7.

Chuyện này không phải vấn đề gì lớn. Ngay từ khi ta xuyên không vào trong thế giới này đã từng có kinh nghiệm tác hợp cho vài cặp đôi, có thể mình nắm rất vững cả lý thuyết lẫn thực tiễn trong bà mối.

Ta và hệ thống thương lượng một chút quyết định sẽ làm lại nghề cũ.

Ấn tượng của nữ chính ở giai đoạn trước đối với ta mà nói là khá quy củ, không phải quá xấu, vì thế ta có rất nhiều chỗ có thể phát triển.

Khổ luyện trù nghệ, làm món bánh hạch đào ngon ngọt đưa cho nam chính sau đó nói với hắn rằng đó là nữ chính làm đưa tới.

Vũ Văn Việt không nhúc nhích miệng, tâm huyết cả ngày của ta cứ thế ngâm vào suối nước nóng, chỉ kém điều xông lên gõ đầu hắn một cái mà thôi!

Ta ngăn nữ chính đang đi trên đường về nhà, giả bộ bàn luận câu chuyện trên trời dưới đất với nàng ấy cố gắng kéo dài thời gian đợi xe ngựa của Vũ Văn Việt đi qua sẽ thuận lý thành chương tạo thành cuộc gặp gỡ tình cờ cho hai người họ.

Nhưng khi Vũ Văn Việt đến chỉ chào hỏi đơn giản với nữ chính xong liền giơ tay ôm eo ta kéo vào trong xe ngựa.

Vó ngựa hí lên, phía sau là một màn bụi bám…!!!!

Ta nghe nói Vũ Văn Việt thích vẽ nên đi ra ngoài vung bạc mua bức tranh do đệ nhất tài tử vẽ ra, sau đó nói cho Vũ Văn Việt rằng đây là do nữ chính tặng.

Vũ Văn Việt dừng bàn tay phê tấu chương lại, nâng cằm yên lặng nhìn ta, mặt mày mang theo ý cười: “Nguyễn tiểu thư đưa bức tranh này cho ta làm gì?”

Ta nói: “Có lẽ là bởi vì nàng ấy thích ngươi.”

Vũ Văn Việt nói: “Người thích ta nhiều như thế chẳng lẽ muốn ta phải nhận hết đồ của bọn họ sao? Vứt đi.”

Đầu ta choáng váng vô cùng, thất bại vài lần liên tiếp khiến ta hơi nôn nóng, dây thần kinh kéo căng hỏi: “Nếu là do ta đưa thì sao?”

Vũ Văn Việt chẳng thèm nâng đầu lên, lập tức trả lời: “Vậy cứ để lại.”

Trước khi ta rời đi, giọng nói nhàn nhạt của hắn khẽ truyền từ phía sau tới: “A Kha, ta không thích bức tranh này.”

 m thanh của hắn có chút sự sung sướng khó nắm bắt: “Ta thích loại đơn giản một chút, kiểu như… Kiểu như ánh mặt trời mà nàng vẽ lên y phục của ta ý.”

Ta ném hết mặt mũi ôm đầu chạy trốn.

Ta nghe nói nữ chính muốn đi ra ngoài xem hoa đăng bèn tìm hết mọi cách lừa nam chính đi ra ngoài, kết quả đi khắp đường phố cũng không thấy nữ chính đâu.

Quay người lại thấy nam chính đang đứng cách ta vài bước, dịu dàng nhìn ta sau đó vươn tay ra.

Thấy ta không động đậy hắn cũng không hạ tay xuống.

“Còn không nắm nữa là ta sẽ bị mỏi c.h.ế.t đó.” Hắn nói.

Bỗng nhiên ta cảm thấy chóp mũi chua xót, không suy nghĩ gì mà chạy nhào vào lồng ngực hắn.

Hắn ôm ta vào lòng, bàn tay chậm rãi đặt lên tóc ta vuốt ve.

Ôn nhu hỏi: “Hoa đăng có đẹp không?”

“Đẹp.”

“Vậy nàng có vui không?”

Thật ra là có chút buồn bực nhưng vòng ôm của hắn quá thoải mái mà ta không muốn nói lời trái lương tâm: “Vui.”

Nói xong ta ngẩng đầu thấy hắn đang cúi đầu nhìn mình.

Bốn phía toàn là âm thanh ồn ào của tiếng rao bán, tiếng người cười, nhưng hình như cũng không náo nhiệt đến thế, người đi xem hoa đăng đều đã đi xa, chỉ còn lại hai chúng ta ôm nhau dưới bầu trời sáng chói hy vọng.

