"Không được." Hạ Vũ nhìn bản kế hoạch của Diệp Sơ Ảnh, lắc đầu.
Đây đã là bản kế hoạch thứ ba của Diệp Sơ Ảnh, nhưng mỗi lần Hạ Vũ đọc xong đều có vẻ không thích, Diệp Sơ Ảnh hơi chán nản: "Không được chỗ nào?"
Hạ Vũ bĩu môi: "Cảm giác không đúng!"
Lại mấy câu này nữa, Diệp Sơ Ảnh nhẫn nhịn rồi tiếp tục hỏi: "Chỗ nào cảm giác không đúng?"
Hạ Vũ vẻ mặt vô tội: "Tôi không biết."
"Này..." Diệp Sơ Ảnh tức giận nghiến răng nghiến lợi, nhưng nghĩ đến cơ hội chuyển chính thức và tiền thưởng cuối tháng, cô chỉ có thể chán nản nói: "Được rồi. Tôi sẽ sửa lần nữa vậy."
"Đừng vất vả quá, tôi có hẹn, tan làm trước." Hạ Vũ vỗ vỗ bả vai Diệp Sơ Ảnh, bước chân nhẹ nhàng tan tầm.
"Khốn nạn!" Anh vừa quay người đi, Diệp Sơ Ảnh liền mắng dữ dội, lúc này điện thoại di động đột nhiên reo lên, Diệp Sơ Ảnh nhìn xuống thì thấy là WeChat lão Trần gửi tới: Buổi tối có muốn cùng nhau ăn cơm không?
Diệp Sơ Ảnh nghĩ nghĩ rồi đáp: Được ạ!
Lão Trần: Em muốn ăn gì?
Diệp Sơ Ảnh: Hạt óc chó.
Lão Trần: Hạt óc chó? Sao lại muốn ăn cái này?
Diệp Sơ Ảnh: Bổ não!
Cuối cùng Diệp Sơ Ảnh vẫn kéo lão Trần đến nhà hàng lẩu, lão Trần vừa mới thương lượng chuyện làm ăn với khách hàng xong, chỉ có thể lại lần nữa mặc vest cẩn thận múc thịt dê trong nồi: "Đồng nghiệp cũ của anh nói bạn cùng phòng của em là người tốt hiếm thấy khó tìm, gần đây chắc anh ta chăm sóc em rất tốt nhỉ?"
Diệp Sơ Ảnh cảm thấy bàn tay cầm đũa run rẩy, nghiến răng nói: "Cũng ổn, ít nhất bây giờ anh ta vẫn còn sống, sau này thì không chắc."
"Hả?" Lão Trần hơi khó hiểu, "Là sao?"
"Nếu mà lại chọc em, thì em chém anh ta luôn!" Diệp Sơ Ảnh dùng đũa hung hăng khua khoắng, "Em nói nè lão Trần, nhiều năm vậy rồi mà anh vẫn không có mắt nhìn người, hỏi anh ta ổn không hả, em sắp bị tên đó tra tấn đến chết rồi!"
Lão Trần mỉm cười: "Như vậy cũng là đang mài giũa em. Anh ta mà tốt với em quá thì anh mới sợ người ta có ý đồ gì với em đó."
Diệp Sơ Ảnh nản lòng: "Không biết là mài giũa hay là trắc trở nữa. À, đúng rồi lão Trần, anh đã từng yêu chưa?
Lão Trần kẹp một miếng thịt bò vào bát Diệp Sơ Ảnh: "Nói cái gì vậy, ăn thịt ăn thịt."
"Rốt cuộc là có hay không?" Diệp Sơ Ảnh từng bước từng bước tiến lên.
Mặt lão Trần hơi đỏ: "Không... Không có."
"Trời ạ." Diệp Sơ Ảnh chết lặng, "Người đàn ông vừa giàu vừa đẹp trai như anh mà chưa từng yêu? Không thể tin nổi. Vậy anh có thích cô gái nào không? A, không lẽ, không lẽ... Ồ thì ra là thế! Anh là! Anh là..."
"Anh không phải!" Lão Trần gằn từng chữ, cắt ngang từ tiếng Anh mà Diệp Sơ Ảnh sắp buột miệng thốt ra.
Diệp Sơ Ảnh nghi ngờ nhìn anh ấy: "Không phải thật sao?"
