Có một cô bé rất xinh xắn, trong tay cầm một quả bóng bay đi ngang qua tôi, nhìn thấy tôi khóc, đôi mắt cô bé lóe lên. Cô bé hỏi: "Anh ơi, anh bị sao vậy?"
Tôi ngồi xổm xuống sờ đầu cô bé: "Giúp anh nói với chị gái phía trước,
anh không muốn chia tay với cô ấy, được không?"
Cô bé gật đầu, chạy chậm qua túm lấy góc váy cô gái. Cô gái cúi xuống, cô bé thì thầm gì đó vào tai cô gái.
Cô gái ôm cô bé, nhẹ giọng khóc.
Tôi biết cô ấy cũng buồn.
Nhưng cô ấy không quay đầu lại, nhanh chóng đứng dậy lần nữa, tiếp tục bước đi, không bao giờ nhìn lại.
Tôi chợt nhận ra rằng cô ấy sẽ không bao giờ nhìn lại nữa.
"Rầm!"
Một tiếng động lớn làm Diệp Sơ Ảnh lập tức tỉnh lại, cô ngẩng đầu nhìn lên, thấy bên thùng rác, Hạ Vũ cứ hoảng hốt lục lọi ở đó, không quan tâm rác bẩn như thế nào, anh gần như điên cuồng lục lọi, lẩm bẩm trong miệng: "Sao không tìm được! Sao không thấy đâu nữa!"
Diệp Sơ Ảnh thở dài rồi đi tới.
"Anh đang tìm cái này sao?"
"Chúng tôi bên nhau vào năm hai. Lúc đó quan hệ chúng tôi rất tốt, mặc dù thỉnh thoảng có cãi vã, nhưng vẫn nhanh chóng hòa giải. Chỉ có một lần suýt nữa chia tay, đó là trong kỳ nghỉ đông, bây giờ không nhớ rõ lắm, chỉ nhớ mấy ngày sau là Valentine, tôi đi tàu đêm đến thành phố của cô ấy. Hôm đó cô ấy ngủ ở nhà bạn, tôi ngồi ở đầu giường cô ấy với một bó hoa hồng. Khi cô ấy mơ màng tỉnh dậy nhìn thấy tôi ngồi trước mặt cô ấy. Tôi hỏi cô ấy: "Anh sai rồi, có thể tha thứ cho anh không?" Hạ Vũ lấy ra hai chai nước trái cây từ trong tủ lạnh, ném một chai cho Diệp Sơ Ảnh.
Diệp Sơ Ảnh không để ý hình tượng gục xuống ghế sô pha, bên cạnh để cuốn nhật ký của Hạ Vũ. Từ lúc dưới lầu đi lên ai cũng im lặng một lúc lâu, đương nhiên Diệp Sơ Ảnh muốn nói gì đó, nhưng dù sao cô cũng nhìn trộm nhật ký của ai kia, cảm thấy hơi chột dạ. Không ngờ Hạ Vũ là người đầu tiên mở miệng. Và đoạn đầu tiên rất bùng nổ, đây là tiết tấu kể chuyện xưa cho mình nghe đây mà.
Diệp Sơ Ảnh vội vàng ngồi nghiêm trang, nói: "Quào, không ngờ anh lại là một người lãng mạn như vậy đó?"
"Đúng vậy. Những ngày tháng chúng tôi bên nhau thời đại học rất hạnh phúc. Cô ấy muốn trở thành một người dẫn chương trình phát thanh, còn tôi muốn trở thành một nhà văn. Tôi viết bài cho cô ấy, cô ấy ghi lại. Người khác nghĩ rằng chúng tôi là một cặp đôi hoàn hảo, nhưng tôi biết cô ấy vẫn luôn bao dung tôi, đôi khi tôi không quan tâm nhiều đến cảm xúc của người khác. Nhưng hạnh phúc vẫn nhiều hơn một chút, coi như vượt qua thời đại học không có tiếc nuối." Hạ Vũ nói lời này, khóe miệng khẽ mỉm cười.
"Vậy sau khi tốt nghiệp cô ấy có đến Bắc Kinh không?" Diệp Sơ Ảnh hỏi anh.
