Ta… Ta nói là được chắc?

Ta im lặng, có điều ánh mắt không tự giác khẽ lia qua chỗ Nguyễn Tuệ.

Nên cho Nguyễn Tuệ làm mới hợp lý.

Nhưng Nguyễn Tuệ chỉ rụt cổ lại, trừng mắt nhìn tên thái giám nằm trên đất.

Vũ Văn Việt bóp chặt cằm ta buộc ta ngẩng đầu: “Xem ra nàng đã chọn được người thích hợp rồi nhỉ?”

Đôi đồng tử sâu thẳm ẩn sâu bên trong đó là cơn điên cuồng bạo bị đè ép.

Sao… Sao lại thế? Không phải mấy ngày hôm trước tâm tình của hắn vẫn còn tốt ư?

Ta nhịn không được lùi ra phía sau hai bước.

Nhưng động tác này lại khiến cho hắn càng giận dữ hơn.

Vươn ngón tay thon dài, dùng lòng bàn tay chạm nhẹ lên môi ta không do dự mà hôn lên đó.

…  m thanh của hắn nhẹ nhàng: “Đừng nói mấy lời ta không thích nghe có được không?”

Cho đến lúc này ta mới nhận ra, cái gọi là tàn nhẫn độc ác không phải nước hiện trước mắt.

Hắn vẫn luôn là người có tính cách khó dò, nhưng từ trước đến nay đều được che giấu rất tốt.

Dùng lớp da dịu dàng thân thiện hướng ngoại và cái thích để đến gần ta.

Đến khi hắn không khống chế được dục vọng nữa, gỡ lớp mặt nạ kia xuống để lộ tảng đá băng ngàn năm, đôi con ngươi độ ác.

Có lẽ bị sự thay đổi đột ngột của hắn làm ảnh hưởng, tóm lại bây giờ tất cả mọi người đều ngây ra như phỗng.

Bao gồm cả ta.

À, không bao gồm tên thái giám kia.

Hắn ta bỏ tay vào ống tay áo, lấy ra một đoạn kiếm, khép năm ngón tay lại đưa về phía ta!

Ta căn bản chưa kịp phản ứng lại đã bị Vũ Văn Việt đẩy đi.

Nhất thời không chú lảo đảo hai bước đến bên cạnh nữ chính.

Tên thái giám lại bị chế trụ.

Còn Vũ Văn Việt không còn đủ kiên nhẫn nữa, không nói lời nào đã phất tay dùng một kiếm chặt đứt đầu của tên thái giám.

Sau đó hắn xoay cổ lại nhìn ta: “Sợ à?”

Hắn híp mắt chỉ ra hướng cửa: “Nếu sợ hãi thì bây giờ chạy đi.”

Đúng là ta có bị dọa!

Dù lớn đến từng này nhưng chưa từng thấy trường hợp bị chặt đầu nào, ta không đái ra quần đã là dũng cảm lắm rồi được chưa?!

Ta cũng muốn chạy đi… Có điều nhìn vẻ mặt của hắn, ta cảm nhận được hắn không hề muốn ta đi, chỉ là nai con mạnh miệng sợ dọa ta, sợ ta sẽ rời đi nên mới ra tay chiếm thế giả bộ không thèm quan tâm.

Chậc chậc, đuôi lòi ra rồi kìa đồ ngốc ơi!

Ta không thể nói được cảm nhận của mình bây giờ là gì, tóm lại chỉ có một suy nghĩ đó là mềm lòng.

Không thể để một mình hắn ở chỗ này.

Vì thế…

Ta đứng tại chỗ nhìn bốn phía xung quanh cuối cùng cất bước đâm vào lồng ngực của hắn.

Hắn cúi đầu, tốt bụng nhắc nhở: “Nàng chạy sai hướng rồi.”

Ta ôm lấy eo hắn, dụi dụi vào ngực hắn vài cái: “Không sai đâu.

11.

Hệ thống lơ lửng ở trên đầu ta nói: “Là ai làm?”

Ta: “Là tôi.”