Lão Trần cúi đầu tiếp tục thêm đồ ăn, tránh ánh mắt Diệp Sơ Ảnh: "Anh có thích một cô gái."
"Vậy sao còn chưa bên nhau đi?"
"Nếu thích mà có thể ở bên nhau, trên đời này nào có chuyện tốt như vậy?" Lão Trần cười nói.
"Nhưng anh là lão Trần mà," Diệp Sơ Ảnh vung tay, "Còn trẻ đã có tiền, đẹp trai nho nhã, thiên chi kiêu tử lái BMW nói chuyện với khách hàng, đi ăn lẩu còn mặc vest. Cô gái nào mà không thích chứ? - Ang Hà t.y.t
"Cô gái ấy bây giờ chỉ có sự nghiệp, anh muốn chờ một chút." Giọng điệu lão Trần có hơi buồn bã.
"Vậy em hỏi anh, lão Trần," Diệp Sơ Ảnh cuối cùng cũng đi thẳng vào vấn đề, "Anh nghĩ con trai và con gái ở tuổi thanh xuân hay bỏ lỡ nhau là vì lý do gì?"
"Không phải đã nói là anh chưa từng yêu sao? Anh nói không chuẩn đâu." Lão Trần nhíu mày nghĩ: "Anh nghĩ có lẽ là vì cả hai đều cảm thấy đối phương tốt, nhưng đều nghĩ theo quan điểm riêng của mình mà không phải từ góc nhìn của người kia?"
Diệp Sơ Ảnh suy nghĩ một lúc rồi gật đầu: "Lão Trần rất có lý, vậy mà nói chưa từng yêu, xạo xạo phải không?"
"Trong sách nói." Lão Trần cười lúng túng.
"Ừm, cho nên vẫn phải tra thêm tư liệu rồi." Diệp Sơ Ảnh bĩu môi bất lực, xem ra thứ bảy ngày mai đã định sẵn phải làm việc.
"Không tin nổi là hai mươi tuổi đầu rồi mà mình vẫn phải đọc loại tiểu thuyết này!" Diệp Sơ Ảnh phàn nàn cái gọi là tra tư liệu cuối cùng lại biến thành đọc tiểu thuyết cả một buổi sáng, trong khi ngoài miệng tỏ vẻ bất mãn, lúc đọc sách miệng lại cười vui vẻ, khi thì thở dài oán giận. Cô duỗi người đứng dậy đi vệ sinh mới phát hiện Hạ Vũ vẫn còn ở bên trong. Từ sáng sớm anh đã bá chiếm cái nhà vệ sinh cả tiếng đồng hồ, Diệp Sơ Ảnh ba lần đi vệ sinh thất bại, cuối cùng không nhịn nổi nữa, đá mạnh vào cửa: "Anh táo bón đấy à!"
Cô chỉ muốn trút giận, kết quả là cánh cửa hoàn toàn không đóng chặt, cô đá một phát đã mở ra.
"A!" Diệp Sơ Ảnh vội vàng che mắt lại.
"Cái người thần kinh này!" Hạ Vũ chửi ầm lên.
"Hả?" Diệp Sơ Ảnh nhìn qua ngón tay, Hạ Vũ đang đứng đó, lần đầu tiên mặc áo sơ mi trắng, trên người có mùi nước hoa thoang thoảng, cầm một lọ sáp chải tóc, trừng mắt nhìn người đối diện.
"Ầu. Thầy giáo hôm nay đi hẹn hò sao, là hẹn hò đúng không?" Diệp Sơ Ảnh nghiêng người ngửi ngửi: "Mùi nước hoa này, tsk, quá dâm..."
Hạ Vũ đẩy cô ra ngoài: "Nghĩ nhiều rồi. Một người bạn cũ đến Bắc Kinh nên đi gặp mặt. Còn nữa, ai là thầy giáo cô chứ? Đừng có lôi kéo làm quen, kế hoạch đã viết xong chưa?"
"Ồ?" Diệp Sơ Ảnh bị đẩy ra, lập tức lại nghiêng người vào, nụ cười trở nên ái muội, "Là con gái sao?"
Hạ Vũ phớt lờ cô.
Nụ cười Diệp Sơ Ảnh càng thêm ái muội: "Hay là con trai?"
