Hạ Vũ ngạc nhiên nhìn cô: "Xạo quá, cô không biết lái xe?"
"Khi còn nhỏ đều là người khác đưa tôi đến trường!" Diệp Sơ Ảnh nói một cách dứt khoát, cô thật sự không nói dối, khi còn nhỏ đều là lão Trần đưa cô đi học.
"Cậu chở cô ấy đi." Tô Tú cười nói.
"Nhưng mà… " Hạ Vũ không nói tiếp.
Diệp Sơ Ảnh thầm nói thêm trong lòng: Cô đeo nhiều nhẫn kim cương như vậy... Nắm tay chắc là cộm lắm.
"Đi thôi." Tô Tú kéo xe đạp, tự mình đi về phía trước.
Hạ Vũ bất đắc dĩ, cũng đẩy xe, nhưng chỉ cảm thấy nó cực kỳ nặng, khi nhìn lại thì Diệp Sơ Ảnh đã ngồi yên ở ghế sau, anh chửi ầm lên: "Có thể để tôi kéo vào trước rồi ngồi lên không?"
"Anh trai này hung dữ với bạn gái quá nha." Đám học sinh đi ngang qua nhìn Hạ Vũ, nhíu mày, vẻ mặt khinh thường. Rất nhiều người cũng nhìn về phía bên này mà chỉ chỉ trỏ trỏ.
Mặt Hạ Vũ lập tức đỏ lên, bước lên xe lao về phía cổng trường.
Tô Tú dừng xe bên cạnh hồ Vị Danh ở Đại học Bắc Kinh, quay đầu hỏi Hạ Vũ: "Cậu biết tại sao tớ muốn đến Đại học Bắc Kinh không?"
"Trước kia xem 《Thiếu niên ở đây》 khóc lóc thảm thiết, rồi từ đó có tình cảm đặc biệt với Đại học Bắc Kinh. Tớ nói không sai chứ?" Hạ Vũ mỉm cười: "Cậu nói xem tên đồng nghiệp viết sách tên Chu Mộc Nam đó không phải cũng muốn viết truyện của cậu thành sách luôn sao? Tiêu đề là 《Dương Khang là một tên đại ngốc》."
*《Thiếu niên ở đây》 tiểu thuyết của Giang Nam
"Đúng thế. Lúc nhìn thấy câu 'Dương Khang là một tên đại ngốc' tớ không thể không khóc được. Một người thích một người khác, cảm thấy đã dùng hành động bày tỏ yêu thích của mình, nhưng người kia lại không biết." Tô Tú đi đến bên hồ, cởi bỏ hai chiếc nhẫn sáng bóng trên tay, không chớp mắt ném xuống hồ.
Không! Diệp Sơ Ảnh cảm thấy cực kỳ đắng lòng.
"Không đùa cậu nữa." Tô Tú nở nụ cười, gió bên hồ thổi bay mái tóc ngắn của cô ấy, đồng thời thổi bay hơi thở quý bà lắm tiền trên người, "Hàng mua ở vỉa hè chọc cậu thôi. Hình như bị dọa thật rồi này."
Hạ Vũ vuốt trán: "Cậu nhàm chán quá."
"Thật ra còn một lý do khác mà tớ chưa nói cho cậu biết." Tô Tú vẫn cười nhạt: "Sau này anh ấy học ở Đại học Bắc Kinh, cho nên tớ thường xuyên đến khuôn viên này đi dạo. Thỉnh thoảng tự hỏi liệu anh ấy có nhiều lần đi bộ trên con đường này không, có đi ngang qua cây bạch quả cao ở tầng dưới ký túc xá, đi qua những tòa nhà màu đỏ gạch đó, đi bộ qua hồ Vị Danh để đến lớp không. Lúc này tớ đang đi trên cùng một con đường với anh ấy hồi đó, trong lòng nghĩ đến lại hạnh phúc hơn một chút."
"Nhưng sau khi hạnh phúc qua đi, sẽ đột nhiên buồn bã. Nghĩ rằng khi bước đến đây, liệu bên cạnh anh ấy có nắm tay cô gái nào đó không? Nghĩ như thế lại không vui vẻ nổi."