“Ta yêu nàng.”

Bỗng nhiên hắn cất lời.

Ta có thể nghe thấy được tiếng tim đập nhanh của hắn.

Bùm bùm, cách một lớp da thịt thêm một tầng y phục đâm thẳng vào tai của ta.

A… Hóa ra người tàn nhẫn độc ác ra tay dứt khoát lại còn là đế vương tương lai khi nói lời ‘yêu’ với người mình thích cũng sẽ căng thẳng nha.

Đột nhiên ta không biết nên nói gì, bởi vì dựa theo cốt truyện đáng lẽ ta nên từ chối hắn.

Nhưng theo cảm giác ta lại rất muốn đồng ý với hắn.

Hắn tiếp tục nói: “Ta biết nói lời yêu nghe rất thô tục nhưng… Ngoại trừ ‘Ta yêu nàng’ ra thì ta không biết dùng cái gì để biểu đạt tâm ý của mình vào giờ phút này cả.”

Đúng vậy, chính là cái dạng đó. Cảm xúc không khí đều thăng hoa lên một tầm cao mới.

Ở hiện đại ta cũng rất thích khung cảnh này!

Ngày đó cuối cùng chúng ta cũng đi nhìn hoa đăng, cùng ăn hạt dẻ nướng nóng hầm hập, cùng mua mặt nạ, ở bên bờ sông thả hoa đăng thầm nguyện vọng.

Vũ Văn Việt hỏi ta ước cái gì. Ta không nói cho hắn nghe.

Hắn nói: “Không nói cũng được, dù sao ta cũng biết rồi.”

Lừa người, chắc chắn là muốn lừa ta.

8.

Hệ thống nói: “Xong con bê, lần này nhất định cô sẽ thất bại.”

Ta nói: “Ý là sao?”

Hệ thống nói: “Nữ chính đã đính hôn, cô nói thử xem?”

Hả?!

“Xin hỏi, đã xảy ra chuyện gì?”

“Chuyện phát sinh sau khi cô và nam chính ôm nhau.”

Tối hôm qua ư?

Xin hỏi có nhà ai thương lượng chuyện hôn nhân vào buổi tối không?

“Bình thường thì không có nhưng Vũ Văn Việt động tay động chân nên có.”

Ta: [Ông nội ngồi trên tàu điện ngầm xem di động.jpg]

Hệ thống hỏi lại: “Vậy cô có thích anh ta không?”

Ta mê man suy nghĩ một hồi, thành thật đáp: “Tôi không biết.”

Ta là một người rất chậm nhiệt trong chuyện tình cảm, phản ứng cũng cực kỳ dài. Trước kia có bạn học nam thích ta, nhưng một thời gian sau mới biết được qua miệng của người bạn khác, vì lúc ấy ta không hề cảm nhận được gì, cẩn thận nghĩ lại chỉ cảm thấy bạn học nam ấy khá nhiệt tình, lại còn tận tâm cẩn thận.

Ngoại trừ lúc trì độn, thì thường xuyên nghi ngờ, cứ nghĩ tới phương diện này sẽ nhanh chóng phủ định cho là mình đã nghĩ quá nhiều.

Ta muốn trèo đèo lội suối tìm chân ái vĩnh viễn không mất đi nhưng lại thấy trên đời này chẳng có ai như thế.

Vì vậy dù đã tốt nghiệp đại học nhưng vẫn chưa hề thích người nào, càng chưa một lần có bạn trai.

“Nhưng nếu lựa chọn một người thì ta sẽ chọn anh ấy— Nếu có thể.” Ta bổ sung thêm.

“Vấn đề ở chỗ đó, cô không thể thích anh ta được. Cho dù cô là ánh trăng sáng Trường Kha hay sinh viên Trường Kha thì đều không thể.”

Nói như vậy có hơi đau khổ có điều cuối cùng ta vẫn quyết định không nói cho hệ thống biết.

9.

“Chi bằng như vậy đi.” Hệ thông bắt chéo chân ở trong không trung: “Tôi thấy chúng ta cứ ám chỉ thế Vũ Văn Việt sẽ không hiểu, hay là nói thẳng ra.”

Ta nói: “Ví dụ như?”

Hệ thống: “Ví dụ cô trực tiếp nói cho anh ta biết Nguyễn tiểu thư đã yêu anh ta từ lâu, muốn cùng nhau thảo luận về vấn đề nhân sinh sinh sản với anh ta?”