Hạ Vũ bất lực, trừng mắt nhìn cô: "Là con gái!"
"Quao quao quao, cô gái nào mà khiến anh ăn diện dữ vậy ta!" Trái tim buôn chuyện của Diệp Sơ Ảnh lại được sinh ra.
"Liên quan gì đến cô? Tránh ra, tôi muốn ra ngoài."
"Thần thần bí bí." Diệp Sơ Ảnh bĩu môi, "Thứ hai đến văn phòng hỏi là biết thôi."
"Là một người bạn từng ở Bắc Kinh, sau này về nhà làm việc, gần đây đi công tác nên ghé qua Bắc Kinh một chuyến. Trước đây quan hệ khá tốt, chủ yếu là vì chúng tôi có cùng sở thích, cho nên cùng đi thư viện, nghe radio, đi Live House xem chương trình gì đó." Hạ Vũ bất đắc dĩ khai ra.
"Mấy người đều là Giả Văn Thanh( 假文青)!" Diệp Sơ Ảnh đưa ra kết luận dứt khoát.
Hạ Vũ phất tay.
Diệp Sơ Ảnh vội vàng chuyển chủ đề: "Cô ấy xinh không?"
"Hừm... Cũng khá xinh. Cảm giác như con gái Giang Nam, giống như *《Kinh Thi · Vệ Phong · Thạc Nhân》 viết: Tay như nhu đề, da như ngưng chi, cổ như ấu trùng thiên ngưu, răng như hạt bầu, trán ve mày ngài, xảo tiếu thiến hề, mĩ mục phán hề!"
*Bài Thạc Nhân 2 trong Kinh thi • Quốc Phong • Vệ Phong của Trung Quốc
Dịch nghĩa
Tay của nàng trắng và mềm như ngó tranh mới mọc,
Da của nàng trắng như mỡ đông lại,
Cổ của nàng cao mà trắng như hình con mọt gỗ,
Răng của nàng trắng, vuông và sắp nhau đều như hột bầu.
Trán của nàng vuông mà rộng như trán con tần, và lông mày nhỏ, dài, cong như râu con ngài.
Nàng cười rất khéo, trông rất đẹp ở bên khoé miệng có duyên.
Mắt của nàng đẹp đẽ, tròng đen, tròng trắng phân biệt long lanh.
(Nguồn thi viện)
"Thầy giáo à, tôi biết anh rất hiểu biết, nhưng đừng có tự phụ vậy được không? Anh tài năng như vậy sao không viết kế hoạch luôn đi!" Diệp Sơ Ảnh bịt tai lại.
"Không phải viết về cô ấy." Hạ Vũ không để ý đến cô, hoàn toàn đắm chìm trong cảm giác của 《Kinh Thi》, "Chỉ là bài thơ này có cảm giác giống cô ấy. Không phải ý nghĩa, mà là ý thơ."
Diệp Sơ Ảnh buông tay: "Thầy giáo, anh có thể dùng từ phàm tục một chút, ví dụ như mắt to, da trắng, chân dài, ngực lớn gì đó được không?"
"Ngực..."Hạ Vũ cau mày, suy nghĩ một hồi rồi đột nhiên gật đầu: "Lớn! Lớn!"
Diệp Sơ Ảnh vuốt trán: "Thầy giáo, xin anh đừng có lộ ra cái biểu cảm mê gái như vậy nữa..."
"Ấn tượng rất sâu sắc, một lần đi xem kịch nói, cô ấy thế mà lại mặc sườn xám đến. Chỗ đó rõ ràng! Lớn! Có lẽ là... Lớn thế này?" Hạ Vũ mô tả lại.
Diệp Sơ Ảnh bất lực: "Thật ra không nhất thiết phải nói ngực..."
Hạ Vũ cau mày, nghĩ nghĩ: "Nhưng hình như bụng cũng hơi to."
"Đàn anh! Không phải nói xảo tiếu thiến hề, mĩ mục phán hề sao?" Hình ảnh vừa xuất hiện trong đầu Diệp Sơ Ảnh đột nhiên sụp đổ.
"Có lẽ lúc đó cô ấy ăn nhiều quá. Thôi không nói chuyện với cô nữa, tôi phải đi rồi." Hạ Vũ xoay người đi về phía cửa.
"Tôi đi với, tôi đi với." Diệp Sơ Ảnh hưng phấn đi theo.
