà Tư Mộc mong đợi, cậu cảm thấy không công bằng, không cam lòng, tại sao cậu đối xử với Tô Nhan tốt như vậy, còn Tô Nhan thì chỉ có thái độ là tốt hơn một chút thôi? User hdtruyen vui lòng ngừng hành động re-up thu phí bên truyện miễn phí bên app TYT, cảm ơn.

Tư Mộc phẫn nộ trừng Tô Nhan: “Em không ngủ một mình được!” 

"Đó là vấn đề của em.” 

Tô Nhan chui vào trong trong, chỉ chừa cho Tư Mộc một cái ót.

Tư Mộc vừa tức giận vừa tủi thân, cậu mấp máy môi, đột nhiên đá giày ra rồi bò lên giường, Tô Nhan nghe thấy tiếng động, xoay người cản cậu lại.

Tô Nhan lớn hơn Tư Mộc bốn tuổi, hơn nữa con gái dậy thì sớm, nên bây giờ cô cao hơn Tư Mộc tất nhiều, có thể túm cậu lại dễ như trở bàn tay. 

Tư Mộc dùng sức gỡ ngón tay Tô Nhan ra, nhưng làm thế nào cũng gỡ không được, cậu tức giận đến đỏ mắt, gào lên: “Buông em ra, chị là người xấu.” 

“Đúng đúng đúng, chị đây là người xấu, nên nhân lúc còn sớm thì em cách xa chị đây chút đi.” Tô Nhan nói cho có lệ, sau đó đẩy người xuống giường. 

Tư Mộc bị thái độ của cô làm tổn thương, trân trần đứng dưới sàn nhà, hai nắm tay nhỏ rũ bên người run rẩy không ngừng. 

Cho dù đêm nay cậu có dùng cách cứng rắn hay mềm mỏng, khóc la om sòm đến thế nào thì Tô Nhan vẫn không chịu nhượng bộ, cuối cùng Tư Mộc chỉ đành trở về chiếc giường đã lâu không dùng tới của mình. Có điều mấy hôm sau tâm trạng của cậu rất sa sút, cũng không để ý tới Tô Nhan nữa. Tất nhiên Tô Nhan cũng chẳng quan tâm, qua mấy ngày là hết giận thôi chứ gì.

Với lại cô cũng có tính toán của riêng mình, bây giờ Tư Mộc đã mười tuổi rồi, còn trưởng thành sớm hơn những đứa trẻ khác nữa, không có lý nào lại không vượt qua được cái việc nhỏ xíu này, thỉnh thoảng chiều mấy đứa nhỏ này một chút thì được, nhưng tuyệt đối không thể cứ nuông chiều mãi.

Quả nhiên suy đoán của cô rất đúng, không lâu sau Tư Mộc lại tiếp tục dính lấy cô như sam, cũng không ai nhắc lại chuyện trước đó nữa. 

Khi trời lại nóng lên thì cũng là lúc học sinh cuối cấp chụp hình tốt nghiệp và rời trường, Mã Thành Lỗi cũng là một trong số đó. 

Ngày bọn họ lấy bằng tốt nghiệp cũng là ngày Tô Nhan gặp mặt Mã Thành Lỗi, nửa năm qua hai người bọn họ đều sống trong yên bình, gã cũng không còn chủ động đến trêu chọc cô nữa.  ( truyện đăng trên app TᎽT )

Sau khi nhìn nhau một cái, Tô Nhan bình tĩnh dời ánh mắt đi, chậm rãi lướt qua gã.

Mã Thành Lỗi dùng ánh mắt phức tạp nhìn cô chằm chằm, đợi đám người trước mặt mình đi qua hết rồi mới túm chặt cánh tay cô: “Họ Tô kia, mày vui lắm chứ gì?”

Tô Nhan hoảng sợ, dùng sức giãy giụa, sau khi giãy giụa vô dụng thì mới đề phòng nhìn gã: “Anh làm gì vậy? Vui cái gì mà vui!” 

“Không còn thấy mặt tao ở cái chỗ tồi tàn này nữa, lẽ nào mày không vui sao?” 

Tô Nhan giật giật khóe miệng, không thèm hé răng. Nói thật, nếu trong trường vắng đi một nhân vậy như gã thì chắc chắn sẽ làm cho nhiều người thấy nhẹ nhõm lắm, có điều cô không thể nói mấy câu này trước mặt gã được. Mà cô lại không muốn nói dối, nên dứt khoát khóa mồm luôn cho xong. 

Nhìn mặt Tô Nhan là Mã Thành Lỗi đã biết cô đang nghĩ cái gì rồi, gã tức tối không chịu được, tuy mặt gã không phải là kiểu làm tim bất cứ đứa con gái nào cũng đập thình thịch, nhưng cũng không đến nỗi bị người ta tránh như tránh tà như Tô Nhan. Loại cảm giác này rất cay cú, giống như đang ở vị trí cao, gặp cô một cái thì địa vị lập tức tụt dốc không phanh vậy, sự chênh lệch thế này làm gã khó chịu muốn chết.

Sau một lúc gã mới buông Tô Nhan ra, sắc mặt u ám gào lên: “Cút! Tao đếch cần mày!” 

Tô Nhan nhìn gã như nhìn một thằng điên, sau đó rụt cổ lại, ôm lấy cánh tay đau nhức chạy mất, ít chọc vào loại người này thì tốt hơn. 

Không lâu sau Tô Nhan nghe được tin Mã Thành Lỗi đã nghỉ học và đi theo họ hàng đến tỉnh khác làm công. Tô Nhan chỉ hơi ngạc nhiên, ngoài ra thì cũng chẳng có phản ứng gì lớn, dù gì loại người như gã có đi học tiếp thì cũng không học được trường tốt, đến trường thì chỉ có thể gây hại cho nhiều người hơn thôi. 

Mùa hè năm nay là sinh nhật tròn tuổi* của Tư Mộc, sinh nhật tròn tuổi đối với nhiều người rất quan trọng, họ sẽ làm mấy bàn tiệc rượu ở nhà. Nhưng điều kiện kinh tế nhà Tô Nhan không tốt lắm, lại ngại thân phận đặc biệt của Tư Mộc nên không làm tiệc gì cả. Trâu Cát Phân chỉ mua cho cậu một chiếc bánh kem nhỏ, nhưng vẫn làm Tư Mộc cực kì vui vẻ.

Cậu chia cho Tô Nhan nửa cái bánh, hai người ngồi ở ngạch cửa phòng ăn, ăn một hồi khóe miệng đều dính đầy kem.

*Sinh nhật tròn tuổi: là thuật ngữ trong tiếng Trung Quốc, được sử dụng để chỉ những ngày sinh nhật có số tuổi kết thúc bằng chữ số 9 (đối với phụ nữ) hoặc chữ số 0 (đối với nam giới). Ví dụ, 59 tuổi, 60 tuổi, 49 tuổi, 50 tuổi đều được gọi là “整岁生日” 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play