Bắc Kinh trông như thế nào?

Trong sách viết: Bắc Kinh là một thành phố xoa hoa phồn vinh, nơi mà ngay cả khi bạn hét lên trên đường cũng không ai để ý đến bạn.

Nhưng Diệp Sơ Ảnh vẫn mãi tin một điều trong lòng, đó chính là: Chỉ cần bạn hét đủ lớn, bạn luôn có thể nghe thấy tiếng vọng của mình.

"Bắc Kinh! Tôi đến đây!” Diệp Sơ Ảnh kéo vali đi bên đường, bây giờ đã là cuối tháng hai. Lúc còn ở phía Nam, cô đã mặc một chiếc áo khoác mỏng rồi, nhưng khi đến Bắc Kinh cô vẫn phải mặc thêm chiếc áo bông nữa. Cô thở ra một hơi, lúc nhìn thấy hơi lạnh thoát ra từ miệng, đột nhiên có một cảm giác mãnh liệt mà chân thực rằng cuối cùng cô đã đến phía Bắc, cô không nhịn được mà hét lên.

Kết quả, mọi người trên đường đều quay đầu lại nhìn cô, ánh mắt của họ dường như đã nói rõ suy nghĩ lúc này của họ: Cô gái này bị điên à?

Quả nhiên sách vở cũng chỉ gạt người! Bắc Kinh cũng giống như bất kỳ thành phố nào khác, cũng là nơi mà khi bạn đứng giữa đường rồi hét lên thì những người qua đường sẽ nhìn bạn với một ánh nhìn xem thường. Diệp Sơ Ảnh nhún nhún vai cười, tiếp tục kéo hành lý đi về phía ký túc xá.

Diệp Sơ Ảnh lớn lên ở một thị trấn nhỏ thuộc tỉnh Giang Tô, khi lên đại học thì đến thành phố Nam Kinh học, 20 năm đầu chưa từng đặt chân đến phía Bắc, cho dù có đi du lịch cũng chỉ đi xa hơn về phía Nam, lần này cô bất ngờ đến Bắc Kinh, thứ nhất là vì công ty cô sắp thực tập chính là nơi cô khao khát vào được từ khi còn học đại học, thứ hai, cô hy vọng cuộc sống của mình có thể lật sang một trang mới ngày càng tốt lên, rời xa vòng tay của cha mẹ một mình đi khám phá thế giới của riêng mình.

Cho nên trong bữa cơm tối của một hôm nào đó, Diệp Sơ Ảnh nói ra quyết định của mình, cha cô phun đang ăn ăn cũng phải phun vài hột cơm ra: "Cái gì? Con là con gái, làm sao có thể đi xa như vậy được?"

Diệp Sơ Ảnh phồng má nói: "Tại sao! Không phải lúc trẻ cha cũng đến Vân Nam làm lính sao? Con không muốn lúc nào cũng ru rú mãi một nơi. Thế giới rộng lớn như vậy, con muốn đi..."

"Nếu con muốn đi chơi, cha cho con một ít tiền, con chơi chán rồi trở về làm việc cũng không có vấn đề gì." Cha Diệp lập tức bày ra vẻ mặt vui vẻ.

Diệp Sơ Ảnh lắc đầu: "Không phải cha cứ luôn miệng nói con không chịu nổi khó khăn, gian khổ sao? Con thật sự rất muốn ra ngoài để trau dồi bản thân, tại sao cha lại không cho? Ngoài ra, lần này con đến Văn hóa Hoa Đồ, đó là một nơi mà nhiều người Nam Kinh chúng ta mơ ước. Bên cạnh đó, con còn được đi thực tập trước? Có  kinh nghiệm thực tập tại một công ty lớn, lúc quay trở về Nam Kinh tìm việc làm chẳng phải sẽ dễ dàng hơn sao?"

Thế là, trong hai giờ tiếp theo, Diệp Sơ Ảnh lấy tinh thần chiến đấu đã giúp cô giành giải nhất trong cuộc thi hùng biện của trường, đầu tiên cô nói về tầm ảnh hưởng to lớn của công ty để thuyết phục mọi người, sau đó nói về mong muốn theo đuổi ước mơ của mình, thậm chí nói đến mức cảm động rơi cả nước mắt, cô chớp chớp đôi mắt nhìn cha mình.