Quả nhiên...... Trong lòng Hạ Vũ lộp bộp một tiếng: "Cô theo làm chi..."
"Tôi rảnh mà! Không phải anh nói có thể giao kế hoạch chậm một chút sao... Tôi ra ngoài tìm cảm hứng..."Diệp Sơ Ảnh nắm góc áo Hạ Vũ, "Tới Bắc Kinh lâu vậy rồi mà tôi còn chưa ra ngoài chơi đâu."
Ánh mắt Hạ Vũ lóe lên, đột nhiên trở về phòng cầm theo một cái máy ảnh phản xạ ống kính đơn: "Vừa hay tôi cảm thấy cô ấy rất thích hợp để quay phim tài liệu của chúng ta. Có thể lấy một chút tư liệu sống, cầm đi."
Diệp Sơ Ảnh cầm lấy máy ảnh nặng nề, đau lòng cực kỳ: "Thầy giáo à, thật ra tôi nghĩ ở nhà viết kế hoạch cũng tốt, gặp bạn của thầy hơi kỳ. Gặp gỡ có thể không phải là duyên phận, tốt hơn là không gặp nhau."
"Đừng nha... Nãy cô ấy cũng vừa nói muốn gặp cô." Hạ Vũ mặt mày hớn hở, vai trò tấn công và phòng ngự lập tức đảo chiều.
"Gặp tôi? Sao lại muốn gặp tôi?" Diệp Sơ Ảnh sửng sốt, "Tôi đâu có biết cô ấy."
Hạ Vũ mở cửa, sâu kín nói: "Bởi vì mỗi ngày bọn tôi đều mắng cô trên WeChat." Nói xong liền vội vàng chạy mất.
Khách sạn Shangri-La, Bắc Kinh.
Hạ Vũ như đứng trên đống lửa, như ngồi trên đống than.
Diệp Sơ Ảnh trợn mắt há hốc mồm.
Tay như nhu đề... Diệp Sơ Ảnh im lặng đọc thơ, nhưng không thể nhìn ra mười ngón tay của người phụ nữ trước mặt như chồi non thật không... Bởi vì tay trái tay phải cô ấy đều đeo một chiếc nhẫn kim cương bự tổ chảng, lóa mắt đến mức nhìn không thấy cái khác.
Đây là cô gái Giang Nam mặc sườn xám sao?
Con hàng này rõ ràng đang mặc Prada! Hạ Vũ, anh không thấy cái logo lớn như vậy sao! Prada đã bao giờ ra mắt với sườn xám chưa?
Miêu tả kiểu gì mà một người phụ nữ như mưa bụi Giang Nam! Tôi chỉ cảm thấy mùi vàng Dubai đập vào mặt đây này!
Diệp Sơ Ảnh gầm lên trong lòng. Vừa nhìn mấy viên kim cương rực rỡ đó, vừa điên cuồng gào thét.
Khi nội tâm Diệp Sơ Ảnh đang nổi bão, quý bà giàu có trước mặt cuối cùng cũng chậm rãi lên tiếng: "Cô là Diệp Sơ Ảnh trong truyền thuyết đúng không? Tôi là Tô Tú."
Tô Tú, đây quả thực là tên của một người phụ nữ Giang Nam. Nhưng...... Vẻ mặt kiêu ngạo đắc ý kia là sao đấy, viết to bà đây rất có tiền còn cười vô sỉ như thế nữa, không tinh tế như phụ nữ Giang Nam tí nào cả!
Diệp Sơ Ảnh cười rạng rỡ: "Xin chào, tôi tên là Diệp Sơ Ảnh."
Tô Tú vẫy tay: "Tôi biết, tôi biết. Khoảng thời gian trước tên kia mỗi ngày đều lên WeChat mắng cô đấy."
"Cái này..." Diệp Sơ Ảnh đột nhiên không biết nên trả lời thế nào, chị gái này rất thẳng thắn, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.
"Cậu thay đổi… Nhiều quá." Hạ Vũ cuối cùng cũng ấp úng mở miệng, mặt hơi đỏ, nhớ đến bài thơ vừa đọc cho Diệp Sơ Ảnh, bản thân cũng hơi áy náy...
Tô Tú đắc ý vung tay, hai ánh sáng kim cương lấp lánh chói mù mắt Diệp Sơ Ảnh.