“Cho nên cô đã chọc giận nam chính có đúng không?

Mặc dù không biết vì sao lại chọc giận nhưng…

“Ừ.”

“Bây giờ cô đã đi vào phòng tối?”

“Đúng.”

Hệ thống nói với vẻ lạc quan: “Đây có thể gọi là trăm sông đổ về một biển không?

Ai nói không phải hả? Ta quơ quơ xiềng xích trên cổ tay, tỏ vẻ tán đồng mãnh liệt.

Khi Vũ Văn Việt đi vào, ta bị dọa sợ một chút theo bản năng lùi về sau mấy cái.

Hắn ngồi bên mép giường, lấy ra gói điểm tâm, bên trong là bánh bao đậu xanh vẫn còn nóng hầm hập, vỏ ngoài mềm mại hương vị thơm lừng.

“Nha hoàn nói nàng không chịu ăn cơm. Chẳng lẽ là vì muốn ăn vặt à?”

Ta lắc đầu cố ý lấy lòng hắn: “Ta biết sai rồi, chàng cởi trói cho ta đi được không? Tay ta đau.”

Hắn nói: “Vậy nàng có muốn ăn chút bánh đậu xanh ta vừa mua không?”

Ta biết lúc này hắn đang thuận thế đòi hỏi nên mở miệng mặc cho hắn đút bánh đậu xanh cho ăn.

“Sau đó thì sao? Ta buông tha cho nàng rồi nàng định đi nơi nào?”

“Ta không đi đâu cả, chỉ ở chỗ này thôi nha?”

“Được.” Hắn nói, sau đó ôm chầm lấy ta.

“Ta biết nàng đang lừa ta, nàng còn muốn dùng chiêu này để lừa ta… Nhưng ta sẽ không bị lừa.”

Ta sợ hãi, lau đôi mắt đi nói: “Thông thường trong hoàn cảnh này người khác sẽ dùng chiêu đó nhưng ta thì không.”

Hắn nhẹ nhàng cười, gác cằm lên hõm vai của ta: “Vậy được rồi, để ta suy nghĩ cái đã.”

Hắn càng ôm càng chặt còn lắc qua trái lắc qua phải, như đây là vấn đề không cần dùng não mà phải dùng cơ thể để suy nghĩ.

Cuối cùng hắn nói: “Nếu nàng nói nàng cũng thích ta, cũng động tâm với ta, nguyện ý làm Thái tử phi của ta thì ta sẽ đồng ý thả nàng ra.”

Đôi mắt của hắn cong lên: “Ta muốn cưới nàng.”

Hắn hôn lên mặt của ta: “Nếu nàng không đồng ý thì sẽ mãi mãi bị khóa như này.”

Hệ thống thở dài: “Được rồi, cô cứ đồng ý với tên cầm thú này đi.”

“Nhưng mà hai chúng ta cứ định như thế ư? Chàng là Thái tử sao có thể muốn cưới ai là cưới được?”

Thật ra mối hôn sự của hắn và Nguyễn Tuệ tương đối thuận lợi là bởi vì phụ thân của Nguyễn Tuệ là đại tướng quân, nhiều năm chinh chiến trên sa trường, một thân đầy công huân.

Nguyễn Tuệ là nhi nữ của trọng thần cực kỳ môn đăng hộ đối với Vũ Văn Việt.

Nhưng phụ thân của ta chỉ là quan tam phẩm nho nhỏ, khi thượng triều toàn phải đứng ở phía sau, nếu như ta thành hôn với hắn chẳng khác nào đang trèo cao cả.

“Không sao.” Hắn xoa tóc ta nói: “Nàng cứ giao cho ta.”

“Ai cản trở chúng ta ở bên nhau, ta sẽ g.i.ế.t người đó có được không?

12.

Ta nhận được một tin tức: Nguyễn Tuệ thành thân.

Cảm nhận đầu tiên của ta là: Tại sao lại không mời ta?!

Cảm nhận thứ hai: Đúng là quá thời thượng, hôn nhân chớp nhoáng đấy.