Cha Diệp là ai? Ông là trưởng khoa giảng dạy của trường, là người nổi tiếng cứng mềm đều không ăn, ông thở dài vẻ mặt trông rất nghiêm túc: "Hazz, nếu là con của nhà chú Vương bên cạnh nói có lẽ cha sẽ cảm động đến khóc rồi nói với con: “Đi đi, những người trẻ tuổi  như các con nên cố gắng theo đuổi giấc mơ của mình." Nhưng con là con gái của cha, cha..."

Cha, chú hàng xóm bên cạnh rõ ràng là họ Lý mà? Gần đây cha đọc truyện cười trên Weibo nhiều quá, cứ gọi chú Vương bên cạnh như thế này có ổn không? Diệp Sơ Ảnh phàn nàn trong lòng, nhưng nhìn bề ngoài cô vẫn giống như đang lắng nghe cẩn thận, dù sao cha cô cũng quyết định mọi chuyện trong gia đình, cô không thể tùy ý xúc phạm.

Lúc này, mẹ Diệp vẫn luôn im lặng đột nhiên lên tiếng: "Thật ra cho con đến Bắc Kinh không phải là không có người chăm sóc con, không phải con trai của hiệu trưởng Trần cũng đang làm việc ở Bắc Kinh sao? Thằng nhóc đó rất được cũng rất đáng tin cậy, nếu Sơ Ảnh thật sự muốn đến Bắc Kinh, nhờ thằng bé quan tâm một chút chẳng phải là xong sao?" - chương mới đăng tải sớm nhất tại 𝖙y𝖙

"Trần Vũ Thực?" Diệp Sơ Ảnh nhìn cha mình ngồi đối diện đang cau mày, sau khi nghĩ một lúc liền mỉm cười: "Đúng vậy, tôi thật là, vậy mà lại quên mất. Sở Ảnh, con có quen..."

"Con không." Diệp Sơ Ảnh bất lực vỗ trán.

"Không sao, ra ngoài làm quen dần là được rồi." Cha Diệp hoàn toàn phớt lờ ý kiến của cô, tự gật đầu với suy nghĩ của mình.

"Cha, con biết cha đang nghĩ về mấy chuyện đó, nhưng con không..."

Nhưng lúc này đột nhiên cha Diệp không cười nữa, trở lại dáng vẻ nghiêm túc liếc nhìn Diệp Sơ Ảnh khiến cô sợ đến mức không dám nói nữa: "Sơ Ảnh, đây là lần đầu tiên con đưa ra quyết định lớn như vậy, cha sẽ không phản đối con nữa. Tất nhiên, cha mẹ muốn con sống tốt, nhưng nếu con thực sự muốn đến Bắc Kinh thì phải đạt được thành tựu rồi hãy quay về.”

Nói xong, ông đứng dậy, vỗ vỗ vai Diệp Sơ Ảnh  rồi đi vào phòng sách.

Diệp Sơ Ảnh có chút bất lực, nhìn mẹ rồi thở dài: "Mẹ xem cha con đi, con nói chuyện với cha suốt hai tiếng đồng hồ, nhưng cha lại không hề lung lay, vậy mà lúc nghe Lão Trần cũng ở Bắc Kinh, ông ấy lập tức mủi lòng, con nghĩ lão Trần mới là con ruột của cha."

"Con đừng nói nhảm nữa." Mẹ Diệp mỉm cười: "Cha con chỉ muốn nhìn thấy sự quyết tâm của con, nếu nói con vài câu mà con đã bỏ cuộc, vậy thì chúng ta không cần lo lắng nữa. Người ta nói rằng cha mẹ đều muốn con cái của họ sống tốt, nhưng ở lại thành phố nhỏ này nhiều năm, ông ấy cũng rất đau khổ, ông ấy vẫn hy vọng con gái mình có thể hoàn thành những gì mà ông ấy chưa thể làm?"

"Mẹ." Diệp Sơ Ảnh chạy tới ôm eo bà: "Con gái sẽ không khiến mẹ thất vọng."

"Ừ…ừ. Con ở bên ngoài phải chăm sóc bản thân cho tốt. Nhưng mà..." Mẹ Diệp đột nhiên đổi giọng: "Thằng bé Vũ Thực kia thật sự rất ngoan, con có muốn..."

"Con đi đây." Diệp Sơ Ảnh lập tức buông mẹ mình ra, chạy về phòng như thể đang chạy trốn.

