Những ngày tiếp theo, Diệp Sơ Ảnh chỉ có thể giả bộ như không có chuyện gì xảy ra, dù sao cô cũng thề sẽ không bao giờ xem, tự nhiên vờ như không thấy Hạ Vũ trêu chọc mình, cho nên khi nhìn thấy Hạ Vũ, cô mỉm cười, thản nhiên nói: "Tôi giữ nhật ký của anh rất tốt."

Hạ Vũ thờ ơ nhún vai: "Không sao, đốt cũng được, who care?" Nói xong, anh xoay người rời đi, đi được vài bước lại lấy điện thoại di động ra, liếc một cái rồi quay đầu lại, "Bản kế hoạch của cô thế nào rồi?"

Cả ngày nay Diệp Sơ Ảnh sửa sửa trong máy tính, buổi tối chuẩn bị nghỉ ngơi, không ngờ Hạ Vũ lại nói câu như vậy, chỉ có thể căng da đầu nói: "Sửa gần xong rồi, tối mai sẽ gửi cho anh."

"Dù sao bây giờ tôi cũng rảnh, đi xem cho cô một chút vậy." Hạ Vũ hiếm khi nhiệt tình với công việc như thế.

"Cái đó... Cũng được." Diệp Sơ Ảnh chỉ có thể trở về phòng, lấy máy tính ra.

"Vẫn không được." Hạ Vũ liếc bản kế hoạch rồi thở dài.

"Cảm giác vẫn không đúng sao?" Diệp Sơ Ảnh nói tiếp, cô đã quyết định từ bỏ giãy giụa.

Hạ Vũ gật đầu: "Ừm, cảm giác không đúng. Tôi cảm thấy cô hầu như không có kinh nghiệm."

Diệp Sơ Ảnh rất bất mãn: "Chẳng lẽ tôi đi yêu rồi quay lại viết kế hoạch sao?"

Hạ Vũ thở dài, lắc đầu: "Không cần, không cần, xem phim nhiều là được rồi."

Diệp Sơ Ảnh kỳ quái liếc anh: "Xem phim? Khi nào?"

"Ngay bây giờ. Điều quan trọng nhất trong công việc chính là nhiệt tình, vừa nghĩ đến là phải làm ngay!" Hạ Vũ lập tức đóng máy tính của Diệp Sơ Ảnh lại, đứng dậy.

Diệp Sơ Ảnh vẫn chưa phục hồi tinh thần: "Hả? Sao đột ngột vậy, xem gì, đặt vé lúc mấy giờ, xem phim nào?"

"Đến rạp chiếu phim Đại học Nông nghiệp, công chiếu lúc bảy giờ bốn mươi, không đi nhanh lại muộn!" Hạ Vũ thản nhiên lấy ra hai vé xem phim vẫy vẫy.

"Khoan đã!" Diệp Sơ Ảnh xua tay ngăn Hạ Vũ lại, lập tức phát lại hình ảnh vừa rồi trong đầu: Hạ Vũ xoay người chuẩn bị ra ngoài, lúc này lấy điện thoại di động ra nhìn, sau đó quay lại xem bản kế hoạch của mình, đột nhiên nói đi xem phim, cô lập tức sắp xếp lại logic, "Ban đầu anh hẹn người ta đi xem phim, nhưng bị cho leo cây cho nên anh về nhà giả vờ xem kế hoạch của tôi, nhưng thực tế là anh muốn kéo tôi cùng anh đi xem phim đúng không?"

"Được rồi. Cô thông minh đấy! Nhanh lên! "Hạ Vũ chỉ có thể thừa nhận.

"Tôi không đi." Diệp Sơ Ảnh thở phào nhẹ nhõm, ngã xuống sô pha, "Tôi muốn nghỉ ngơi."

"Mời cô xem phim, mời ăn bỏng ngô, xem phim xong thì đi Haidilao." Hạ Vũ chỉ có thể sử dụng sát chiêu.

"Còn nói nhảm cái gì nữa! Nhanh chân lên!" Diệp Sơ Ảnh lăn một vòng, từ trên ghế sô pha nhảy dựng lên.

Vì thế hai người vội vàng xuống lầu, bắt taxi đi thẳng đến rạp chiếu phim, mười phút trước khi đi Diệp Sơ Ảnh đi vào WC, nhân tiện nhắc nhở Hạ Vũ đừng quên bỏng ngô. Khi Diệp Sơ Ảnh ra khỏi WC, phát hiện Hạ Vũ đang cầm một bịch bỏng ngô lớn, đứng trong đại sảnh rạp chiếu phim, nhìn màn hình LED ở trên cao, yên lặng ngơ ngác.

