Hệ Thống Của Ánh Trăng

Chương 2


8 tháng


4.

Nương theo ánh nến lập lờ, ta ghé vào bàn vẽ một ông mặt trời trên y phục của Vũ Văn Việt, vẽ lên chỗ dễ thấy nhất như vậy mới có thể hoàn thành sứ mạng được.

Sau đó tìm màu vàng đậm bắt đầu bày ra kỹ thuật tô màu đẹp nhất để điểm lên đó.

Hệ thống: “Cô còn biết kỹ thuật này à?”

“Không biết, chẳng qua tôi từng thấy thôi.”

Sự thật chứng minh kỹ năng của ta được sử dụng suốt một đêm cuối cùng cũng đạt kết quả rất tốt, vẽ xong ta trả y phục về chỗ cũ như không có việc gì xảy ra.

Nhưng bởi vì lăng kính của nam chính đối với ta đã gần nát bét nên theo lý thuyết chắc chắn hắn sẽ cho người điều tra sự việc, vậy nghi phạm– Cũng chính là ta sẽ mau chóng bị bắt lại.

Trải qua chuyện này, nhiệm vụ của nhân vật ánh trăng sáng sẽ kết thúc ở đây.

Sau đó ta sẽ giả ngây giả dại mạnh miệng không chịu thừa nhận rồi làm cho nam chính thấy quá phiền chán!

Sau đó nữa sẽ nhốt ta vào phòng tối, bị đuổi ra khỏi phủ Thái tử, kéo theo mặt mày xám xịt về nhà.

Cuối cùng một ngày trước khi Vũ Văn Việt đăng cơ, bị hắn kéo người lại lợi dụng làm tấm lá chắn một mũi tên, mũi tên cứ thế đâm xuyên qua ngực của ta, và ta ra đi như thế!!

Sau đó là có thể quay về nhà!!!!

Bản thân đang đắm chìm vào khung cảnh tuyệt đẹp rồi dần dần chìm vào giấc mộng đầy màu hồng lấp la lấp lánh… Tóm lại khỉ tỉnh dậy trời đã sáng. Và mặt trời vàng chói vẫn còn đang nằm trong tay.

“Xong đời!! Hệ thống!! Cứu mạng!!”

Hệ thống nghe thấy tiếng rống của ta lập tức mở hai mắt ra, âm thanh ngáy ngủ phát ra từ máy móc một cách rõ ràng: “Sao thế?”

“Tôi… Tôi quên trả quần áo về. Tôi ngủ quên mất!”

Hệ thống ngáp một cái: “Không sao đâu… Đêm nay cô mau chóng trả lại là được.

“Nhưng cậu có chắc là hôm nay sẽ không có ai phát hiện ra mất quần áo không?”

“Đừng có hoảng!” Hệ thống vẫn duy trì vẻ mặt bình tĩnh: “Cô không nói tôi không nói thì ai biết quần áo để ở đâu? Chờ qua đêm nay trả lại quần áo cốt truyện sẽ tự động bổ sung thêm.”

Ta cười ha hả: “Lợi hại thật đó, cốt truyện có thể tự động bổ sung chuyện lớn như vậy nhưng chỉ có thể tìm đến kẻ có trình độ như tôi hoàn thành nhiệm vụ cực khổ của ánh trăng sáng.”

Hệ thống nói: “G.i.ế.t địch tám trăm tự tổn hại một nghìn chăng?”

Ta ngậm miệng lại.

Theo kế hoạch, tối hôm nay nhất định phải trả y phục về chỗ cũ.

Ta vừa nhìn mặt trời vừa nghe hệ thống ồn ào nói: “Đây là cái… Bài tarot gì đó…”

Ta ra vẻ đương nhiên xùy một tiếng: “Cậu cảm thấy không giống à?”

Hệ thống đi vào không gian tĩnh lặng vài giây: “Ha ha, tôi chưa từng thấy qua nhưng cô thấy giống thì cứ cho là giống đi.”

Ta nhún vai, nhìn sản phẩm mặt trời của mình, hài lòng gật đầu.

Nhưng ta còn chưa kịp vui sướng hệ thống đã vang lên còi cảnh cáo bên tai: “Chớt mọe! Nam chính tới! Mua cất đồ đi nhanh lên!”

Trong lòng ta dâng lên nỗi hoảng loạn, tùy tay cất y phục vào trong chăn. Khẽ sửa sang lại mọi thứ rồi dùng dáng vẻ bình tĩnh đi ra cửa nghênh đón Vũ Văn Việt.