"Vào năm cuối cấp, lần đầu tiên tôi đến Bắc Kinh. Đó là thời điểm chúng tôi cãi nhau nhiều nhất. Lúc đó cô ấy đi cùng tôi đến Bắc Kinh phỏng vấn, sau đó cô ấy về nhà. Ước mơ của cô là trở thành một người dẫn chương trình phát thanh, nhưng ở Bắc Kinh quá khó khăn cho nên cô ấy trở về quê hương để thực tập tại đài phát thanh. Khi đó chúng tôi thường xuyên cãi nhau vì đủ thứ chuyện vặt vãnh, thậm chí chỉ vì một lời nói không để tâm, tôi nhớ lúc ấy thuê chung nhà với người khác, xấu hổ khi gây ồn ào trong nhà nên chạy ra ngoài hẻm. Ba giờ sáng tuyết rơi rất nhiều, cãi nhau xong tôi liền chạy vào con hẻm đó..." Lúc Hạ Vũ nói, trước mắt xuất hiện hình ảnh cả con hẻm trống rỗng, tuyết giống như lông ngỗng mà anh chỉ nghe thấy trong sách khi còn nhỏ, rất rung động, anh chạy mệt mỏi nên ngồi xổm xuống, xung quanh chỉ có sự im lặng, thỉnh thoảng mấy con mèo hoang đi ngang qua kêu vài tiếng. - chương mới đăng tải sớm nhất tại 𝖙y𝖙
"Là cuộc cãi vã khó hiểu đó sao?" Diệp Sơ Ảnh cau mày.
"Đương nhiên không phải là khó hiểu, mà là hoảng loạn." Hạ Vũ cười cay đắng: "Đó là hoảng loạn chia ly. Tôi ở Bắc Kinh, cô ấy ở quê nhà, trường đại học của chúng tôi ở Hạ Môn, đều là những nơi hoàn toàn không liên quan, như thể muốn xé rách tình cảm của chúng tôi vậy đó. Yêu xa không đáng sợ, nhưng yêu xa không thấy ngày đoàn tụ thì sao?"
"Hừm..." Diệp Sơ Ảnh gật đầu, người nói nhiều như cô cũng không biết nên tiếp thế nào.
"Tôi cũng đã nghĩ đến việc từ bỏ ước mơ của mình, tại sao phải đến Bắc Kinh? Quay lại ở bên cô ấy không tốt hơn sao, tìm một công việc nuôi sống bản cũng không quá khó khăn mà." Hạ Vũ thở dài: "Nhưng tôi như vậy, cô ấy vẫn sẽ thích tôi sao? Còn phải để cô ấy chăm sóc tôi sao? Đó là công việc mà cô ấy đã chờ đợi nhiều năm, liệu cô ấy có thể dễ dàng từ bỏ không?"
"Nhưng cuối cùng cô ấy đã đến Bắc Kinh, phải không?"
"Đúng vậy, cô ấy đến đây. Khi tôi mới đến Bắc Kinh được nửa năm, cuộc sống không dễ dàng, tuy đôi khi hay ra vẻ, tôi lại không cảm thấy cô đơn. Bởi vì tôi có rất nhiều bạn bè và rất nhiều đồng nghiệp tốt. Giống như đi vào ban đêm, tôi đi bộ về nhà, nhưng không cảm thấy sợ hãi vì đèn đường xung quanh tôi đều sáng. Và sau khi cô ấy đến Bắc Kinh, tôi đi bộ trên đường vào ban đêm, ngay cả khi ánh đèn xung quanh đều mờ đi, tôi cũng không hề sợ hãi, bởi vì có một tia sáng nho nhỏ trong ngôi nhà trước mặt. Cho nên không gì có thể làm tôi sợ hãi nữa."
"Hừm..." Diệp Sơ Ảnh cảm thấy trong lòng hơi xúc động xíu.
Hạ Vũ chợt nhớ đến bạn nối khố Phan Viện Viện khi nghe mấy lời anh nói, nước mắt chảy xuống, nói: "Nếu một người đàn ông nói với tớ như vậy, tớ nhất định sẽ gả cho người đó luôn." Phan Viện Viện là bạn tốt cùng nhau lớn lên với Hạ Vũ, cô ấy cũng là cô gái mà Hạ Vũ từng thích khi học cấp hai, lúc cô nghe những lời này đã thổn thức rất lâu. Nhưng giữa hai người phải có tình yêu chân chính, khi một người không yêu người kia, tất cả sự ấm áp sẽ không còn lay động cô ấy nữa, có lẽ còn khiến cô ấy cáu kỉnh. Bởi vì sẽ làm cô ấy cảm thấy mình là một người rất tệ.
Diệp Sơ Ảnh suy nghĩ hồi lâu, không biết nên nói gì: "Ồ... Tôi cảm thấy, đôi khi anh nói chuyện văn nghệ thật đấy. Chắc anh đọc nhiều sách lắm ha."
"Tôi có chung một người bạn tốt với Tô Tú, tên là Chu Mộc Nam." Hạ Vũ cười nhún vai: "Chuyên viết thể loại tình yêu vườn trường cấp hai. Rất cảm động, đám nhóc xem xong đứa nào cũng khóc bù lu bù loa. Chúng tôi cũng được viết trong đó, muốn xem không?"