Nàng ấy mới quen nhi tử của Binh Bộ thượng thư bao lâu chứ?

Bảo bối à, đừng có nói là do yêu quá nha!

Giờ đây ta đã hoàn toàn hết hy vọng, nữ chính đã thành thân thì còn giãy giụa làm gì?

Ta cũng đâu thể chia rẽ phu thê người ta.

Hơn nữa nghe trên phố đồn rằng tướng công của Nguyễn Tuệ là nhất kiến chung tình với nàng ấy, tình cảm phu thê cực kỳ tốt.

“Không sai, lại là do nam chính làm.”

Hệ thống bất lực cảm thán một câu: “Chuyện có dính dáng đến cô anh ta đều ra tay rất nhanh gọn, không hề tiếc thân mà đội cho mình cái nón xanh lên đầu. Đúng là hiếm thấy!”

“Này này này!” Ta nói: “Cậu nói sai rồi, bây giờ người anh ấy thích là tôi mà.”

“Ồ vậy thì thế nào? Cô làm nhiệm vụ thấy bại mà còn thấy kiêu ngạo ư?”

Không có nha~

“Thôi, đã như thế rồi cô cứ sống tạm qua ngày đi, đến đại kết cục luôn cho nhanh cũng được.”

Hệ thống ngáp một cái, rất nhanh đã đi vào giấc ngủ say nồng.

Ta ngồi trên nóc nhà, tiếp tục ngẩn người ngắm sao.

Vũ Văn Việt bò lên bằng cây thang, ngồi bên cạnh ta nói: “Có cần ta ngồi ngắm sao với nàng không?”

Ta nghiêng đầu nhìn hắn, hắn cười nhìn ta, cả hai bốn mắt đối diện nhau, nhướng mày ý nói: “Nàng không nghe lầm đâu.”

Ta che miệng mỉm cười.

Sao hắn y chang còn mèo con dính chủ thế không biết.

Ta nói: “A Việt, chàng giống như hành tinh còn ta giống như hằng tinh vậy.” Hắn không hiểu được, đưa đôi mắt mê man qua nhìn: “Hành tinh là cái gì? Hằng tinh là sao?” Ta giải thích đơn giản một chút: “Giống như bầu trời và ngôi sao, bởi vì cách chúng ta quá xa cho nên nhìn chúng nó mới nhỏ như thế.”

Ta giơ hai tay lên múa may: “Giống như này, hành tinh xoay quanh hằng tinh.”

Hắn đã hiểu ra, vui vẻ cười rộ lên, giống y chang hài tử mới được tặng quà.

“Vậy ta sẽ luôn xoay vòng quanh A Kha, xoay mãi xoay mãi.”

“Xoay mãi là bao lâu? Sẽ xoay đến khi nào?”

Hắn ngẫm nghĩ, ánh mắt kiên định, nghiêm túc nói với ta: “Xoay xa đến ngàn vạn dặm.”

“Xoay mãi đến trăm triệu năm sau.”

Buổi tối hôm đó, lần đầu tiên chúng ta hôn môi.

Là ta cam tâm tình nguyện.

Là ta chủ động.

Nhưng rất nhanh hắn đã đảo khách thành chủ. Hắn nâng cổ ta dậy, nhắm mắt lại, trầm mê vào cánh môi.

Phía sau hắn là ánh trăng sáng chói, giống như vầng trăng ta đã được nhìn ở quê hương, tròn vành vạnh.

Nhìn thấy ánh trăng tỏa sáng, mọi ưu thương đều được xua tan, không còn ưu sầu, chỉ có năm tháng tĩnh lặng.

13.

Mặc dù hệ thống nói ta sẽ nhanh tiến tới kết cục nhưng nói thật, sống tạm không phải là chuyện dễ dàng. Bởi vì Vũ Văn Việt giống tên phóng viên hiện trường, có chuyện gì cũng nhân lúc ăn cơm nói cho xong.

Nhưng ta chỉ hứng thú với hai điều.

