1.

“Tôi nói này cô có cần phải thế không?” Hệ thống âm thầm trào phúng ở trong đầu ta một câu.

Ta nghiến răng nghiến lợi cười: “Cậu cứ thử xem sao.”

Hệ thống: “Ha ha cảm ơn đã mời nhưng không.”

Ta nói: “Ha ha vậy cậu im miệng lại.”

Hệ thống nói: “Nào nào đừng giận, cốt truyện tôi nói với cô, cô đã nhớ kỹ chưa?”

Tất nhiên là rồi.

Dựa theo lời kể của hệ thống, ta là ánh trăng sáng của nam chính Vũ Văn Việt, đơn giản là khi hắn mới tám tuổi bị mấy người hoàng huynh trêu đùa đẩy mạnh xuống giếng đúng lúc ta đi ngang qua nên bảo phụ thân cứu hắn lên.

Chỉ là một thời gian sau phụ thân được điều đi nhậm chức ở phương nam, từ đó ta và nam chính không còn tiếp xúc nữa. Mấy năm sau về kinh, tính cách của ta đã thay đổi hoàn toàn, không những không còn thiện lương hồn nhiên như khi còn nhỏ mà ỷ lại vào sự thiên vị của nam chính kiêu căng ngạo mạn, tác oai tác oái ở trong cung chưa đủ đã thế lại nảy sinh ý đồ chia rẽ hắn và nữ chính.

Đương nhiên kết cục không hề tàn nhẫn hơn người ta, c.h.ế.t không kịp nhắm mắt.

“Cho nên hiện tại nhiệm vụ của cô là gì?” Hệ thống đi thẳng vào vấn đề.

Ta suy nghĩ, nhỏ giọng nữ chủ: “Hãm hại nữ chính?”

“Đúng thế, cố lên, xông lên đi!”

Ta hơi hé miệng ra, chưa kịp nói gì Vũ Văn Việt đã cất tiếng lên trước.

Hắn nhận ra động tác lùi về sau của ta, nhẹ giọng hỏi: “Ta làm nàng đau à?”

Ta lắc đầu, vươn tay qua lần nữa đặt vào lòng bàn tay của hắn.

Vũ Văn Việt nhếch khóe môi lên, cúi đầu bôi thuốc tiếp, sau đó an ủi ta nói: “Thái y nói dược hiệu của cái này rất tốt có điều sẽ hơi đau. Nàng cố chịu một chút.”

Ta gật đầu.

Nhớ tới nhiệm vụ của mình, ta quan sát vẻ mặt của hắn, mở miệng: “Điện hạ không hỏi ta vì sao lại rơi xuống nước ư?”

“Hửm?” Vũ Văn Việt mỉm cười một cái, ra vẻ tò mò nói: “Vì sao lại rơi xuống nước?”

Ta biết nói dối là không tốt nhưng vì nhiệm vụ nên đành phải mở miệng: “Là vì Nguyễn tiểu thư…”

Thực sự ta không thể nói nên lời rằng nàng ấy là người đã đẩy ta xuống nước được, vì như thế là không có lương tâm, người ta không oán không thù gì với mình… Nói đến đây cũng không nói thêm nữa.

Nếu hắn hỏi thêm một câu chắc chắn ta sẽ thấy hối hận mất.

Cũng may Vũ Văn Việt không để ý, căn bản không có nhiều nghi ngờ.

Hắn giống như không để ở trong lòng, chỉ cúi đầu thổi miệng vết thương sau đó quấn băng vải lại.

“Biết rồi. Bổn vương sẽ xả giận cho nàng.”

Hắn nhéo mặt ta: “Đã vui vẻ hơn chưa? Cười một cái nào.”

Ta ngửa đầu nhìn hắn, rõ ràng không muốn nhưng vẫn nở ra một nụ cười thật tươi.

Hắn vừa lòng, đắp chăn lại cho ta rồi mới đi ra gian ngoài thay y phục bị ướt sũng.

2.

— Để nàng ấy ở trong nhà ba ngày, không được phép đi ra khỏi cửa.

“Đây là trừng phạt hả?” Ta đưa gương mặt khó hiểu nhìn hệ thống: “Nói thật, chỉ cần có điều hòa wifi đầy đủ, được cho ăn cho uống, cho dù là ba ngày hay ba tháng tôi cũng không hề đi ra khỏi cửa một lần nào, yên tâm làm cá mặn đúng tiêu chuẩn.”