Bước chân của Vũ Văn Việt hơi vội vàng, khuôn mặt nghiêm túc, lúc nhìn thấy ta mới dãn ra một chút.

Hắn sải bước đi đến trước mặt ta, nhìn từ trên xuống dưới thật kỹ, nhẹ giọng hỏi: “Nàng có khỏe không? Có ai tới đây không?”

Ta mê man lắc đầu.

Ở phủ Thái tử cứ ba bước là có một đoàn lính canh, ngay cả số lượng chim bay vào cũng có thể đếm được.

Hơn nữa, nơi này của ta hoang vu vắng lặng ngoài hắn ra thì có ai bén mảng tới đâu.

Ta lắc đầu.

Hình như hắn thở phào một hơi, kéo ta đi vào trong phòng.

Ta chột dạ đi theo sau hắn, vừa thấy lo sợ vừa thấy bất an.

Ngươi muốn đứng đâu thì đứng ngồi đâu thì ngồi nhưng đừng có đến gần giường của ta!!!!

Quả nhiên hắn rất đúng mực chỉ ngồi xuống trước bàn, tự mình rót ra hai ly trà, đẩy một ly cho ta: “Hôm nay mất món đồ, ta sợ có thích khách đến nên qua đây nhìn xem.”

“Ta sẽ phái thêm hộ vệ tới đây bảo vệ, nếu cảm thấy chỗ nào không thích hợp nhất định phải nói cho ta biết. Không có chuyện gì thì đừng… Đừng đi ra ngoài.”

Nói xong, hắn mới nhìn ta, như đang quan sát vẻ mặt của ta, cẩn thận giải thích: “Không phải là cấm nàng, mà lo nàng sẽ gặp nguy hiểm. Nếu nàng muốn đi ra ngoài thì phải mang theo người bên mình.”

Ta đang thương nhớ đống y phục dưới chăn nên chỉ ậm ừ hai tiếng.

Hắn đứng dậy đi đến trước mắt ta, nhẹ nhàng bóp cằm ta hỏi: “Nàng đang nghĩ cái gì thế?”

“Không có…”

Một tiếng ‘xoạch’ phát ra, có thứ gì đó rơi nhẹ lên mặt đất.

Xong đời!!

Vũ Văn Việt đứng ở đối diện ta nghiêng người tia mắt về phía giường, chỉ cần nhấc mắt lên là có thể nhìn thấy được đống đồ.

Đúng là hắn đã thấy được.

Hắn dại ra.

Ta cũng dại ra.

Ta cầm lấy cổ tay áo của hắn ngăn không cho hắn đến gần giường nói: “Ta… Ta có thể giải thích.”

Vũ Văn Việt dừng bước chân, trong mắt chứa đầy ý cười, giống như bắt được chú chuột nhỏ ăn trộm lương thực, vẻ mặt đắc ý mang theo sự hài hước nói: “Được, nàng giải thích đi.”

Hắn ngồi xuống lần nữa, ngón trỏ gõ gõ lên mặt bàn, âm thanh mát lạnh như ngọc bội leng keng: “Bổn điện hạ sẽ chăm chú lắng nghe rốt cuộc vì sao A Kha lại giấu y phục của ta đi.”

Thật ra ta vẫn chưa nghĩ xong lý do, ấp a ấp úng nửa ngày cũng chưa nói ra được cái gì.

Mà có vẻ tâm tình của Vũ Văn Việt lại trở nên tốt vô cùng, hắn ồ một tiếng như hiểu ra gì đó.

“Hóa ra A Kha đã thích ta đến mức độ này rồi sao? Ngay cả một bộ y phục cũng không buông tha được?” 

“Nếu A Kha thích mùi hương trên người ta như vậy thì có thể đến ôm ta.”

Mặc dù suýt chút nữa ta đã vỡ người ra nhưng nói thật, nếu có người cất giữ y phục ta đã thay ra nhất định ta sẽ cảm thấy nếu không phải người đó biến thái thì chính là thích ta.

Cái tật xấu này…

Nhưng ta không phải là hai loại người đó!

Ta cất giọng khô cằn giải thích: “Ta… Ta không phải…”

“A Kha thẹn thùng à?”

Ta:.…

Ta nằm liệt lên giường chịu trận: “Đúng thế, ta đang thẹn thùng đó.”

Vũ Văn Việt cười khẽ một tiếng, hắn ngồi vào mép giường, thuận tiện vén mái tóc rơi bên tai của ta.

