Trên đường từ Đại học Bắc Kinh trở về, Hạ Vũ vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, không nói với Diệp Sơ Ảnh được mấy câu, sau khi trở về liền trực tiếp về phòng, khóa cửa lại.
Diệp Sơ Ảnh liên tục gõ cửa, cố gắng giảm bớt bầu không khí bất ổn này: "Ây dà, tôi nói anh nghe! Tôi từng là ủy viên tâm lý trong lớp đó, các chàng trai cô gái thất tình đều đến tìm tôi! Bao trị các loại thất tình luôn!"
"Này, này, này, anh từng xem bộ phim *《Không ngày gặp lại》 của Hàn Hàn chưa, trong đó Tô Mễ có một câu nói, nếu có cơ hội, tôi sẽ kể chuyện đời mình cho anh nghe, nhưng tiếc là tôi không có cơ hội. Nhưng anh vẫn còn cơ hội mà, tôi không chê anh phiền đâu, nói tôi nghe đi.
*《Không ngày gặp lại》 của Hàn Hàn (2014) Bộ phim kể về câu chuyện của 3 chàng thanh niên trẻ tuổi sinh sống trên hòn đảo nằm ở vùng cực đông Trung Quốc bị buộc rời khỏi chính quê hương của mình, họ quyết định lên đường tìm kiếm lại con đường tương lai của cuộc đời mình. Một Hồ Sinh ngốc nghếch ngây thơ, một Hạo Hàn phong trần từng trải, một thầy giáo Giang Hà thật thà nhút nhát thích giảng đạo lý, rốt cuộc họ sẽ gặp phải những chuyện gì trên cuộc hành trình đi từ cực đông sang cực tây đất nước này đây? "Nếu có cơ hội, tôi sẽ kể chuyện đời mình cho anh nghe" - Tô Mễ ( Vương Lạc Đan thủ vai) - Ang Hà ty.t
"Những gì chị gái Tô Tú đó nói chưa chắc đã đúng đâu, không phải trước đó anh vẫn vui vẻ sao. Ài, thôi quên đi, chắc giờ không vui nổi nữa rồi."
"Đã đến giờ ăn tối, tôi đói bụng. Hôm nay anh có nấu cơm không? Hay để tôi làm? Tôi nấu ngon lắm đấy, ngay cả chó nhà tôi cũng không ăn được. Hahahaha, buồn cười không? Anh bơ tôi hả?"
Cánh cửa lúc này cuối cùng cũng mở ra, Diệp Sơ Ảnh vui mừng khôn xiết, nhưng nhìn thấy một thùng mì gói bay đến trước mặt mình, trong tình thế nguy hiểm mà bắt được, vừa định mở miệng, cánh cửa lại lập tức đóng sầm.
"Này, này, này." Diệp Sơ Ảnh dùng sức gõ cửa, "Tôi không thích ăn vị dưa chua đâu, có thịt bò om không? Hay vị khác cũng được."
Hạ Vũ lại bơ cô, Diệp Sơ Ảnh chán nản trở về phòng. Cô thật sự hơi bất lực với bạn cùng phòng, mặc dù đa phần là độc mồm độc miệng nhưng cũng có ấm áp, giống như trúng tà vậy, chỉ cần nhắc đến chuyện tình cảm, anh sẽ lại thay đổi nghiêng trời lệch đất.
"Rốt cuộc là cô gái thần tiên nào mà khiến anh sống dở chết dở như vậy?" Diệp Sơ Ảnh nghĩ, cùng lúc đó trong lòng bùng lên một ngọn lửa nhiệt huyết: Nhất định phải cứu Hạ Vũ! Chỉ cần cứu được anh ta, chẳng phải cơ hội chuyển chính thức sẽ rất lớn sao? Cách tốt nhất để cứu một người thất tình là gì? Đó chính là nhanh chóng đưa anh ta đến mối tình tiếp theo. Nhưng Diệp Sơ Ảnh có thể khiến anh ta phải lòng ai đây? Chị gái nhân sự dịu dàng Hứa Nhu trong công ty sao? Cô gái kinh thi Tô Tú vừa nãy? Hay là mình?
Ha ha, ai muốn thích tên biến thái này chứ! Diệp Sơ Ảnh thật sự bị suy nghĩ của mình làm cho sửng sốt, lè lưỡi lẳng lặng trở về phòng úp mì.
Hạ Vũ trốn trong phòng đến trưa hôm sau, Diệp Sơ Ảnh lại chuẩn bị gõ cửa phòng Hạ Vũ vì bụng đói.
Bỏ đi, hay là ra ngoài ăn một mình. Cũng không có nói thuê chung nhất định phải ăn chung mỗi ngày, vốn cũng chả thân. Diệp Sơ Ảnh rút tay về, xoay người đi xuống lầu.