Sau một hồi tìm hiểu về Bắc Kinh, cô sắp xếp hành lý rồi bay nửa cái bản đồ Trung Quốc để đến đây.

Diệp Sơ Ảnh kéo vali đi một cây số, cuối cùng cũng đến được trước cửa ký túc xá mà cô đã thuê trước đó, trước cửa có một người đàn ông mặc quần áo chỉnh tề đang đứng vẫy tay với cô. Diệp Sơ Ảnh vội vàng chạy về phía trước, ngọt ngào nói: "Lão Trần!"

Đây là Trần Vũ Thực, con trai của hiệu trưởng Trần - người từng là hiệu trưởng của trường trung học, đây cũng chính là người mà cha cô gọi là "học sinh tài năng nhất mà ông đã gặp trong suốt 20 năm giảng dạy của mình." Một sinh viên có thành tích xuất sắc, vừa tốt nghiệp Đại học Bắc Kinh đã ngay lập tức vào  làm cho một công ty Internet hàng đầu cả nước, sau ba năm làm việc chăm chỉ thì hiện tại anh đã từ chức để thành lập công ty riêng, mẫu người như anh chính là người chiến thắng cuộc đời. 

Hai người lớn lên cùng nhau cũng được coi là thanh mai trúc mã, mỗi ngày Trần Vũ Thực đều đạp xe đưa Diệp Sơ Ảnh đến trường trung học trước, sau đó mới đạp xe đi đến trường học của mình, cộng thêm hai người đều học giỏi lại còn là thanh mai trúc mã nên người lớn ai cũng nghĩ hai người có tình cảm với nhau...

Dù sao Diệp Sơ Ảnh cũng không thích. Anh trai Trần Vũ Thực ở trước mặt cô mặc một bộ vest thẳng tắp, trên gương mặt đẹp trai xuất hiện một nụ cười tao nhã, đó là kiểu người mà bất bì cô gái nào cũng thích, nhưng anh ấy lại cố gắng che dấu đi vẻ đẹp này. Diệp Sơ Ảnh nhìn vào ánh mắt của lão Trần, ánh mắt cong cong, nhưng trong lòng cô lại âm thầm phàn nàn.

"Đừng giả vờ nữa, lão Trần cái gì chứ? Anh sẽ nôn mất.” Trần Vũ Thực vươn tay vỗ vào đầu Diệp Sơ Ảnh.

"Được rồi, lão Trần. Anh tính cho em ăn gì?” Diệp Sơ Ảnh lè lưỡi. Đúng vậy, Trần Vũ Thực vẫn luôn bị cô gọi là lão Trần, bởi vì cô cảm thấy Trần Vũ Thực từ nhỏ đã rất cổ hủ, không cười, đặc biệt xứng đáng với danh hiệu lão Trần.

Trần Vũ Thực suy nghĩ một hồi: "Gần Cổ Mạo có một tiệm buffet ngon, còn có một nhà hàng Tây Ban Nha..."

“Em muốn ăn shabu-shabu*!"

Chú thích: Shabu-shabu (tiếng Nhật: しゃぶしゃぶ, chuyển tự shabushabu) là một món lẩu nabemono Nhật Bản gồm thịt và rau thái lát mỏng luộc trong nước và ăn kèm với nước chấm. Thuật ngữ này là một từ tượng thanh, bắt nguồn từ âm thanh phát ra khi các thành phần được khuấy trong nồi nấu.

"Được rồi, đi thôi.”

"Này, sao anh lại nói người Bắc Kinh rất thích sốt mè?" Diệp Sơ Ảnh cho một miếng thịt bò vào nước sốt mè rồi khuấy đều, sau khi nếm thử, cô lắc đầu có chút chán ghét nói: "Không ngon. Anh, lấy cho em nước sốt hoisin*."

Chú thích: Hoisin Sauce là một loại nước xốt được sử dụng để làm gia tăng thêm hương vị đậm đà cho món ăn, nước sốt có dạng hơi sánh, đặc, có màu nâu hơi sẫm màu. Nước sốt Hoisin Sauce mang hương vị mằn mặn, ngọt dịu nhẹ và thêm chút vị cay cay bắt vị.

Trần Vũ Thực thở dài, anh đau khổ sờ quần áo, chắc chắn lúc về sẽ ám mùi lẩu rồi.