"Hôm nay vừa đúng mười năm, từ lần đầu tiên gặp anh ấy đến nay, chính xác là mười năm."
"Cậu vẫn không thể quên sao?" Hạ Vũ thở dài.
Tô Tú vẫn mỉm cười: "Năm mười bốn tuổi lần đầu tiên nhìn thấy anh ấy trong cuộc thi hùng biện, áo sơ mi trắng, mái tóc ngắn thoải mái thanh tân, đứng trên đài đĩnh đạc nói, lúc đó nghĩ rằng sao lại có một chàng trai trắng như tuyết thanh lịch và tuấn tú như vậy. Sau đó tớ viết thư cho anh ấy, từ cấp 2 đến cấp 3 dường như đều xoay quanh anh ấy, rõ ràng là không gặp nhau vài lần, nhưng lại tự nhận hiểu nhau nhất. Bây giờ ít liên lạc, vẫn không thể nào quên." - chương mới đăng tải sớm nhất tại 𝖙y𝖙
"Thật ra không hẳn là tớ không thể quên. Chúng tớ trò chuyện không quá vài lần, chính vì như vậy nên mới không cam lòng. Nếu chúng tớ quen nhau nhiều hơn một chút, thanh xuân có khác đi không?"
"Còn không phải tại mình à." Hạ Vũ bĩu môi: "Cậu không chịu thổ lộ, cậu nghĩ biểu hiện rõ ràng thì ai cũng biết, nhưng không nói ra thì làm sao người ta biết được? Huống chi bây giờ ít liên lạc, làm sao anh ta biết cô gái nhỏ viết thư cho mình lúc này vẫn đang nghĩ về mình?"
Diệp Sơ Ảnh nhìn hai người này đứng bên hồ, cách một mặt cỏ, giống như đang ngâm thơ nói chuyện về tình yêu, trên người nổi từng trận da gà, cuối cùng không nhịn được nói: "Tôi nói này, chủ đề này có hơi nghiêm túc... Chúng ta..."
Diệp Sơ Ảnh đang nói chuyện, lại thấy Tô Tú vươn tay trái, xòe lòng bàn tay ra, một chiếc nhẫn kim cương đang lặng lẽ nằm ở đó. Hóa ra Tô Tú chỉ giả vờ ném ra ngoài, trong tay vẫn cầm nó.
"Thật ra cái này là thật, những gì tớ vừa nói cũng là sự thật, lần này không phải để trêu chọc cậu." Tô Tú nghiêm túc nhìn Hạ Vũ, "Sau khi trở về Hàng Châu làm việc thì có người theo đuổi tớ, quản lý cấp cao của tập đoàn lớn, rất trẻ, rất có trách nhiệm, tớ không thấy anh ấy có bất kỳ khuyết điểm nào. Tuần trước anh ấy vừa cầu hôn tớ, tớ không tìm thấy lý do từ chối, nhưng thật sự rất muốn nói không."
"Tớ biết." Hạ Vũ gật đầu.
Diệp Sơ Ảnh không còn cố gắng ngăn cản cuộc nói chuyện này nữa.
Tô Tú cất nhẫn kim cương đi: "Cho nên vẫn từ chối, anh ấy không hỏi lý do, tớ cũng không nói. Anh ấy nói tớ giữ lại nhẫn kim cương trước, anh ấy có thể chờ, chờ một hai năm cũng không sao cả."
Từ chối người ta mà vẫn nhận nhẫn kim cương? Da mặt dày thật! Diệp Sơ Ảnh tiếp tục mắng thầm bên cạnh.
Hạ Vũ nhún nhún vai: "Anh ta chờ hay vẫn là cậu chờ đây?"
Tô Tú khẽ thở dài: "Tớ không đợi được nữa. Chàng trai bạch tuyết kia đã bắt được thẻ xanh đi Mỹ rồi, làm sao có thể trở về? Có lẽ sau này không còn cơ hội gặp nhau nữa phải không? Tớ vẫn muốn có cơ hội nói với anh ấy: Nhiều năm như vậy tớ vẫn luôn thích anh ấy. Đáng tiếc là không còn hội nữa."
Hạ Vũ nhíu mày: "Tớ cá với cậu, anh ta nhất định sẽ trở về."