Hay là mua về ăn, mang cho anh ta một phần. Dù sao cũng là thầy giáo, vẫn muốn lấy lòng một chút. Diệp Sơ Ảnh sau khi xuống lầu nghĩ lại, vậy nên cô mua hai phần cơm trong tiệm cơm nhỏ dưới lầu.
Cộc cộc cộc. Diệp Sơ Ảnh gõ nhẹ cửa mấy lần.
Đúng như dự đoán, Hạ Vũ vẫn mặc kệ cô.
Diệp Sơ Ảnh tăng thêm sức lực, gõ cửa thêm vài lần nữa: "Bạn học Hạ Vũ, đến giờ ăn rồi! Thất tình là chuyện nhỏ, chết đói mới là chuyện lớn đấy."
Quả nhiên, không ai trả lời cô.
"Tôi xông vào đó! Nhớ mặc quần áo đầy đủ!" Diệp Sơ Ảnh không nhịn nổi nữa, trực tiếp đẩy cửa mở ra.
"Cô!" Hạ Vũ ngồi ở bàn viết quay sang trừng mắt nhìn cô, trong tay cầm bút, trên bàn để một quyển sổ.
"Luyện viết à?" Diệp Sơ Ảnh nhanh như chớp nhìn qua, "Không ngờ anh lại có sở thích này, nhưng vẫn phải ăn cơm."
Diệp Sơ Ảnh vừa nói, ánh mắt vừa vội vàng lướt qua bàn, vội vàng nhìn thấy vài dòng chữ: Hôm qua gặp Tô Tú, cô ấy khuyên tôi rất nhiều, nhưng...
Hạ Vũ khép sổ ghi chép lại.
"Á à?" Diệp Sơ Ảnh nghiêng đầu qua, vẻ mặt giễu cợt: "Hóa ra là nhật ký, thói quen tốt chỉ dành cho học sinh tiểu học nha. Nhưng mà, chẳng lẽ đây là trong truyền thuyết... Nhật ký thất tình?"
Hạ Vũ vô cảm: "Ra ngoài!"
Diệp Sơ Ảnh vỗ vỗ bả vai Hạ Vũ: "Đừng xấu hổ nha, tôi từng quen một người bạn cũng viết nhật ký tình yêu tan vỡ. Anh muốn biết cậu ta viết thế nào không?"
Hạ Vũ không muốn để ý đến cô, nhưng cảm thấy cho dù làm lơ cô cũng sẽ nói ra, cho nên chỉ có thể hợp tác hỏi: "Viết thế nào?"
"Ngày đầu tiên, đau.
"Ngày hôm sau, nhớ.
"Vào ngày thứ ba, phiền.
"Ngày thứ tư, buồn."
Hạ Vũ sững sờ một lát, cầm bút trên bàn ném qua, quát: "Biến!"
Diệp Sơ Ảnh nhẹ nhàng né tránh: "Không biến đó, chúng ta ăn cơm thôi. Tôi đoán anh cũng đói rồi."
Hạ Vũ ngửi ngửi, nhặt quyển sổ khác bên cạnh lên che quyển sổ đi, chạy vào phòng ăn.
"Này!" Diệp Sơ Ảnh vội vàng đuổi theo.
Hạ Vũ trực tiếp cầm lấy một hộp cơm: "Cái này là mề gà xào, tôi muốn ăn cái này! Không hổ là sống với nhau một tuần, tôi thích ăn cái gì cũng biết."
"Cút đi!" Diệp Sơ Ảnh giật lại, "Ai nói anh có quyền lựa chọn, có ngon thì tiếp tục ở trong phòng không ra ngoài nữa đi."
Hạ Vũ bất lực xòe hai tay: "Được rồi, dù sao cũng là cô mua, cô chọn đi."
"Tôi muốn ăn cá hương xé sợi!" Diệp Sơ Ảnh nhét hộp cơm lại cho Hạ Vũ, "Trả lại mề gà cho anh."
Hạ Vũ sững sờ một lúc, lắc đầu thở dài, hai người ngồi xuống im lặng ăn.
Trong lúc ăn Diệp Sơ Ảnh không khỏi ngẩng đầu lên mấy lần, dáng vẻ muốn nói lại thôi.
Hạ Vũ như không nhìn thấy im lặng lùa cơm, dường như anh cũng đói.
Sau khi Diệp Sơ Ảnh lặp lại vài lần, cuối cùng không nhịn được nữa, tức giận hét lên với Hạ Vũ: "Này!
"Làm sao?" Hạ Vũ không ngẩng đầu lên.
Diệp Sơ Ảnh đặt đũa xuống: "Tôi nói này, sao không hỏi tôi đi, có muốn nói gì không? Anh có biết diễn bộ dáng muốn nói lại thôi rất mệt không hả?"