Ta mỉm cười mở cửa phòng, làm ra vẻ ‘mời’ nói: “Tôi thừa nhận mình tham sống sợ chết, cho nên cậu đi đi.”

Hệ thống lập tức phi vào nhà nói: “Tôi chỉ nói thế thôi!!!”

Ta và hệ thống hết đường xoay sở, cùng nhau ngồi trên ngạch cửa mà thở dài.

Trước mắt bỗng xuất hiện bàn tay: “Ngồi ở chỗ này làm gì? Nàng không thấy lạnh sao?”

Vũ Văn Việt khẽ cất tiếng lên.

Ta đặt tay vào lòng bàn tay của hắn, mượn lực đứng lên.

“Người hầu hạ chủ tử đi đâu hết rồi sao lại để chủ tử ngồi ở cửa hóng gió lạnh?”

Giọng của hắn không nặng có điều khi liếc mắt nhìn về hai thị vệ canh cửa khiến hai người đó phải lập tức cúi đầu quỳ xuống xin tha.

Ta nhíu mày, không nói chuyện nhưng kéo cổ tay áo của hắn.

Động tác nhỏ như đang lấy lòng vì thế cuối cùng hắn cũng không trừng phạt hai người kia.

Chờ khi vào phòng ta mới nói: “Vũ Văn Việt, ngươi đối với người khác…”

“Khoan đã.” Hắn cau mày đánh gãy lời ta nói: “Sao thái độ của A Kha đối với ta lại lạ như vậy?”

Ta chớp chớp mắt: “Không nha, lạ chỗ nào?”

Trước kia toàn gọi ngươi là điện hạ mà ngươi cũng không thấy lạ.

“Ta gọi nàng là A Kha còn nàng lại gọi ta là Vũ Văn Việt?”

Ha ha, này ngươi đã thành công khơi gợi sự hứng thú của ta rồi đấy, ta bắt đầu tích cực kiến nghị: “Vậy ta nên gọi ngươi là gì? A Văn? A Việt?”

“Gì cũng được.”

Ngươi mơ đi.

“Vũ Văn Việt, ngươi đừng có hung dữ với người khác như vậy có được không? Bọn họ không hề làm gì sai. Lúc nào bọn họ làm sai phạt cũng chẳng sao.”

“Chẳng việc không hầu hạ tốt chủ tử lại không tính là sai lầm?”

Hắn đưa ánh mắt vô tội nhìn về phía ta, vẻ mặt đúng tình hợp lý.

Suýt chút nữa ta đã xông máu lên đến mức bị bệnh cao huyết áp.

…. Được, xem như ngươi lợi hại.

Ta nói lại lần nữa: “A Việt, ngươi có thể đừng hung dữ với người khác như vậy được không, mấy người kia đâu làm gì sai. Lúc nào sai ngươi lại phạt.”

Vũ Văn Việt uống ngụm trà: “A Kha nói gì thì là cái đó.”

Ta tức giận đến mức không thèm để ý đến hắn trong một tuần.

10.

Nói tiếp, ta và hệ thống cũng không cần đau thương lâu lắm, bởi vì cơ hội đã tới ngay trước mắt.

Dựa theo cốt truyện, hai ngày nữa Vũ Văn Việt sẽ gặp phải thích khách do Vũ Văn Độ phái tới.

Hệ thống bảo ta phải chú ý tên thái giám xuất hiện bên cạnh mình, đừng để go die thật, phải chịu cảnh lãnh cơm hộp xấu hổ như vậy.

Đương nhiên điều đáng nhắc đến đó chính là đoạn này trong cốt truyện tên thái giám kia đã thành công. Nhưng trong quá trình đi trốn bị nữ chính bắt được, vì thế kết cục thảm không nỡ nhìn.

Nói như vậy, chắc chắn nữ chính sẽ ở bên nam chính mà thôi.

Hệ thống an ủi ta: “Ai da đừng sợ, dù sao tôi cũng sẽ mở chế độ không đau cho cô.”

Ta cảm thấy không hề sợ hãi đến thế, nhưng mấy ngày gần đây bản thân bị mất ăn mất ngủ khiến mình không thể không nhìn thẳng vào nội tâm sâu bên trong.

Thật ra là có chút sợ, rốt cuộc chưa từng trải qua trường hợp này nên khi nghĩ đến là adrenalin* cứ tăng lên—!