"Nhìn ra sao?"
Nhìn ra! Đập thẳng vào mắt cơ mà! Chị gái rất có tiền! Chúng tôi nhìn ra rồi! Bà chị đã đủ chưa! Diệp Sơ Ảnh gầm lên trong lòng.
Hạ Vũ khẽ gật đầu, uống một ngụm nước: "Cậu sắp kết hôn à?"
Diệp Sơ Ảnh che mặt, gầm lên trong lòng: Xin hãy tha thứ cho sự nông cạn của tôi! Tôi chỉ nhìn thấy kim cương! Quên đi ý nghĩa đằng sau nó!
Tô Tú mỉm cười, rút tay về: "Đúng vậy! Tháng sau."
"Trước đó còn không nói với tớ, cậu yêu đương lúc nào tớ còn không biết nữa là."
"Sợ cậu buồn thôi. Hơn nữa cũng không hẳn là yêu, anh ấy tặng nhẫn và hỏi tớ có muốn kết hôn không, lúc đó bị chói mù mắt nên nói muốn luôn." Tô Tú cười nói.
"Ây da, ai mà buồn chứ!" Hạ Vũ vỗ trán, vẻ mặt đau khổ, "Nên tặng bao nhiêu phong bì đỏ cho phụ nữ đeo hai quả trứng bồ câu đây? Nói nghe coi."
"Tìm bạn gái là được rồi mà." Tô Tú nhìn tay mình, vẻ mặt rất hài lòng, "Tìm bạn gái xinh đẹp dịu dàng! Đừng tiếp tục nghĩ đến Trương Tiếu Tiếu nữa, nghĩ đến cô ấy cậu lại khóc rồi nửa đêm gọi cho tớ, khóc nhiều đến khổ sở. Cậu nói xem nếu tớ kết hôn mà nửa đêm một người đàn ông khóc lóc gọi đến thì sống kiểu gì nữa?" ( truyện trên app T𝕪T )
"Ai khóc?" Hạ Vũ quay đầu lại: "Cậu đang vu khống!"
Diệp Sơ Ảnh chỉ cảm thấy mắt mình sáng lên: Trương Tiếu Tiếu! Cuối cùng cũng biết tên!
Tô Tú móc điện thoại di động nạm đầy kim cương ra: "Còn lịch sử đây này."
"Tha mạng!" Hạ Vũ đập đầu xuống bàn.
Tô Tú nhún vai: "Được rồi, vậy lát nữa đưa tớ đến Đại học Bắc Kinh chơi đi, bồi thường tớ ngủ không ngon vì nửa đêm bị đánh thức."
"Đơn giản vậy sao?" Hạ Vũ sững sờ.
Tô Tú chớp mắt: "Không thì đi Dubai cũng được!"
Hạ Vũ vỗ bàn, giơ ngón tay cái lên: "Đại học Bắc Kinh rất tốt!"
Đại học Bắc Kinh? Diệp Sơ Ảnh trầm tư.
"Ây dà, nhớ lần cuối cùng đến Đại học Bắc Kinh tớ còn cưỡi xe đạp chở cậu, rất lãng mạn nha." Hạ Vũ nhìn một học sinh đi xe đạp màu trắng chở một cô gái xẹt qua mình, gió nhẹ nhàng vén bay làn váy dài của cô gái, trông đẹp như gợn sóng trên mặt hồ.
Tô Tú lạnh lùng nói: "Tớ chỉ nhớ cậu nói tớ nặng."
Đeo kim cương chắc còn nặng hơn đấy. Hạ Vũ mắng thầm.
"Có muốn thuê xe đạp không? Hai mươi đồng một giờ!" Lúc này một ông chú đi tới, cười cười nói: "Không có xe đạp thì không vào được, bên kia có kiểm tra thẻ sinh viên. Thuê xe của tôi sẽ cho mượn thẻ sinh viên, sau khi đi vào, một chị gái bên trong sẽ tìm cậu lấy lại thẻ sinh viên."
"Được." Hạ Vũ sảng khoái lấy tiền ra, "Tôi muốn hai chiếc. Tôi với Tô Tú một chiếc, Diệp Sơ Ảnh một chiếc."
"Tôi không biết lái xe." Diệp Sơ Ảnh im lặng nói.