Tô Tú cười "Ha ha": "Cậu rất hiểu anh ấy sao? Cậu có biết gì về anh ấy ngoài biệt danh không? ( truyện trên app T𝕪T )
"Tớ không biết anh ta, nhưng có một cô gái tốt như vậy đang đợi, làm sao anh ấy có thể không quay lại?" Hạ Vũ gằn từng chữ một.
Tô Tú nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Hạ Vũ, cười thành tiếng: "Cậu thật sự biết nói chuyện, dỗ chị đây rất vui vẻ..."
Lúc này điện thoại di động của Tô Tú đột nhiên reo lên, cô ấy đi sang một bên tiếp điện thoại. Giữa lúc cô ấy trả lời điện thoại, Diệp Sơ Ảnh đi đến bên cạnh Hạ Vũ, dùng khuỷu tay huých Hạ Vũ: "Này, thỉnh thoảng thấy anh cũng biết nói chuyện ha. Cái gì mà có cô gái tốt như cậu đợi, sao anh ta có thể không quay lại? Nói thật cũng khá cảm động đó."
Hạ Vũ nhìn Tô Tú cách đó không xa rồi nói: "Con gái rất dễ lừa, tôi tùy tiện nói vậy vẫn tin."
"Cái gì?" Hai mắt Diệp Sơ Ảnh mở to, "Ý là anh chỉ đang nói dối, nhưng biểu hiện vừa rồi của anh rõ ràng chính nghĩa lẫm liệt như vậy, nghe thật vậy mà!"
Vẻ mặt Hạ Vũ tràn đầy kiêu ngạo: "Con người ngày nay hay làm bộ mê luyến khẩu vị nặng, làm bộ trần tục, lại có vẻ không ngây thơ như vậy. Nhưng thật ra trong lòng mong muốn không phải là tình cảm thuần khiết này sao? Cô ấy đến chỗ tôi không phải chỉ muốn nghe mấy lời này còn gì? Sau đó tôi sẽ nói cô ấy phải tự đi trên con đường của mình, tôi không thể đưa ra bất kỳ lời khuyên nào, chỉ có thể nói những gì cô ấy muốn nghe, làm cho cô ấy vui vẻ là được rồi."
"Cái này..." Diệp Sơ Ảnh cảm thấy không phản bác nổi mấy lời này của Hạ Vũ.
Tô Tú trả lời điện thoại xong, quay lại nói với vẻ xin lỗi: "Lần này đến Bắc Kinh công tác còn rất nhiều việc. Bây giờ tớ có cuộc họp đột xuất cho nên không dẫn mọi người đi chơi được."
Dẫn bọn này đi chơi... Không phải bọn này dẫn cô đi chơi, cùng cô nhìn lại thanh xuân, cùng nhớ về chàng trai bạch tuyết của cô sao? Diệp Sơ Ảnh nghĩ thầm chị gái này khá lắm đó, không chỉ có ngoại hình, mà nói câu nào câu nấy toàn hố với hố không à.
"Tạm biệt." Hạ Vũ gật đầu, nở một nụ cười ấm áp, vẻ mặt đầy nắng.
Nhưng trong mắt Diệp Sơ Ảnh chỉ cảm thấy giả dối vô cùng.
"Nhưng mà trước khi đi tớ phải nói với cậu cái này, Hạ Vũ." Tô Tú đi tới, vỗ vỗ vai Hạ Vũ, "Cho dù tớ có nhớ, có luyến tiếc đến đâu, chàng trai bạch tuyết cũng sẽ không từ Mỹ trở về nữa..."
Ầu! Mấy lời vừa nãy cô ấy đều nghe thấy hết rồi! Diệp Sơ Ảnh cảm thấy sống lưng ớn lạnh.
Hạ Vũ cũng sững sờ, nụ cười đông cứng trên mặt.
"Vậy nên..." Tô Tú lộ ra một nụ cười có chút kỳ quái, "Cho dù cậu có luyến tiếc, có không quên thế nào đi nữa, Trương Tiếu Tiếu cũng sẽ không trở về. Tớ không chấp nhận lời cầu hôn, thật ra là vì... Ông chủ kia nhìn xấu quá! Nếu mà vừa giàu vừa đẹp trai thì nào có chuyện do dự nữa. Vậy nên nhớ kỹ câu nói này: Người của quá khứ, tôi sẽ nhớ, sau đó đi yêu người khác."