*Adrenalin: 

Adrenalin là một hormon có tác dụng trên thần kinh giao cảm, được sản xuất bởi cơ thể khi bạn sợ hãi, tức giận hay thích thú, cái làm cho nhịp tim của bạn đập nhanh hơn và cơ thể chuẩn bị cho những phản ứng chống lại nguy hiểm.

Thời cơ mà tên thái giám chọn để xuất hiện không tốt lắm, điều này càng khiến ta nhận ra rõ ràng rằng Vũ Văn Độ cũng không dễ dàng gì. Kéo N vị BOSS xui xẻo về đội mình, mặc dù bản thân có tài có trí nhưng cấp dưới lại thiếu căn thiếu gân thì đâu có thêm hào quang được cho nhân vật phụ phản diện đâu.

Chiều hôm đó ta ở trong phòng bếp nhỏ học nấu món cá chua ngọt.

Nhưng trong cung toàn đưa cá sống tới, ta chưa từng xử lý cá cho nên hiện trường chính là ta và cá trố mắt nhìn nhau, so ai trừng mắt lâu hơn.

Lúc ấy tên thái giám kia tới.

Hắn ta cung kính, thái độ đúng mực: “Để nô tài làm cho chủ tử.”

Ta nói: “Ngươi biết làm cá à?”

“Vâng, từ nhỏ gia đình nô tài bần hàn, vì mưu sinh nên đã làm không ít nghề nhưng nghề làm cá là chính.”

Ta cảm thấy không được thích hợp.

Nói thật, lời của hắn ta không có kẽ hở nhưng giọng điệu âm u quái dị đó có điên mới thấy bình thường.

Ta tỏ vẻ bình tĩnh: “Được vậy ngươi làm đi.”

Tên thái giám vừa mới xoay người ta đã chạy ra khỏi phòng bếp nhỏ.

Tên thái giám thấy thế lập tức nhấc chân đuổi theo.

Hệ thống như khán giả xem kịch vui: “Nào nào nào! Thành hay bại là dựa vào lúc này đấy—”

“Đcm! Đây là kiểu cốt truyện gì thế?!”

Hệ thống gào thét: “Vũ Văn Việt! Anh có thể đi theo cốt truyện một lần có được không hả?? Nơi này làm gì có chỗ cho anh xen vào!! Anh diễn quá nhiều rồi!!”

Đúng vậy, Vũ Văn Việt nhảy từ trên xuống, áp chế tên thái giám dưới đất đã thế còn cướp đi chủy thủ ở trong tay hắn ta.

May có Vũ Văn Việt kịp thời đi tới nên khung cảnh có vẻ hơi kỳ lạ.

Ta bị Vũ Văn Việt ôm vào ngực, nữ chính cầm con đao lớn đè lên cổ tên thái giám…?

Tên thái giám bị đè lên mặt đất, miệng ngậm chặt khăn vải cố gắng giãy giụa.

Không phải ý kiến gì nhưng tên thái giám không khác con cá lúc nãy là bao.

Ta ho nhẹ một tiếng rời khỏi vòng ngực của Vũ Văn Việt.

Vừa đứng thẳng vừa nhìn nữ chính, nữ chính liền nở nụ cười thiện ý với ta.

Ta cũng cười với nàng ấy một cái.

Ta gãi mặt hỏi Vũ Văn Việt: “Ngươi… Sao ngươi có thể để một mình Nguyễn tiểu thư đối phó với thích khách thế?”

Vũ Văn Việt còn chưa mở lời, Nguyễn Tuệ đã cướp nói: “Không sao đâu Thái tử phi, phụ thân ta là đại tướng quân, từ nhỏ ta đã được luyện võ mấy cái tên thích khách nho nhỏ này chẳng qua là đồ chơi mà thôi.”

Ồ.

Xem ra cơ hội ta mang đến lại thất bại.

Ta cực kỳ buồn bực, chu môi đứng bên cạnh Vũ Văn Việt không nói lời nào.

Đột nhiên Vũ Văn Việt quay đầu sang hỏi: “Nàng đang nghĩ cái gì thế?”

Sau đó ta bỗng nhớ ra một chuyện.

Hai con ngươi mở to ra nói với Nguyễn Tuệ: “Ngươi đừng có gọi bậy, ta không phải là Thái tử phi cũng không muốn làm Thái tử phi.”

Vũ Văn Việt hạ thấp giọng, vẻ mặt mờ mịt nhìn ta một cái: “Vì sao?”

“Nàng không muốn làm Thái tử phi thì định cho ai làm?”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play