"Lão Trần, ăn đi, ăn đi, ăn đi." Diệp Sơ Ảnh nhiệt tình gắp một miếng thịt bò cho anh.

"Được rồi." Trần Vũ Thực cuối cùng cũng từ bỏ kháng cự, vùi mình vào ăn: "Nói đi, Sơ Ảnh, lát nữa em muốn đi đâu chơi?" 

"Trung tâm Thương mại Thế giới, trước đây em đã thấy người ta cầu hôn ở đó, em muốn đi xem." Diệp Sơ Ảnh nói.

Trần Vũ Thực gật đầu: "Được rồi, chỗ đó cũng chỉ là một nơi bình thường."

"Sao anh có thể nói như vậy chứ, lão Trần!" Diệp Sơ Ảnh đặt đũa xuống.

"Mau ăn đi,đã muộn rồi, đợi lúc rồi nữa đèn bên phía Thế giới tắt thì em sẽ không nhìn thấy mấy toà nhà lãng mạn được." Trần Vũ Thực vội vàng đổi chủ đề.

"Ồ." Diệp Sơ Ảnh vẫy tay với người phục vụ: "Phục vụ, thêm một chai Hoisin!"

"Vù vù!" Diệp Sơ Ảnh nhảy qua nhảy lại màn hình LED khổng lồ trên bậc thềm Trung tâm Thương mại Thế giới, xung quanh là những tòa nhà cao tầng được thắp những ngọn sáng xanh mờ nhạt, xung quanh là một số cảnh tượng và hình ảnh quen thuộc, dường như đã thấy trong rất nhiều bộ phim truyền hình. Trong một khoảnh khắc, gần như cô có ảo giác rằng đây là trung tâm của vũ trụ.

"Đây là Bắc Kinh. Bắc Kinh thật tuyệt vời."

Nhưng ở đây, tất nhiên, không phải là trung tâm của vũ trụ, giống như Trung tâm Thương mại Thế giới nơi họ đang đứng bây giờ, đây cũng không hoàn toàn là khung cảnh thực sự của Bắc Kinh.

"Đây không phải là Bắc Kinh." Trần Vũ Thực đứng bên cạnh Diệp Sơ Ảnh, khẽ mỉm cười, chỉ về phía xa: "Em có nhìn thấy đằng kia không?" 

"Em có thấy." Diệp Sơ Ảnh gật đầu: "Tòa nhà đó rất đẹp."

"Không phải." Trần Vũ Thực lắc đầu; "Ý anh là khu dân cư ẩn sau những tòa nhà cao tầng kia, đó là một ngôi nhà rất cũ, khi đi bộ ở hành lang có thể ngửi thấy mùi mốc meo, đồ trang trí của ngôi nhà là từ những năm tám mươi của thế kỷ trước, sống ở đó em có thể nhìn thấy bụi trên trần nhà rơi xuống."

"Đây là Bắc Kinh? Lão Trần, anh đang nói đến những khu dân cư mà chim chóc còn không thèm đi ị đấy à?” Diệp Sơ Ảnh mở miệng nói.

"Không." Trần Vũ Thực vỗ vỗ vai Diệp Sơ Ảnh: "Cho dù là phòng dột nát như vậy, để có thể thuê được một phòng đơn rất nhỏ thì cũng phải mất ít nhất hơn hai ngàn."

Diệp Sơ Ảnh há to miệng hơn.

Trần Vũ Thực mỉm cười nhìn về phía trước, nhìn thành phố rực rỡ ánh đèn, xúc động nói: "Đây chính là Bắc Kinh." 

"Lão Trần, anh đã từng sống trong ngôi nhà như vậy chưa?" Diệp Sơ Ảnh tò mò hỏi.

Trần Vũ Thực gật đầu: "Từng sống, khi vừa tốt nghiệp, anh cũng sống trong một ngôi nhà như vậy. Một phòng khách hai phòng ngủ bình thường được chia thành các phòng đơn nhỏ bởi một công ty trung gian, trong đó năm gia đình sống. Sáng sớm lúc thức dậy, anh phải cấp tốc đi vệ sinh, căn phòng đầy nấm, bên cạnh có một cặp vợ chồng nhỏ cãi nhau mỗi ngày, khiến đêm nào anh cũng không ngủ ngon. Mà thôi không nhắc nữa, nghĩ thôi cũng thấy đau lòng."