"A ha, tôi bằng tuổi này rồi." Diệp Sơ Ảnh vội vàng xua tay từ chối, mặc dù lúc này trên giường cô có vài cuốn tiểu thuyết tình yêu thanh xuân.
Hạ Vũ lắc lắc nước trái cây trong tay: "Hồi cấp hai tôi có yêu thầm một cô gái, cô gái đó nói với tôi rằng sau này cô ấy sẽ học tiếng Trung để viết tiểu thuyết thật cảm động. Tôi thì sau này làm biên tập xuất bản, đến lúc đó có thể giúp cô ấy xuất bản sách."
"Xin hỏi chuyên ngành đại học của ngài Hạ Vũ là..."Diệp Sơ Ảnh cảm thấy sinh vật trước mặt càng ngày càng kỳ dị.
"Năm ngoái vừa tốt nghiệp ngành biên tập xuất bản, lớn hơn cô hai tuổi."
Hai mắt Diệp Sơ Ảnh mở to, "Cô ấy thì sao?"
"Lúc đó cô ấy yêu Quách Kính Minh*, trong đầu toàn là văn nghệ, cho nên cô ấy muốn trở thành một nhà văn. Sau này lại thích anime Nhật Bản, đại học chuyên ngành tiếng Nhật, bây giờ đang làm dịch giả. Cô ấy đã quên mong muốn ban đầu của mình từ lâu, nhưng tôi lại vô tình bước đi trên con đường không thể trở về này." Hạ Vũ nghĩ đến Phan Viện Viện mặc kimono đến buổi phỏng vấn, anh lập tức vui vẻ.
*Quách Kính Minh (sinh ngày 6 tháng 6 năm 1983) là biên kịch, đạo diễn, nhà văn theo thể loại giả tưởng người Trung Quốc
Diệp Sơ Ảnh vỗ vỗ bả vai Hạ Vũ: "May mà ngài Hạ Vũ không thích phải cô gái muốn trở thành khủng bố nha."
Hạ Vũ hất văng tay Diệp Sơ Ảnh: "Phắn."
"Ước mơ của tôi là đơn giản nhất, tôi muốn trở nên giàu có." Diệp Sơ Ảnh phất phất tay, vẻ mặt kiêu ngạo.
"Hu bớt du!" Hạ Vũ đặt nước trái cây xuống rồi đứng dậy.
"Hả?" Diệp Sơ Ảnh ngẩn tò te.
"Who birds you!" Hạ Vũ đi về phía phòng ăn.
"Tự nhiên nói tiếng Anh làm gì vậy! Điểm IELTS của tôi 8 chấm nhen. Tôi nói nghe nè, đừng nghĩ là tôi không biết, lần trước vô tình nhìn thấy trên Weibo của anh có một người bạn tên là Tiểu Hoàng Ngư cười vào mặt anh vì đạt 225 điểm trong kỳ thi CET-6! Nói tiếng Anh làm quái gì! Còn nữa, anh hiểu nghĩa của từ đó không mà nói!" Diệp Sơ Ảnh vô cùng tức giận.
"Who birds you!" Hạ Vũ đóng sầm cửa lại.
Cả người Diệp Sơ Ảnh đều sửng sốt, sau khi sững sờ một lúc, cuối cùng cô cũng buột miệng thốt ra: "Shit."
Ngay sau đó nhận ra mình thua... Cách mắng bằng tiếng Anh của cô có lẽ là từ vựng của học sinh tiểu học...
Hơn nữa...... Vốn tưởng rằng có thể nghe một câu chuyện cảm động hoặc khó coi kéo dài hơn mười năm, hay oanh liệt hoặc đẫm máu như phim Quỳnh Dao, nhưng sao Hạ Vũ lại nói xong rồi?
"Này, sau này thì sao? Đến Bắc Kinh rồi sao nữa?" Diệp Sơ Ảnh hô lên.
"Đến giờ ăn rồi." Hạ Vũ gọi cô ở phòng khách.
Diệp Sơ Ảnh bước ra khỏi cửa, Hạ Vũ đang chuẩn bị bát đĩa và đũa ở đó, mỉm cười với cô. Đây là lần đầu tiên Diệp Sơ Ảnh nhìn thấy Hạ Vũ cười với cô như thế, không phải chế nhạo, cũng không phải là nụ cười sau khi nghe chuyện hài.
Chỉ là một nụ cười nhẹ, một nụ cười dịu dàng.
Diệp Sơ Ảnh gật đầu, ngồi xuống, hỏi: "Chuyện của anh xong chưa?"