Thứ nhất, vài ngày trước bệ hạ bị bệnh năng, Vũ Văn Độ chuẩn bị soán vị suốt đem lại bị Vũ Văn Việt đuổi kịp bắt lấy. Cuối cùng quân lính tan rã, Vũ Văn Độ toàn bại, có điều không biết hắn ta đã dùng cách gì để tẩu thoát.

Thứ hai, bệ hạ hạ thánh chỉ, quyết định nhường ngôi cho Vũ Văn Việt, còn bản thân thì lùi ra phía sau an tâm dưỡng bệnh. Ba ngày nữa là đại điển hiến tế mỗi năm một lần, kế hoạch của Vũ Văn Độ đã được lên vào ngày đăng cơ đó.

Cẩn thận nghĩ lại đây đều là chuyện sẽ xảy ra ở trong cốt truyện còn ta là biến số khó nắm bắt.

“Dù là biến cố cũng phải lãnh cơm hộp thôi.” Hệ thống nói: “Tôi cũng muốn cô đi lãnh cơm hộp sớm một chút, quay về hiện thực sinh sống cho tốt.”

“Không… Không có nhiệm vụ thành tựu gì quá lớn nhưng tổ bọn tôi quyết định cho cô giải thưởng một trăm triệu nhân dân tệ đủ để cô tiêu xài từ giờ đến kiếp sau.”

14.

Ngày đại điển hiến tế, ta bị Vũ Văn Việt túm lên từ sớm, hắn dặn dò ta: “Hôm nay nàng phải ở bên cạnh ta đó biết chưa?”

Ta mơ mơ màng màng gật đầu: “Biết rồi.”

Đại điển hiến tế, văn võ bá quan xúm xụm lại ca hát xướng lời, mong một năm mưa thuận gió hòa, bá tánh yên vui.

Ta sẽ không xướng, lẫn vào trong đám người lùi xuống.

Vũ Văn Việt thường xuyên liếc ta một cái, mỗi lần như thế là cứ cười rộ lên, cảm thấy ta rất buồn cười.

Hắn xuyên qua đám người kéo ta về bên người.

Ta cúi đầu nói: “Cái này không hợp quy củ.”

Hắn cười phản bác: “Về sau chẳng phải quy củ là do ta lập ra à?”

Ồ, có thể thấy đây là nhân vật không hề tầm thường!

Nhưng trường hợp hôm nay mà để ta đi bên cạnh người hắn thì không ổn lắm, có nhiều người nhìn thế đâu có tốt.

Ta cúi đầu nhìn mũi chân yên lặng lùi hai bước.

Hắn cảm giác được nhỏ giọng nói với ta: “Theo sát ta.”

Nói thật từ lúc bắt đầu hệ thống không ngừng nhắc nhở ta rằng mình sẽ lãnh cơm hộp sớm thôi, ngay hôm nay Vũ Văn Độ sẽ trà trộn vào đám người, dùng tài bắn cung cao siêu tiễn ta về trời.

Ta im lặng một chút, không thể nói rõ đây cảm giác gì: “Thực sự không thể đảo nghịch cốt truyện được ư?”

Hệ thống: “Không thể. Nhưng cô có thể hưởng thụ nó trong vài phút nữa.”

Ta đã xây dựng tâm lý từ lâu, cho tới hôm nay đã không còn cảm thấy sinh tử là vấn đề gì quá đáng sợ nữa.

Có điều rời xa Vũ Văn Việt…

Ta không biết mình đã thích hắn từ khi nào.

Có lẽ là tiết hoa đăng, có lẽ là sớm hơn.

Nhưng ngày hôm đó khi hắn ngồi ngắm sao với ta, bỗng nhiên ta nhớ đến một chuyện rất lâu trước kia bản thân cứ ảo tưởng việc tìm một người yêu dù có trời tối hay có muỗi vo ve xung quanh yên lặng không ồn áo náo nhiệt cũng sẽ ở lại ngồi trên nóc nhà ngắm sao với mình.