Ta mở to mắt ra nhìn hắn.

Chỉ thấy đôi con ngươi sạch sẽ dịu dàng.

Tính cách của hắn sắc bén, nhưng vào giờ phút này lại thu liễm hết tất cả biến thành đóa hoa hồng diễm lệ vướng sương mai.

Đóa hoa hồng đó nở bông ra ngắm nhìn ta, ánh mắt mê ly: “A Kha, ta muốn hôn nàng.”

Hắn lễ phép dò hỏi: “Nàng có cho phép không?”

….

Ta đờ người ra.

Cũng không biết hệ thống có tốt hơn hay không.

“Ta…”

Ta không cho phép!

Nhưng mới nói được một chữ, bỗng nhiên Vũ Văn Việt cúi đầu xuống, tư thế nửa cong nửa ngồi, vươn tay ôm lấy eo ta, động tác như đang bảo vệ vật bảo trân quý.

Hắn không hề vượt rào, nhẹ nhàng chạm lên trán ta một cái, như nụ hôn của con bướm đặt lên cánh hoa vào sáng sớm tinh mơ.

5.

Trước khi Vũ Văn Việt rời đi, nói: “Không còn nguy hiểm nữa, nàng muốn đi đâu chơi thì cứ đi.”

Hắn ghé sát vào tai ta, giọng điệu nỉ non giống các cặp tình nhân: “Nguy hiểm được được giải quyết, tiểu tặc ạ.”

Ta và hệ thống ngừng thở.

Ta và hệ thống không dám động đậy.

Ta và hệ thống suýt chút nữa đã ôm đầu khóc lóc cầu xin tổ chức cho thêm cơ hội.

Xác nhận Vũ Văn Việt đi rồi, ta mới nhìn hệ thống.

Ta ôm cánh tay mỉm cười: “Có nên giải thích gì không?”

Hệ thống nở nụ cười lấy lòng: “Có lẽ anh ta là biến thái chăng?”

“Cậu còn nói được mấy lời đó nữa sao?” Ta nói: “Vốn dĩ nam chính là thiếu niên tàn nhẫn rồi.”

Hệ thống vuốt cằm suy tư: “Chuyện này rất kỳ lạ, theo lý mà nói đáng lẽ nam chính nên hoàn toàn thất vọng với cô sau đó bắt đầu yêu nhau với nữ chính.”

Ta cũng vuốt cằm suy tư: “Nhưng anh ta không hề làm thế.”

Hệ thống: “Đúng vậy, cô đã nhảy đến mức độ đó rồi mà anh ta vẫn còn dung túng, không lẽ lăng kính nhìn ánh trăng sáng mạnh đến vậy ư? Lần sau tôi đề nghị cô nên thử cưỡi lên cổ anh ta thử xem.”

Ta nghiến răng nghiến lợi: “Cậu muốn tôi c.h.ế.t à?”

Hệ thống nhanh chóng cầu xin, nói với vẻ đứng đắn: “Chân tướng chỉ có một.”

Hệ thống nói tiếp: “Thế giới này đã xuất hiện bug, cô từ ánh trăng sáng biến thành nữ chính!”

Ta nói: “Thế giới còn có kiểu bug thế này ư?”

Hệ thống cũng không chắc chắn: “Có lẽ là có.”

Ta không ngại học hỏi kẻ dưới: “Có lẽ ở đây là ý gì?”

“Ý là tôi cũng không chắc. Cô cứ từ từ, để tôi về tra tài liệu.” Vừa dứt lời hệ thống đã offline.

Ha ha, sự cố tai bay vạ gió này đúng là khiến người ta muốn điên tiết lên.

Sau khi hệ thống offline, ta như con chuột nhắt trốn ở trong thiên điện, căn bản không dám đi ra ngoài tiếp xúc với rủi ro mang tên Vũ Văn Việt!

Nhưng Vũ Văn Việt lại thường xuyên đến đây, thậm chí có thể nói là đến với tần suất cực kỳ cao.

Nào là tiện đường nào là nhàn rỗi nên qua thăm.

Nhưng ta càng nguyện ý tin tưởng hắn cố ý đến nhiều hơn.

Có điều mỗi lần đến đều cách một khoảng khá an toàn như là đang chứng minh cho câu nói tiện đường hay đúng lúc nhàn rỗi ấy.

Nhưng có một việc ta không hài lòng lắm.

Từ ngày hôn ta, hắn trở nên giống tên nghiện.