Hệ thống gật đầu: “Tôi cũng thế… Ai da, lo nhiều thế làm gì, dù sao cốt truyện cũng hoàn thành rồi.”

“Vậy tiếp theo tôi nên làm gì?”

“Để tôi tìm đã… A có rồi! Làm ánh trăng sáng độc ác, giả bộ làm người phụ nữ hiền huệ nấu cơm cho nam chính sau đó nhân cơ hội mách lẻo.”

Ta lại nói: “Nhưng điều quan trọng là tôi không biết nấu cơm, tôi chỉ biết nấu món cà chua xào trứng.”

“Vậy cũng được.” Hệ thống thở dài: “Tốt xấu gì cũng gọi là biết.”

Ta nhỏ giọng nói: “Thật ra cũng đâu có biết…”

Lăn ở trong phòng bếp mãi mới nấu được món cà chua xào trứng.

Đặt bát canh lên bàn, hệ thống bày ra sự bất an vô cùng hỏi: “Nói thật, tôi có cảm giác Vũ Văn Việt sẽ không uống chén thuốc độc này đâu.”

Ta cũng thấy lo lắng, phụ họa theo: “Cảm giác như người nào có mắt cũng sẽ không dám uống.”

“Cho nên cô nói mình biết làm món cà chua xào trứng hả? Xin hỏi cà chua xào trứng đã đạt đến trình độ thượng thừa này từ khi nào vậy? Chi bằng cô nói mình đang dùng cách khác để thể hiện năng lực tạo ra thuốc xổ còn hơn.”

Ta im lặng, suy nghĩ cả nửa ngày mới lấy ra được một lý do cứng ngắc: “Tôi chưa từng dùng cái bếp này bao giờ…”

Hệ thống mỉm cười an ủi: “Không sao, tôi biết cô là miếng điểm tâm cho nên cũng không ôm quá nhiều hy vọng.”

Ta nói: “Là phế vật điểm tâm…”

“Đúng thế, nên cẩn thận một chút. Mau đưa món này cho nam chính ăn đi!”

Ta có dự cảm chuyện sẽ không thuận lợi lắm nhưng cũng dự cảm chuyện sẽ cực kỳ suôn sẻ.

Dựa theo cốt truyện của nguyên tác, ánh trăng sáng nấu bát chè hạt sen nấm tuyết, nàng ta bưng chè lên cho nam chính ăn, nam chính nhận lấy ăn một ngụm cảm thấy hương vị ngon nên ăn hết sạch.

Đúng lúc này nữ chính tới, mới liếc mắt một cái đã thấy số chè mà nam chính ăn còn sót lại, nàng ấy lại là người hiểu dược lý vì thế đã nhanh chóng phát hiện ra trong chè có cho thêm một ít đồ. Nhưng nàng ấy biết nam chính tin tưởng ánh trăng sáng nên không nói ra. Đợi khi ánh trăng sáng đi mới bẩm báo cho nam chính biết, sau khi điều tra sự tín nhiệm của nam chính đối với ánh trăng sáng cũng nát đi một nửa, đồng thời có thêm bước tiến trong mối quan hệ với nữ chính.

Nhưng trình độ của ta có hạn, khi hỏi hệ thống chuyện này, hệ thống cười thật to nói: “Còn cho thêm thuốc vào chắc nam chính sẽ không chịu được mất. Món này của cô so với thuốc còn mạnh hơn, cứ để thế đi, nhớ chừa cho người ta đường sống với.”

Ta không phục nhưng vẫn phải ồ lên một tiếng.

Lúc này, Vũ Văn Việt đang chơi cờ ở dưới đình hóng gió.

Đối diện hắn là vị hoàng đệ đứng ở hàng thứ tư.

Nói đến cái này thì không thể không nhắc đến nội dung của quyển sách. Ở trong nguyên tác, nam chính Vũ Văn Việt và tứ hoàng đệ là hai người có thực lực cạnh tranh ngôi vị cửu ngũ chí tôn nhất, nhưng Vũ Văn Việt là người độc ác tàn nhẫn còn Vũ Văn Độ là người ôn hòa dịu dàng hơn. Hai huynh đệ không phải do một mẫu sinh ra, lại kế thừa tính cách đa nghi, ích kỷ, đa mưu túc trí, giỏi về tâm kế của lão hoàng đế thêm số phận giống mẫu thân, cuộc đời gặp nhiều chông gai ngay cả thở cũng rất khó khăn.