"Ồ!" Hạ Vũ bịt tai lại, véo cổ họng, dùng sức lắc đầu: "Tôi không nghe, tôi không nghe, tôi không nghe."
Nhìn màn trình diễn khoa trương của Hạ Vũ, Diệp Sơ Ảnh "Phốc" một tiếng phun ra vài hạt cơm.
Hạ Vũ ghét bỏ ngồi xuống một bên với hộp cơm, tiếp tục vùi đầu ăn.
"Nhưng tôi vẫn phải nói!" Sau khi Diệp Sơ Ảnh cười xong, tỏ vẻ hoàn toàn không bị kỹ xảo vụng về nói lảng sang chuyện khác của Hạ Vũ ảnh hưởng.
Hạ Vũ ngẩng đầu lên, bĩu môi bất đắc dĩ: "Nếu cô có thể dùng kiên trì của mình làm kế hoạch thì tôi đã yên tâm rồi. Đến đây, nói đi."
"Tôi nghĩ, nếu muốn quên một người," Diệp Sơ Ảnh thẳng người lên, lộ ra vẻ nghiêm túc, "Anh phải cắt đứt tất cả liên lạc với cô ấy, xóa WeChat cô ấy, xóa Weibo cô ấy, xóa điện thoại cô ấy, đừng để bạn bè xung quanh nhắc đến cô ấy, cũng đừng nhớ đến cô ấy, nếu nghĩ đến thì lắc đầu ném cô ấy ra ngoài. Trong nhật ký của anh chỉ nên có anh, cuộc sống của anh, không liên quan gì đến cô ấy nữa."
"Về phần nhật ký thất tình của anh, nên vứt đi, vứt thật xa vào!"
Diệp Sơ Ảnh nói đến đây thì dừng lại, thầm quan sát biểu cảm của Hạ Vũ.
Hạ Vũ khẽ cau mày, ánh mắt đột nhiên trở nên trống rỗng.
Thôi xong! Lại sắp phát bệnh rồi! Biết vậy thì cái miệng này đừng có nói lắm thế! Một giọng nói vang lên trong lòng Diệp Sơ Ảnh.
"Cô nói đúng." Hạ Vũ chỉ sững sờ một lát, sau đó gật đầu tiếp tục ăn.
Diệp Sơ Ảnh xịt keo cứng ngắc ở đó, thật ra cô vẫn còn rất nhiều điều muốn nói, nhưng câu "Cô nói đúng" của Hạ Vũ quá bất ngờ, ngôn ngữ có tổ chức của cô đột nhiên biến mất.
"Xem ra món mề gà xào rất ngon." Diệp Sơ Ảnh im lặng thở dài, cũng cúi đầu xuống ăn.
"Ăn xong rồi. Bà chủ, tính tiền!" Hạ Vũ cầm khăn giấy lau miệng, đặt tờ năm mươi tệ lên bàn, đẩy đến trước mặt Diệp Sơ Ảnh.
"Là sao?" Diệp Sơ Ảnh sửng sốt.
"Tiền cơm."
"Không cần đâu. Coi như mời anh một bữa."
"Phụt, một thực tập sinh nghèo mà vẫn mời tôi ăn cơm?" Hạ Vũ khinh thường nói: "Người khác mà biết thì lại mắng chết tôi. Mau cầm, đi mua nước trái cây đi. Nước trái cây trong nhà sắp hết rồi."
"Ồ." Diệp Sơ Ảnh định tiếp tục khách khí thêm một chút, nhưng sau khi nghĩ đến ví tiền của mình, cô vẫn im lặng trả lời, sau đó nhận lấy, nghĩ thầm mặc dù tên Hạ Vũ này độc miệng, nhưng anh ta vẫn tốt bụng.
Hạ Vũ lấy một chai nước trái cây từ trong tủ lạnh rồi trở về phòng, Diệp Sơ Ảnh quay trở lại phòng tiếp tục sửa bản kế hoạch của mình, lúc đi vệ sinh cô lướt qua phòng của Hạ Vũ, nghe thấy âm thanh chiến đấu kịch liệt bên trong, kèm theo vài câu: Rìu của tôi đói khát quá rồi!
Thế mà còn chơi Liên Minh Huyền Thoại. Diệp Sơ Ảnh có hơi kinh ngạc, nhưng dù sao anh vẫn cư xử như một chàng trai bình thường, cô yên tâm trở về phòng.
Mãi đến chạng vạng, Hạ Vũ mới đến gõ cửa phòng cô: "Tối nay tôi nấu, cô muốn ăn gì?"