Hạ Vũ cười lắc đầu: "Không phải cô đã nói cách tốt nhất để quên là hoàn toàn đuổi cô ấy ra khỏi cuộc sống của tôi sao? Sao cứ muốn tôi nhắc lại vậy? Cái người này hư thật nha."
Mặt Diệp Sơ Ảnh hơi đỏ lên: "Tò mò thôi, hôm nay nói xong ngày mai quên đi vẫn kịp mà."
"Mới chỉ nói cho cô biết một chút." Hạ Vũ vẫn cười nhạt, "Đột nhiên cảm thấy tốt hơn rất nhiều, tốt hơn so với viết nhật ký."
"Vậy...", Diệp Sơ Ảnh nhướn mày.
Hạ Vũ cúi đầu gắp đồ ăn: "Vậy nên ngày nào đó tôi muốn nói, sẽ lại nói cho cô nghe."
"Anh!" Diệp Sơ Ảnh tức giận trừng mắt: "Anh đúng là vô ơn phụ nghĩa!"
"Ăn mề gà, ăn mề gà đi!" Hạ Vũ ân cần phục vụ.
Diệp Sơ Ảnh đột nhiên nhớ tới quyển nhật ký vẫn còn trên ghế sô pha: "Nhân tiện, tôi nên làm gì với cuốn nhật ký đây?"
Động tác của Hạ Vũ hơi dừng lại, nhưng chỉ do dự thoáng qua, nói: "Cô cầm trước đi, tôi muốn từ bỏ. Nhưng hứa với tôi một chuyện."
"Anh nói đi."
Vẻ mặt Hạ Vũ rất nghiêm túc: "Không được nhìn, được không?"
Diệp Sơ Ảnh trong lòng mừng như điên, nghĩ đến nội dung tuyệt vời trong cuốn nhật ký, lòng nhiều chuyện bùng cháy, nghĩ thầm có thể bắt được cả đống nhược điểm của Hạ Vũ, sau này chèn ép chỉ là chuyện trong một giây, cuối tháng đạt điểm tối đa không còn là vấn đề nữa. Nhưng cô đè nén mừng như điên trong lòng, trịnh trọng gật đầu, giơ tay phải lên tuyên thệ: "Tôi thề sẽ không bao giờ đọc nó!"
"Một lời đã định!" Hạ Vũ cũng duỗi tay phải ra.
"Give me five!" Diệp Sơ Ảnh vui vẻ giơ tay với anh.
Hai người bọn họ lần đầu tiên vui vẻ ăn xong một bữa, sau đó theo quy củ cũ, Diệp Sơ Ảnh rửa bát, Hạ Vũ lần đầu tiên không trốn trong phòng mà đi ra phòng khách xem TV.
Diệp Sơ Ảnh rửa bát xong, Hạ Vũ vẫn ngồi trong phòng khách. Hai người nằm trên ghế sô pha xem TV. Diệp Sơ Ảnh không ngừng hò hét trong lòng: "Anh nên trở về phòng đi. Tôi muốn xem nhật ký!"
Nhưng Hạ Vũ vẫn lười biếng như vậy, trên TV đang phát lại mùa thứ ba của 《The Voice Trung Quốc》, Hạ Vũ nằm đó thở dài: "Trần Băng xinh đẹp thật đấy."
Xinh đẹp em gái anh, lúc nào cũng trưng ra cái vẻ lạnh lùng. Diệp Sơ Ảnh mỉm cười gật đầu: "Đúng vậy, rất đẹp quá. Cô ấy cũng hát rất hay."
"Tôi đi ngủ." Hạ Vũ ngáp một cái rồi đứng dậy, khóe miệng khẽ nở nụ cười.
Diệp Sơ Ảnh bắt gặp dáng vẻ thoải mái của Hạ Vũ, trong lòng tự hỏi: Chẳng lẽ vừa rồi sau khi nói chuyện với mình, anh ta thật sự nhẹ nhõm vui vẻ như vậy sao? Thôi quên đi, mặc kệ anh ta!
Diệp Sơ Ảnh hưng phấn mở cuốn nhật ký ra.
Ê? Sao trống không vậy nè? Chả lẽ chỉ viết có mấy ngày, hèn gì dám để mình xem.
Diệp Sơ Ảnh lật sang trang thứ nhất, trên đó viết vài chữ lớn.
"Hahahahaha! Kẻ ngốc nào đang vui vẻ mở ra thế? Nhìn em gái kìa! Nhìn! Nhìn đi! Cô là đồ ngốc!
Cuốn nhật ký bị đánh tráo khi Diệp Sơ Ảnh đang rửa bát!
"Hạ Vũ, tên khốn kiếp!" Diệp Sơ Ảnh ném cuốn nhật ký ra ngoài, giận dữ quát lên.