Lúc ta xuyên đến đây, hai huynh đệ nhà này không hề giấu tài ngược lại ai nấy cũng lộ ra hàm răng sắc bén, hại mấy huynh đệ khác ra đi rất thảm, có kẻ còn bị điên, còn mấy người còn lại vẫn còn nhỏ tuổi, không thành uy hiếp được nên mới trở thành số người ít ỏi may mắn sống sót.

Và tất nhiên thủ đoạn của Vũ Văn Việt cao hơn một bậc nên đã sớm cướp được vị trí Thái tử.

Vũ Văn Việt là người đầu tiên thấy ta sau đó hắn đi sai một nước cờ, cố ý kết thúc ván cờ sớm, đứng dậy đi đến về phía ta.

Hắn nâng hai tay lên, ý bảo ta không cần hành lễ: “Đây là cái gì?”

Vì ở trước mặt Vũ Văn Độ nên ta không thể nói câu: “Đây là món ta nấu cho ngài ăn.” được… Cứ cảm thấy sẽ bị nhạo báng sao ấy.

Có điều may mắn Vũ Văn Độ là người có đôi mắt tinh tường, thấy sắc mặt ta khó xử bèn chủ động đứng dậy xin cáo từ.

“Nếu hoàng huynh còn có chuyện khác vậy ngày khác đệ sẽ đến bái phỏng sau.”

Nói xong lại nhìn ta một cái, giọng điệu không nhẹ không nặng: “Tam hoàng huynh, đệ đệ nhắc nhở một câu, ván cờ này sai một bước là thua cả bàn.”

Vũ Văn Việt cười, không hề để ý mà vẫy tay: “Không sao, hoàng đệ cứ việc đưa ngựa tới đây bổn điện hạ sẽ bồi đệ bất cứ lúc nào.”

Hình bóng của Vũ Văn Độ biến mất nơi cánh cửa, Vũ Văn Việt lập tức cầm lấy chén canh từ trong tay của ta: “Đây rốt cuộc là thứ gì?”

Ta rối rắm một hồi, cuối cùng vẫn mạo hiểm đánh ra chiêu lớn: “Đây là canh ta nấu cho điện hạ ăn.”

Vẻ mặt của Vũ Văn Việt khẽ vặn vẹo trong chớp mắt nhưng đã nhanh chóng khôi phục về vẻ bình thường.

Lặng lẽ nói: “Có phải không? Đây là của ta…”

Có vẻ như lời nói càng lúc càng khó khăn hơn: “Nếm thử…”

Ta ngoan ngoãn đẩy canh về trước mặt của hắn, chớp chớp mắt chờ mong, nhìn hắn chăm chú.

Hắn chậm rãi mở nắp ra, quấy thìa vào chén rồi múc lên một miếng nhỏ.

Từ từ bỏ vào miệng, cố gắng nuốt xuống, nhíu mày, dùng ngón trỏ chạm nhẹ vào mũi ta nói: “A Kha muốn hạ độc ta sao?”

Ta không thể cười nổi.

Khó ăn đến mức đó sao?

Ta nói: “Không dám.”

Sau đó đưa ra lời kiến nghị: “Điện hạ, có lẽ miếng đầu tiên chưa cảm nhận được hương vị. Hay là ngài uống thêm ngụm nữa đi.”

Vũ Văn Việt nhìn chằm chằm chén canh kia, không nói lời nào.

Ta nóng lòng nói: “Điện hạ, vẻ mặt của ngài… Có phải giống như thấy chết không sờn hay không?”

Hình như Vũ Văn Việt bị ta khiêu khích, hắn khinh thường cười một tiếng sau đó uống tiếp một ngụm. Hơn nữa, lại còn cả ngụm to, rồi cúi người muốn hôn ta, muốn trả lại hết đống canh ‘độc’ lại, muốn cùng ta đồng quy vu tận.

Cho dù hắn có làm gì tóm lại ta không thể để chiêu này được thành công vì thế đã nhanh tay che miệng, nói: “Ta vẫn chưa chuẩn bị tốt… Điện hạ… Không được…”

Hắn nuốt hết canh xuống bụng, rất biết nghe lời: “Vậy được rồi, chờ A Kha chuẩn bị xong thì chúng ta lại tiếp tục.”

Ta: ????

Ý của ta không phải vậy!

3.

Xét thấy hai lần ra tay không đạt được hiệu quả mong muốn, hệ thống đưa ra một lời kiến nghị cực kỳ lớn mật.