"Em không muốn sống trong một ngôi nhà như vậy..." Diệp Sơ Ảnh có một linh cảm đáng sợ trong lòng, mặc dù hiện tại cô đang sống trong một ký túc xá, nhưng cô dự định ngày mai sẽ bắt đầu tìm nhà, cô chỉ nghĩ đơn giản, thuê một ngôi nhà ở Bắc Kinh là một việc rất dễ dàng.

"À đúng rồi, anh có một đồng nghiệp cũ mới nghỉ việc về quê, nhà cho thuê trước đây của cậu ấy chưa hết hạn nên muốn cho thuê lại. Không phải em sẽ làm ở Đường Nam Sơn sao? Nó gần với chỗ em, để anh nói với cậu ấy, ngày mai em qua đó xem xem. Cậu ta thì chuyển đi rồi, nhưng bạn cùng phòng vẫn ở đấy. Chỗ đó gần cầu An Hà, em đã nghe Tống Đông Nhạc chưa? Là người đã hát "Cô Đông", người ta nói rằng anh ấy đã từng sống ở cầu An Hà."

"Ồ, ồ, ồ, em biết, em biết..." Diệp Sơ Ảnh là một fan hâm mộ nhạc dân ca lúc còn học trường đại học, tại các lễ hội âm nhạc lớn trước khi "Cô Đông" bị lãng quên cô đã từng hát những bản hit của Tống Đông Nhạc, lúc cô mới nói được một nửa, cô nhìn thấy một người ở bên cạnh lao tới. Cô vội vàng né tránh, nhưng người đàn ông kia đã nắm lấy tay cô.

Diệp Sơ Ảnh cúi xuống nhìn, chỉ thấy một thanh niên trông hơi gầy, ước chừng cũng xấp xỉ tuổi mình, tóc hơi lộn xộn, tóc mái hơi dài che mắt, mặt đỏ bừng, thoạt nhìn như đang say rượu.

Vừa ôm được Diệp Sơ Ảnh, anh ta đã ngã quỵ xuống, lẩm bẩm: "Đừng bỏ anh, đừng đi."

Diệp Sơ Ảnh sửng sốt, dường như những người xung quanh là bạn của anh ta nên chạy tới, nhìn thấy anh ta đang ôm Diệp Sơ Ảnh lẩm bẩm một mình, không biết có nên tiến lên kéo anh ta ra khỏi người cô hay không. Trần Vũ Thực đứng sang một bên, do dự không biết có nên đuổi tên say rượu này ra khỏi Diệp Sơ Ảnh hay không.

Diệp Sơ Ảnh ngẩng đầu nhìn chàng trai trước mặt, giọng điệu đau khổ, ánh mắt cầu xin khiến cô không khỏi cảm thấy thương hại, bất lực vỗ vỗ vai chàng trai, nói: "Được rồi, tôi không đi, tôi sẽ không rời đi. Nhưng đầu tiên buông tay tôi ra đã."

Chàng trai càng khóc dữ dội hơn, nắm chặt tay Diệp Sơ Ảnh: "Em nói khi lần đầu yêu ai đó, họ nghĩ sẽ yêu nhau cả đời, họ khao khát được ở bên cạnh nhau cả trăm năm. Nhưng chỉ cần là người sống, một ngày nào đó em sẽ cảm thấy buồn chán. Buồn chán đến nỗi không muốn nghe điện thoại của anh, không cả muốn nghe giọng nói của anh, không muốn nhìn thấy anh, thậm chí nghĩ về anh em cũng cảm thấy mệt mỏi và cáu kỉnh. Em đã từng muốn ở bên anh rất nhiều, nhưng bây giờ khi anh nhìn em, bất kể anh nhìn em như thế nào, em cũng thấy khó chịu là sao. Chúng ta đã ở bên nhau nhiều năm như vậy, tại sao em phải rời xa anh?"

"Cái này..." Diệp Sơ Ảnh sửng sốt: "Cái này tôi cũng không biết."

"Ừ, em không biết, đến chính anh cũng không biết." Chàng trai buông tay Diệp Sơ Ảnh ra, cả người ngã xuống đất, ánh mắt trống rỗng nhìn lên bầu trời.

Thấy vậy, mấy người ở bên cạnh vội vàng chạy tới kéo anh ta đi. Trần Vũ Thực vỗ vỗ Diệp Sơ Ảnh đang sợ hãi: "Sợ không? Bắc Kinh cũng là nơi tụ họp của văn học nghệ thuật giới trẻ, và ở đây, nếu không cẩn thận rất dễ đánh mất đi ước mơ và tình yêu của mình."