Lúc đó Diệp Sơ Ảnh vừa mới tỉnh dậy sau một giấc ngủ trưa tuyệt đẹp, cô sững sờ khi nghe thấy câu hỏi của Hạ Vũ: "Anh nói gì?"
"Buổi tối tôi nấu, muốn ăn gì?"
Diệp Sơ Ảnh nhìn trần nhà, hai mắt chớp chớp, ngơ ngác nói bốn chữ: "Mề gà xào cay."
Hạ Vũ cũng sững sờ đứng ở cửa, ngây người một lúc thì gật đầu: "Được."
Diệp Sơ Ảnh vẫn sững sờ nhìn trần nhà, sau khoảng năm phút, cuối cùng cô cũng kịp phản ứng, lập tức nhảy dựng lên khỏi giường, đẩy cửa mở ra: "Tôi không muốn ăn mề gà! Làm thịt kho tàu đi, tôi cảm thấy anh làm thịt kho tàu rất ngon."
Không ai để ý đến cô, Hạ Vũ đã xuống lầu mua đồ ăn rồi.
Diệp Sơ Ảnh nhìn lên cửa sổ, phát hiện mặt trời đã bắt đầu lặn ở phía tây, mặt trời lặn in phòng khách thành màu cam ấm áp, cô đột nhiên cảm thấy trong lòng có một loại cảm giác ấm áp đang lan tỏa.
"Được rồi, mề gà thì mề gà. Cũng ổn." Diệp Sơ Ảnh nhắm mắt lại, ném mình lên ghế sô pha mềm mại.
Lúc Hạ Vũ bận rộn trong phòng bếp thì đã gần bảy giờ, bên ngoài trời đã tối, Diệp Sơ Ảnh nằm chán nản trong phòng khách, bật TV lên, sau khi đổi kênh vẫn không thấy chương trình nào thú vị, cho nên cô đề nghị ra ngoài chạy bộ trước."
Hạ Vũ nhàn nhạt "Ồ" một tiếng, sau đó nói thêm: "Cô nên giảm cân đi."
Diệp Sơ Ảnh trực tiếp làm lơ, đi tới cửa, hét vào phòng bếp: "Anh chắc còn cao!" Sau đó lập tức mở cửa chạy ra ngoài.
"Cô!" Hạ Vũ cầm dao phay chạy ra khỏi bếp, nhưng chỉ còn lại một trận gió thổi về phía anh.
Diệp Sơ Ảnh chạy được vài trăm mét từ cổng xóm nhỏ đã mệt mỏi hụt hơi, cô hối hận vì đã đưa ra quyết định nhàm chán này, chuẩn bị quay lại, nhưng khi đến dưới lầu lại sợ bị Hạ Vũ cười nhạo, cho nên cô quay lại đi bộ xung quanh xóm nhỏ. Cô chậm rãi ngâm nga: "Tôi biết rằng những mùa hè đó, cũng giống như thanh xuân chẳng thể quay lại, giấc mộng đã bị thay đổi, chỉ có thể miễn cưỡng chấp nhận."
Ai vậy? Diệp Sơ Ảnh đột nhiên dừng bước, nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đang chuyển động phía trước.
Giỏi nha cái tên Hạ Vũ này, không ngoan ngoãn ở nhà nấu cơm mà còn ra ngoài đi dạo. Diệp Sơ Ảnh vốn định bước lên phía trước trêu chọc anh, lại thấy bóng dáng đó không ngừng lượn bên thùng rác nên dừng lại.
Hạ Vũ cuối cùng cũng hạ quyết tâm, ném cuốn nhật ký trong tay vào đó, đứng tại chỗ một lúc lâu rồi mới thở dài quay đi.
Diệp Sơ Ảnh không thể đợi được bước lên phía trước, không ngại bẩn tìm cuốn sổ trong thùng rác, trốn sang một bên, mở trang đầu tiên trong ánh sáng mờ ảo.
Tại ngã tư của con phố cổ nơi chúng tôi từng đi cùng nhau, chúng tôi chỉ còn cách ba bước, nhưng lại phát hiện không thể đi ba bước nhỏ này nữa.
Cô ấy nhàn nhạt cười với tôi: "Cứ như vậy đi."
Tôi muốn nói anh không muốn, tôi muốn nói có thể cho anh một cơ hội cuối cùng được không, tôi muốn nói anh có thể thay đổi theo ý muốn của em, tôi muốn nói anh sẽ yêu em nhiều hơn, nhiều hơn trước. Đừng rời xa anh có được không? Anh không biết mất đi em anh sẽ trải qua như thế nào. Xin đừng rời xa anh có được không? Đừng rời xa anh được không?
Nhưng cuối cùng, tôi chỉ nhàn nhạt cười: "Cứ như vậy đi."
Không nói thêm lời nào, cô ấy xoay người rời đi.