“Cô có biết người cổ đại để ý cái gì nhất không?”

Ta khiêm tốn thỉnh giáo: “Cái gì?”

“Tôn nghiêm! Mặt mũi! Đặc biệt là đám người hoàng gia đó, thân là quý tộc nên mặt mũi là điều quan trọng nhất.”

“Nên?”

“Nên tôi có một good idea!”

Ta nói: “Good bao nhiêu?”

Hệ thống vô cùng đắc ý: “Vậy đi, cô đi lấy y phục của Vũ Văn Việt tới đây vẽ lung tung lên đó, cô tin tôi đi đến khi thấy y phục Thái tử của mình bị vẽ thành đống bàu nhàu chắc chắn anh ta sẽ giận đến mức muốn bay màu.”

Ta mỉm cười nói: “Tôi thì sao? Tôi sẽ bị anh ta trực tiếp tiễn đi có đúng không?”

“Không không.” Hệ thống phản bác lại: “Dựa vào tình cảm của anh ta đối với cô… À, quên mất, lần trước cô nấu canh cho anh chắc là lăng kính yêu thương đã vỡ vụn rồi. Vẻ mặt như ăn phải— Cô biết tôi muốn nói gì mà có đúng không?”

Ta không còn chỗ nào để trốn nữa: “Ừ…”

“Vì vậy lần này cô nhảy lên cao một chút, nhất định lăng kính của anh ta sẽ vỡ hoàn toàn! Đến lúc đó cô chỉ cần để anh ta bỏ vào phòng tối, chờ đến đại kết cục là chúng ta có thể về nhà!”

Wow! Triển vọng này ta thích.

Do dự một lúc cuối cùng vẫn đồng ý với cách làm của hệ thống.

Nhưng mà y phục của nam chính không dễ để lấy, đặc biệt là cái loại áo ngoài chắc chắn hắn sẽ không tùy tiện để ở trong điện, thậm chí là ở trong phòng.

“Đúng là ngốc!” Hệ thống nhắc nhở: “Đi tìm bộ mà anh ta thay cũng được cần gì phải tìm cái mới?”

Đúng vậy!

Ta mất ba ngày mới biết được y phục cũ sau khi cởi ra sẽ tạm thời đặt ở chỗ nào, là cung nữ nào đến lấy, rồi dọc theo con đường nào đưa vào cục giặt.

Hơn nữa, sau khi chuẩn bị tốt quá trình, vào một đêm trăng cao gió mát đã thành công trộm được y phục vào tay.

Ta ôm y phục, đắc ý khoe khoang với hệ thống: “Tôi nói cậu này, ý kiến của cậu cực kỳ tuyệt vời đấy! Ngành học của tôi chính là thiết kế, có thể nói việc vẽ tranh này là chuyện mà tôi rành nhất!”

Từ trước đến nay hệ thống luôn ở trong không trung giờ nó biến thành một người máy màu trắng cực kỳ đẹp đẽ, xung quanh lóe lên ánh sáng màu trắng lấp la lấp lánh, không còn đen như cũ nữa.

Hệ thống hỏi: “Nên cô muốn vẽ tranh lên đồ hay sao?”

Ta lắc đầu: “Vẽ sơ qua thôi. Tôi sẽ vẽ mặt trời tròn tròn ý cậu có biết cái đó không? Là cái loại hay vẽ trên chỗ phương Tây… Là loạn hay được vẽ trên bài Tarot phương Tây ý, hình mặt trời tươi cười…”

Hệ thống đánh gãy lời tôi nói: “Tôi không biết.”

Thật ra ta chỉ là một cô nương, nếu cứ ở lại thiên điện của Thái tử như vậy cũng không thích hợp lắm, nhưng Vũ Văn Việt nói với người ngoài ta là ân nhân cứu mạng của hắn. Với lại da mặt của ta dày, chuyện này ít nhiều cũng thuận lý thành chương.

Vốn dĩ nói là thiên điện của Thái tử nhưng thật ra hắn ngủ ở tẩm cung cách đây ít nhất ba mươi phút đi đường, nói theo lời của hiện đại sẽ phải dùng tuyến xe buýt đi từ phía đông sang phía tây. Khoảng cách xa như thế, cho dù chúng ta có làm chuyện gì bậy bạ ở trong rồi bị phát hiện cũng đủ thời gian thu dọn đồ đạc chạy ra xe lửa chạy trốn.

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play