Trên màn hình LED là một gương mặt trẻ trung đẹp trai, đó là tiểu thịt tươi Ngô Diệc Phàm gần đây rất được ưa chuộng, anh ta gượng gạo nói lời thoại của mình:

Không ở bên nhau, tức là không đúng người. Nếu đúng người, bạn sẽ không mất đi người ấy.

Sau đó là nữ thần văn nghệ Từ Tĩnh Lôi và nữ thần mặt mộc Vương Lệ Khôn, đều là những diễn viên Diệp Sơ Ảnh rất thích, họ đều nói vài câu về tình yêu:

Nếu người quan trọng nhất luôn phải rời xa tôi, tôi thà rằng cả đời không có được. Nếu bạn không thực sự buông bỏ quá khứ, thì sẽ không có ngày mai.

Ở cuối trailer là khung cảnh tuyệt đẹp về cảnh quan thành phố nghệ thuật Prague, cùng với hàng chữ lớn từ từ xuất hiện: Một nơi mà chỉ chúng ta biết. 

"Tôi biết bộ phim này!" Diệp Sơ Ảnh đi đến bên cạnh Hạ Vũ, chỉ vào màn hình LED nói: "Bạn thân của tôi thích Ngô Diệc Phàm, mới khởi chiếu đã cực kỳ hứng thú đi xem liền, còn đăng trong vòng bạn bè nữa." - chương mới đăng tải sớm nhất tại 𝖙y𝖙

"Nói bộ phim này dở cực kỳ!" Diệp Sơ Ảnh lại bổ một dao.

"Tôi biết." Giọng điệu Hạ Vũ vẫn thản nhiên, Diệp Sơ Ảnh cảm thấy nhịp điệu của anh đã trở nên nhẹ nhàng.

Hạ Vũ vẫn ngẩng đầu lên: "Có một số phim dù biết là phim dở nhưng vẫn xem. Có thể chỉ là vì một cảnh quay, một câu thoại trong trailer thu hút, hoặc cũng có thể chỉ là vì tên của bộ phim mà cô liền muốn xem nó."

"Chắc chỉ có anh thôi?" Diệp Sơ Ảnh quay đầu nhìn tấm áp phích 《Vương bài đặc công》, ánh mắt đột nhiên sáng lên, "Tôi đoán chúng ta đến xem cái này?"

"Đi thôi. Đã nói là đến xem phim lãng mạn, đương nhiên là xem 《Một nơi mà chỉ chúng ta biết》 rồi!" Hạ Vũ phớt lờ cô mà đi thẳng vào.

Suốt thời gian xem phim Hạ Vũ vẫn luôn im lặng, trước đó Diệp Sơ Ảnh xem phim với anh ở nhà vài lần, anh luôn thích nghĩ vớ vẩn, lúc xem phim cả người sẽ im lặng. Nhưng đây là lần đầu tiên cô xem một bộ phim lãng mạn với Hạ Vũ, cô tò mò liệu anh chàng mong manh này có vô tình rơi nước mắt hay không.

Nhưng hóa ra cô nghĩ nhiều rồi, đây là một bộ phim không thể khóc nổi, cốt truyện nhàm chán cẩu huyết, diễn xuất của các diễn viên trống rỗng vô lực, toàn bộ câu chuyện giống như quảng cáo Bách Tuế Sơn như bạn cô nói, đừng nói là không khóc được, Diệp Sơ Ảnh còn không nhịn được cười khi bọn họ nói về tình yêu. Cô quay đầu nhìn Hạ Vũ, phát hiện anh nhìn không chớp mắt, như đang tập trung cao độ.

Nhưng trong rạp vẫn có người khóc đến chết đi sống lại. Cô gái ngồi bên cạnh Hạ Vũ ngay từ lúc bắt đầu đã lau nước mắt, cuối cùng sợi dây thừng trong tay Vương Lệ Khôn bị đứt, tiếng hát vang lên, khi hai người bắt đầu hôn nhau, cô gái khóc đến mức suýt nữa thì nôn ra. Hạ Vũ lặng lẽ đưa khăn giấy, cô gái sững sờ một lát, do dự không dám nhận lấy, rồi bỏ chạy ngay sau khi bộ phim kết thúc.

"Này, có phải cô ấy sợ anh hẹn làm một nháy với cô ấy, cho nên mới chạy nhanh như vậy không nhỉ." Diệp Sơ Ảnh cười nhạo Hạ Vũ bên cạnh.