"Người đó." Diệp Sơ Ảnh khẽ cau mày: "Giống như là đang giả vờ say rượu vậy, say rượu mà vẫn có thể nói nhiều lời tình cảm yêu đương mạch lạc như vậy. Từ lâu em đã nghe nói ở Bắc Kinh có nhiều văn hay chữ tốt, không nghĩ vừa mới đến mà đã gặp được một người."

"Em không thể mở miệng thành thơ như vậy. Cái gì mà mơ mộng, yêu đương, không cần nghĩ phức tạp như vậy đâu.” Diệp Sơ Ảnh cười nói: "Em muốn ở Bắc Kinh, đi từng bước vững vàng!"

Vào tháng 2 năm 2015, trong lúc mùa đông ở Bắc Kinh đang lặng lẽ rời đi, một sinh viên năm tư sắp tốt nghiệp tên là Diệp Sơ Ảnh chính thức bước vào thành phố. Khi đó, cô mới 23 tuổi, đang đứng trên đỉnh cao của tuổi trẻ, chuẩn bị nghênh đón Bắc Kinh và phiên bản tốt nhất của chính mình.

Ban đầu, Trần Vũ Thực đồng ý đi cùng Diệp Sơ Ảnh đến xem nhà, nhưng công ty có chuyện gấp cần phải về, dù sao cũng là người làm ăn, rất nhiều lúc anh ta phải làm gương. Cho nên Diệp Sơ Ảnh chỉ có thể tìm địa chỉ rồi tự mình đi.

"Tôi biết rằng những mùa hè đó, giống như tuổi trẻ, không thể quay trở lại, điều duy nhất có thể miễn cưỡng thay thế ước mơ…." Diệp Sơ Ảnh ngâm nga "Cầu An Hà" của Tống Đông Nhạc đến tận đây, nơi này khác với Trung tâm Thương mại Thế giới ngày hôm qua và những tòa nhà cổ mốc meo trong miệng của người anh kia, đây giống như một ngôi làng nhỏ, được bao quanh bởi núi non và ao hồ, tòa nhà nào cũng thấp thấp, hơn nữa nhìn bản đồ thấy rất gần Di Hòa Viên, lại có thêm mấy bài hát của Tống Đông Nhạc, cô chỉ cảm thấy hơi thở của văn học và nghệ thuật đang phả thẳng vào mặt mình.

Cũng không tệ lắm, Diệp Sơ Ảnh mỉm cười, ngẩng đầu nhìn số nhà - 502 của tòa nhà 5, hẳn là ở đây. Cô định gõ cửa, nhưng lúc cô vừa đưa tay ra, đã thấy luôn một chiếc bàn chải điện thò ra. Một người đàn ông đang đứng trước mặt cô, tay cầm bàn chải đánh răng, nheo mắt nhìn chằm chằm cô từ trên xuống dưới.

"A.” Diệp Sơ Ảnh kinh ngạc thốt lên, vội vàng che mắt lại, nhưng ngay lập tức cô  lại nhớ ra, mặc dù chàng trai trông có vẻ buồn ngủ, nhưng quần áo của chàng trai rất chỉnh tề, không để lộ ngực hay chân, cô cũng không cần phải che mặt, thế nên cô xấu hổ bỏ tay xuống.

"Cô là ai?" Chàng trai bị động tác của Diệp Sơ Ảnh làm cho giật mình, lùi lại một bước, hỏi.

"Anh là ai!" Diệp Sơ Ảnh cũng lùi lại một bước: "Tôi còn chưa gõ cửa, làm sao anh có thể mở cửa?"

Chàng trai sững sờ một lúc, cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra, anh nhìn Diệp Sơ Ảnh một lúc rồi nói: "Cô hát to quá." Sau đó anh xoay người rời đi.

"Này, này, này." Diệp Sơ Ảnh ở phía sau hét lên: "Đừng đi, tôi được Trần Vũ Thực giới thiệu tới xem nhà, hẳn là anh ấy có nói trước với anh rồi."

"Hiểu rồi, vào đi." Chàng trai bước vào nhà vệ sinh, không thèm quan tâm cô mà vệ sinh cá nhân.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play