"Lần này tớ đặc biệt xin đi công tác ở Bắc Kinh, không hẳn là muốn giải tỏa đoạn tình cảm này. Tớ đến để thuyết phục cậu, đừng nhầm lẫn chuyện chính và phụ nữa." Tô Tú quét đi vẻ buồn bã vừa rồi, lập tức đảo khách thành chủ, hùng hổ nói: "Thật ra lúc nhìn thấy cậu, tớ không còn lo lắng như trước nữa. Tinh thần không còn bất ổn, nói chuyện nhanh nhẹn, bên cạnh có thêm một cô gái xinh đẹp đáng yêu. Vẫn còn chỗ nào đó hơi chưa ổn lắm, một số loài hoa chỉ nở một lần, bỏ lỡ là bỏ lỡ. Cho dù có chờ, nó cũng sẽ không mở lại. Quên đi không phải việc gì khó, chỉ là vấn đề thời gian thôi. Vấn đề duy nhất cậu gặp phải bây giờ là cậu phải quyết tâm quên đi."
Hạ Vũ bị hào quang nữ vương của Tô Tú làm cho sợ ngây người, không nói nên lời, đồng thời bày tỏ sự ngưỡng mộ của mình với một người có thể nói "Một số loài hoa chỉ nở một lần" để làm phép so sánh ẩn dụ, quả nhiên nói Tô Tú là "Cô gái kinh thi" đúng chuẩn quá mà.
Diệp Sơ Ảnh thì nghĩ chắc lúc Hạ Vũ nghe mấy lời này nhất định trong lòng có một tên tiểu nhân che tai lại, ngạo nghễ hét lên ở đó: "Tôi không nghe, tôi không nghe, tôi không nghe."
Tô Tú vỗ vỗ vai Hạ Vũ: "Tớ biết giờ nói cái gì cũng vô dụng, cậu vẫn phải tự đi trên con đường của chính mình. Tớ cũng sẽ không nói cái cậu muốn nghe để làm cậu vui vẻ lên đâu, bởi vì sau đó cậu sẽ chỉ lún càng sâu hơn thôi. Phải tự tin lạc quan như tớ này, bây giờ tớ tin chắc tớ có thể tìm được một người chồng đẹp trai như Lý Dịch Phong, giàu như Vương Tư Thông!"
Nghe đến câu cuối cùng, hai chân Hạ Vũ mềm nhũn, suýt thì ngã lăn ra đất,
bầu không khí trang trọng vừa rồi nháy mắt lập tức biến mất.
"Đúng rồi, cho dù chàng trai bạch tuyết có trở về thì bà đây cũng không muốn!" Nữ vương Tô Tú lấy lại đà, nói chắc nịch.
Khí phách nha. Diệp Sơ Ảnh cảm thán trong lòng, so sánh một cái, Hạ Vũ vì một người phụ nữ mà khóc sướt mướt như vậy thật đúng là yếu đuối quá.
"Cậu xem ảnh chụp này." Tô Tú lấy điện thoại di động ra đưa cho Hạ Vũ, "Bạn tớ mấy ngày trước gửi cho tớ đấy, nhìn xem, nhìn xem, chàng trai bạch tuyết giờ thành ông chú lôi thôi là sao ta? Nghe nói chất lượng cuộc sống ở Mỹ rất tốt mà sao giờ biến thành vậy rồi? Xấu như vậy tớ muốn kiểu gì nữa? Lúc trẻ bị tài văn chương che mờ mắt, không tin giờ thành vậy luôn."
Diệp Sơ Ảnh lại lần nữa bị ấn tượng bởi sự biến hóa thần thánh của chị gái này.
"Đi đây. Các cậu chơi vui vẻ." Tô Tú cất điện thoại di động đi, giẫm lên xe đạp, cười xấu xa với Hạ Vũ: "Quý trọng người trước mắt nha. Cho dù Đại học Bắc Kinh có đẹp đến đâu, người cậu muốn cùng đến thăm sẽ không bao giờ đi cùng cậu."
Sau đó cưỡi xe nghênh ngang phóng nhanh đi.