Hạ Vũ nhìn bóng lưng vội vàng rời đi của cô gái nói: "Người này thật sự muốn khóc. Không quan trọng bộ phim có hay hay không, cô ấy đến đây để khóc. Cô nhìn đi, cô ấy là kiểu người mà tôi đã nói khi bước vào đấy."

"Vậy sao anh không khóc?" Diệp Sơ Ảnh hỏi anh.

Hạ Vũ đương nhiên lại lơ đi, thay vào đó hỏi cô: "Cô nghĩ sao về tựa đề của bộ phim này?"

Đầu óc Diệp Sơ Ảnh trống rỗng: "Tôi... Tôi không biết."

"Tôi nghĩ," Hạ Vũ nằm trên ghế, nhìn lên trần nhà, "Thật ra nhiều cặp đôi có một nơi thuộc về bọn họ, nơi đó không quá đặc biệt, nhưng có ý nghĩa rất lớn đối với bọn họ vì nó có chứa những kỷ niệm rất đặc biệt. Chỉ bọn họ biết đến, nơi chuyện xưa của bọn họ. Mỗi người yêu nhau trong lòng đều có một chỗ như vậy, chẳng hạn như lần đầu tiên gặp nhau, lần đầu tiên ôm hôn, hoặc đặt ra lời thề..."

Diệp Sơ Ảnh cố hết sức lắng nghe, nhưng cô vẫn không hiểu nổi, Hạ Vũ nói lòng vòng quá.

Hạ Vũ thở dài, ánh mắt dại ra, sau khi im lặng một lúc lâu, anh chậm rãi lên tiếng: "Nhưng bộ phim này xem chán thật đấy."

Diệp Sơ Ảnh vội vàng gật đầu.

"Đi!" Hạ Vũ từ chỗ ngồi nhảy lên, mỉm cười như gió xuân, "Chúng ta đi ăn Haidilao thôi." Nói xong, ném lại một bóng lưng bảnh bao rồi bỏ đi, hoàn toàn không để ý tới Diệp Sơ Ảnh ở phía sau.

Mà Diệp Sơ Ảnh chỉ sững sờ nhìn bóng lưng anh. Diệp Sơ Ảnh ngáp một cái, xem xong 《Một nơi mà chỉ chúng ta biết》 này, mặc dù là muốn lấy nước mắt của người xem nhưng thật ra lại có hơi buồn cười, nhìn dáng vẻ gió xuân phơi phới của Hạ Vũ, trong nháy mắt đó thật sự rất muốn khóc.

"Tên Hạ Vũ này, có đôi khi rất khó hiểu."

Sáng sớm hôm sau khi đến công ty, Diệp Sơ Ảnh nhìn thấy Hạ Vũ đã ra ngoài trước, đang đứng trong phòng làm việc của Hứa Ti.

1 mét 86, anh tuấn soái khí, tóc dài bồng bềnh, chủ quản Hứa Ti trẻ nhất của công ty đang ngồi ngay ngắn ở đó, trong tay cầm một tách cà phê, bá khí ngời ngời. Quan trọng nhất là Hạ Vũ uy nghiêm trước mặt Diệp Sơ Ảnh, lúc này đang đứng trước mặt Hứa Ti giống như một đứa cháu trai, cúi đầu, dáng vẻ ngoan ngoãn nghe giáo huấn.

Nói thế nào nhỉ, hình ảnh này đẹp đến mức không dám nhìn thẳng. Nhưng Diệp Sơ Ảnh cảm thấy mình nhìn hình ảnh đẹp này thế nào cũng không đủ, cho nên cô đứng đó vui tươi hớn hở hưởng thức dáng vẻ nghe giáo huấn của Hạ Vũ.

"Này, tiểu mỹ nhân kia là thực tập sinh của cậu đúng không?" Hứa Ti liếc nhìn cửa thì thấy Diệp Sơ Ảnh.

Ngay khi Hạ Vũ quay đầu lại, liền nhìn thấy Diệp Sơ Ảnh với vẻ mặt hả hê, không khỏi mắng: "Tên phản nghịch này!"

Thôi xong! Diệp Sơ Ảnh kêu lên trong lòng, quay đầu định bỏ chạy.

"Diệp Sơ Ảnh đúng không?" Hứa Ti chậm rãi nhấp một ngụm cà phê, quan sát động tác chậm rãi xoay người cứng đờ ở đó của Diệp Sơ Ảnh, nói: "Cô cũng có thể vào."

"Xin... Chào." Diệp Sơ Ảnh cứng ngắc xoay người đi vào.