Có lúc đang nói chuyện hắn sẽ ghé qua hôn ta một cái.

Có khi là trán, có khi là gương mặt.

Hắn biết điểm mấu chốt của ta ở đâu và vì thế nên hắn cũng không chạm vào.

6.

Chuyện hệ thống online là nửa tháng sau đó.

Trong lúc này, ta đã bị Vũ Văn Việt hôn thành thói quen, đôi khi hắn quên mất sẽ khiến ta cảm thấy rất kỳ lạ.

Giống kiểu ‘lúc đầu thì bảo ghét nam nhân’ ba phút sau lại nóng mặt lắc lắc cái đuôi đi qua.

Nói ra thì tóm lại hệ thống trở về không đúng lúc.

Lúc đó, Vũ Văn Việt đang chuẩn bị ăn cơm với ta.

Có thái giám đi tới cúi đầu nói với Vũ Văn Việt là Vũ Văn Độ tới chơi.

Vũ Văn Việt gật đầu nhưng không rời đi mà xé ra một miếng thịt trâu, bỏ vào trong chén của ta rồi mới đứng dậy.

Hắn vẫn chưa kịp ăn miếng nào, sau khi hôn ta xong mới thong thả ung dùng rời đi.

Hệ thống ngoác mồm ngạc nhiên.

Ta nói: “Cậu sao thế?”

Hệ thống nói: “Tôi đang chìm đắm vào sa mạc im lặng.”

Hệ thống hỏi: “Hai người cấu kết với nhau làm chuyện xấu từ khi nào thế?”

Ta nói: “Lo hỏi cho đàng hoàng.”

“Được, mối quan hệ của hai người tốt lên từ khi nào thế?”

“Không tốt, đây là do di chứng của anh ta.” Ta thở dài.

Hệ thống nhìn ta chằm chằm, ta không phục cũng nhìn lại chằm chằm.

Cuối cùng hệ thống bại trận.

“Tôi đã đi điều tra, là như thế này, cái tên Vũ Văn Việt có hơi khác người, hình như anh ta không bị trói buộc bởi quy tắc cốt truyện.”

“Bình thường tất cả mọi người sẽ đi theo cốt truyện đã trải sẵn nhưng ngoại trừ cái loại làm nhiệm vụ không được thuần thục như cô…”

Ta mỉm cười: “Không được công kích người làm công như tôi mau nói vấn đề chính đi.”

Hệ thống an ủi ta một chút, sau đó tiếp tục: “Làm nam chính anh ta sẽ phải chịu trói buộc lớn nhất, bởi vì anh ta là cây trụ của thế giới, mà nữ chính sẽ là nhân tố giúp thế giới ổn định. Nói rõ ra đó là bởi vì có nữ chính nên nam chính mới bình yên vô sự, cảm xúc ổn định càng mạnh chứng tỏ thế giới càng vận hành tốt. Nhưng bây giờ, cốt truyện có hơi lộn xộn. Nữ chính thành người dưng, năng lượng nữ phụ tăng cao và sắp trở thành nữ chính— Ồ, cũng chính là cô đó.”

“Nguyên nhân đâu?”

“Nguyên nhân là do Vũ Văn Việt. Tôi chưa nói sao? Anh ta rất khác người, trên người anh ta có một loại năng lượng tràn ra, khiến anh ta không chịu sự trói buộc của quy tắc, chỉ làm theo ý của mình. Bây giờ, anh ta yêu cô.”

Ta không dám tin tưởng: “Yêu tôi? Không thể nào. Ngày nào tôi cũng quấy rầy anh ta mà anh ta có thể yêu tôi được ư?”

“Cái này thì tôi không rõ. Nhưng có một việc cô phải biết rằng thế giới trong sách tất cả những gì không hợp lý đều bị biến thành hợp lý.”

“Có điều kết cục của cô đã định trước, năng lượng gia tăng có nghĩa là gắn chặt mối quan hệ với nam chính chứ không đủ để chống đỡ kết cục bi thảm của cô được. Cuối cùng cô vẫn phải lãnh cơm hộp thôi.”

“Vì vậy tôi có một kiến nghị.” Hiếm khi hệ thống lộ vẻ nghiêm túc: “Thứ nhất cô không thể thích anh ta. Thứ hai, nếu cô muốn để nữ chính xuất hiện trước mặt nam chính phải làm cho năng lượng của nữ chính tăng lên.”

Ý là ta phải tác hợp cho nam nữ chính chứ gì.

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play