Hạ Vũ ngơ ngác đứng đó, có lẽ vẫn chưa kịp phản ứng.
"Thầy giáo!" Diệp Sơ Ảnh nhìn Hạ Vũ đứng một lúc lâu không có phản ứng, vội vàng đi tới vẫy tay.
Hạ Vũ vẫn không phản ứng.
"Hạ Vũ!" Diệp Sơ Ảnh đẩy anh.
Hạ Vũ tỉnh táo lại, lạnh lùng nhìn Diệp Sơ Ảnh.
Diệp Sơ Ảnh không nhịn được cười: "Ha ha ha, sao vẻ mặt như nuốt phải ruồi vậy. Cảm giác như anh bị chị gái này hung hăng giáo huấn."
"Tôi đang nghĩ..."Hạ Vũ nhìn Diệp Sơ Ảnh, ánh mắt mê man.
"Nghĩ cái gì vậy! Anh muốn sao hả!" Diệp Sơ Ảnh lùi lại một bước.
Hạ Vũ nhìn cái túi mà Diệp Sơ Ảnh đang cõng: "Tôi đang nghĩ, hình như cô quên mất một chuyện..."
"Chuyện gì?" Diệp Sơ Ảnh khó hiểu.
"Cô quên quay, chúng ta bỏ lỡ tư liệu sống đầu tiên rồi." Hạ Vũ nhàn nhạt nói: "Chẳng lẽ cô không cảm thấy mấy lời Tô Tú vừa nói đều là lời hay sao? Đưa vào phim sẽ rất thành công đấy."
"Khốn kiếp!" Diệp Sơ Ảnh nhìn vẻ mặt không liên quan của Hạ Vũ, tức giận hét lên: "Đây là trách nhiệm của một mình tôi sao! Chính anh cũng quên đó được chưa?"
Hạ Vũ giẫm lên xe đạp nói: "Nếu cô quên chuyện xảy ra vừa rồi, tôi sẽ quên chuyện cô chậm trễ công việc."
"Tôi không chậm trễ công việc." Diệp Sơ Ảnh bướng bỉnh quay đầu đi.
"Rồi cuối tháng này, khi đánh giá...", Hạ Vũ mỉm cười nheo mắt lại.
"Vừa rồi xảy ra chuyện gì nhỉ? Tôi không biết gì cả." Diệp Sơ Ảnh nhảy nhót ngồi trên ghế sau.
"Ngoan." Hạ Vũ cưỡi xe như bay về phía trước.
Gió nhẹ nhàng thổi lên mặt Diệp Sơ Ảnh, mang theo mùi nước hoa thoang thoảng trên người Hạ Vũ. Lúc mới bắt đầu Diệp Sơ Ảnh ngồi thong thả ở ghế sau, ngắm nhìn phong cảnh Đại học Bắc Kinh dọc đường, chỉ cảm thấy bầu không khí nhân văn của Đại học Bắc Kinh thật sự rất tuyệt vời, bất kể là những tòa nhà hay cây cối bên đường, đều mang theo hơi thở học tập. Nhưng sau đó phát hiện có chút kỳ lạ, Hạ Vũ dọc đường đi rất yên tĩnh, yên tĩnh đến bất ngờ, không nói gì nữa, chỉ là tốc độ vẫn tăng lên.
"Này, Hạ Vũ. Đừng lái nhanh như vậy! Tôi đỡ không nổi." Diệp Sơ Ảnh không nhịn được hét lên.
Hạ Vũ hơi chậm lại, nhưng vẫn không lên tiếng.
Diệp Sơ Ảnh cảm thấy giọt nước ướt đập vào mặt, cô sửng sốt, đột nhiên nhận ra gì đó, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng Hạ Vũ: "Hạ Vũ, anh... Sao vậy?
Hạ Vũ chậm rãi dừng xe.
Diệp Sơ Ảnh vội vàng nhảy xuống đi về phía trước.
Hạ Vũ vùi đầu vào cánh tay, dựa vào tay lái, âm thanh có chút nghẹn ngào, trầm thấp đến mức gần như không nghe thấy.
"Tôi biết cô ấy nói gì."
"Nhưng tôi không làm được thì phải làm đây sao?"