"Haiz! Các bạn!" Hứa Ti thở dài nặng nề, đặt cốc cà phê lên bàn.

"Sếp, có việc thì cứ nói! Còn ra vẻ nữa là tôi đi luôn đó." Ngay khi Diệp Sơ Ảnh xuất hiện, dáng vẻ giống cháu trai của Hạ Vũ đột nhiên tiêu tán, vẻ mặt tràn đầy không kiên nhẫn.

Diệp Sơ Ảnh toát mồ hôi lạnh sau lưng: Nói chuyện với lãnh đạo kiểu gì thế hả, muốn lĩnh cơm hộp rồi phải không?

Hứa Ti phất tay, đổi chân bắt chéo, phong cách lãnh đạo vừa rồi đột nhiên tiêu tan, vẻ mặt bất lực, "Cậu nói với tôi muốn quay con trai con gái gì mà, được rồi đi quay đi, vừa lúc thất tình cũng cho cậu cơ hội sáng tạo, ha ha. Đã hơn một tuần rồi, cậu còn chưa cho tôi xem đoạn nào đâu. Không đưa mẫu nào làm sao ăn nói với khách hàng đây, không nói chuyện với khách hàng thì làm sao có tiền cho cậu quay? Cậu thật là khốn nạn mà! Diệp Sơ Ảnh nói xem có phải vậy không?"

Diệp Sơ Ảnh xịt keo cứng ngắc tại chỗ, cô nhìn vẻ mặt mong chờ của Hứa Ti, hy vọng cô ủng hộ quyết định này, đồng thời cũng cảm nhận được ánh mắt oán hận của Hạ Vũ.

Diệp Sơ Ảnh ngẩn người, nghĩ thầm tốt hơn hết là không nên đắc tội hai người, vậy cho nên cô chỉ có thể do dự lên tiếng: "Tôi nghĩ sáng tạo là một quá trình lâu dài... Nếu phải lập tức làm xong... Như vậy... Tác phẩm sẽ không tốt lắm."

"Đến! Các bạn đều là người làm nghệ thuật." Hứa Ti xòe tay ra, "Tôi là thương nhân, người đầy mùi tiền, không thể so sánh với người làm nghệ thuật như các bạn. Đến, không làm thì không làm, lãnh đạo tôi rất xin lỗi hai vị! Tôi đi từ chức."

Hứa Ti trông có vẻ vô tội xòe tay, xem ra đã chuẩn bị chơi xấu.

"Sếp, đừng có vớ vẩn. Theo tiến độ trước đó thì kế hoạch sẽ không ra mắt trong một tuần, thậm chí một tháng vẫn chưa thể giao. Anh đang cố ép chết tôi phải không, tôi vừa mới thất tình có thể dễ dàng sao? Anh không thông cảm cho tôi mà còn muốn áp bức tôi?" Hạ Vũ cũng bắt đầu chơi xấu, "Từ chức, tới tới tới, chúng ta cùng nhau đi đi, kết bạn không cô đơn." 

Hai người này đúng là tuyệt phối. Diệp Sơ Ảnh nghẹn ở bên cạnh, suýt chút nữa cười ra tiếng.

Hứa Ti sững sờ một lát, sau đó thở dài, đột nhiên trở nên nghiêm túc: "Ôi, tôi nói này Hạ Vũ, tôi bên này cũng rất áp lực, cậu..."

"Sếp!" Hạ Vũ đi tới vỗ bàn, "Tôi cảm thấy nếu gắn bó với một thành phố, tôi không thể làm ra một bộ phim hay chân chính. Tôi muốn ra ngoài tìm kiếm, chỉ khi nhìn thấy thế giới rộng lớn hơn, tôi mới có thể nhìn thấy những điều tốt đẹp hơn, tìm thấy nhiều cái đả động cảm xúc hơn, như vậy bộ phim mới có khuynh hướng cảm xúc, mới là một bộ phim hay chân chính. Không thì sản phẩm làm ra sẽ là một vật chết. Anh nghĩ đi, chàng trai và cô gái thực sự sẽ đi qua rừng thép mỗi ngày, vẻ mặt tê liệt, động tác máy móc..."

Hứa Ti vỗ bàn mạnh hơn anh: "Nói tiếng người!"

"Sếp, tôi muốn ra ngoài một chuyến. Hãy để tôi đến một thành phố hoàn toàn mới, rời khỏi Bắc Kinh! Tôi sẽ tạo ra một bộ phim tuyệt vời cho anh!" Hạ Vũ nhìn Hứa Ti với vẻ mặt chân thành.

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play