Thật ra có hơi ngốc nhưng ta rất chờ mong đoạn sau hôn môi.

Bởi vì làm chuyện cùng với người mình thích sẽ nhịn không được tiến xa hơn nụ hôn môi.

Nếu ở chung với hắn lâu sẽ thấy được sự hấp dẫn khó cưỡng lại ấy.

Vậy mà bây giờ ta phải rời khỏi hắn.

Nghĩ đến đây dù đã chuẩn bị từ lâu nhưng vẫn muốn khóc.

Hắn vẫn chưa cầu hôn ta chỉ mới nói muốn cưới ta một cách qua loa có lệ.

Sau buổi hiến tế là yến tiệc ăn ăn uống uống, mọi người quây lại với nhau nói chuyện phiếm.

Bỗng nhiên, trong đám người truyền đến một trận xôn xao, theo bản năng ta quay đầu lại tìm Vũ Văn Việt, không biết hắn đã ở phía sau ta từ lúc nào.

Vốn ta ngồi ở dưới đất, phát hiện không thấy hắn đâu lập tức nhón chân lên tìm.

Bỗng nhiên ta cảm thấy ngực lạnh toát.

Cúi đầu đã thấy mũi tên đen như mực xuyên qua ngực, đầu tên bén nhọn nhỏ từng giọt máu xuống đất.

Máu tươi chảy đầy người.

Trước mắt ta khẽ mơ màng vội vàng ngã xuống.

“... A Kha! A Kha!”

 m thanh của Vũ Văn Việt truyền qua đám người, từ xa đến gần, rất nhanh đã đến bên cạnh ta.

Hai tay hắn run rẩy, không dám dùng sức chỉ dám nhẹ nhàng bế ta lên.

Ta dán lên ngực hắn, có lẽ là vì mất quá nhiều máu nên ta cảm thấy cả người rét run. Trái tim dần lặng đi, nhảy lên những âm thanh nặng nề.

Ta phun ngụm máu đỏ tươi lên tay hắn, hắn cố gắng ngăn lại nhưng dù có làm thế nào cũng không thể ngăn được dòng máu tuôn qua khe hở của bàn tay hắn chảy xuống xiêm y dính trên những tấm vải tinh xảo làm cho mặt trời được vẽ lên đó trở nên xấu xí.

“Không phải bảo nàng nhớ đi theo sát ta sao…? Nàng chạy lung tung làm gì? Nàng định đi đâu?” Ta muốn nói ta không chạy lung tung, ta muốn đi tìm hắn.

Nhưng ta không nói nên lời, lúc há miệng chỉ toàn là máu chảy.

Hắn đã sợ hãi lắm rồi ta không thể hù dọa hắn nữa.

Có điều có những lời vẫn luôn muốn nói, muốn trả lời vấn đề trước đó của hắn.

“Ta cũng thích chàng.” Bởi vì chàng từng hỏi ta đã từng động tâm với chàng hay chưa.

“Ta đồng ý với chàng.” Bởi vì chàng từng nói muốn cưới ta.

Những gì chàng nói ta đều sẽ trả lời.

Vũ Văn Việt ôm ta, lạnh giọng cầu xin: “Đừng mà… Nàng đừng ngủ, A Kha nàng nhìn ta này, đừng ngủ ở chỗ này! Ta cầu xin nàng đó… Ta cầu xin nàng mà! Đừng bỏ ta lại một mình…. Đừng bỏ ta…”

Hắn vẫn luôn khóc ở bên tai ta.

Nước mắt chảy thành sông rơi xuống mặt ta, hòa vào dòng máu đỏ chót.

Rõ ràng đã có chế độ không đau nhưng vì sao ta lại cảm thấy…

Trái tim vô cùng đau đớn…

Cho đến giờ phút này ta mới hiểu được, hóa ra mình thích hắn đến thế.

Ta không nên chối bỏ tình cảm của mình.

Nếu bây giờ hắn cầu hôn với ta, chắc chắn ta sẽ vui mừng đến mức rơi nước mắt, lập tức đồng ý không hề do dự.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play