"Nên rời giường rồi." Tám giờ sáng hôm sau, Diệp Sơ Ảnh bị điện thoại của Hạ Vũ đánh thức.
"Anh thì sao? Anh ở đâu vậy?" Diệp Sơ Ảnh dụi dụi mắt, lười biếng hỏi.
"Tôi." Tiếng Hạ Vũ ở đầu bên kia rất lớn, "Tôi đến công ty lấy thiết bị trước, bây giờ ra sân bay. Khẩn trương lên."
"Cái gì! Sao không nói sớm!" Diệp Sơ Ảnh giật mình tỉnh cả ngủ, vừa vén chăn lên mặc quần áo, vừa đi vào nhà vệ sinh lau lung tung trên mặt, vội vàng chạy xuống lầu bắt taxi.
Nhưng khi thở hổn hển đuổi tới, đã thấy mọi người đang đứng đó với vẻ mặt bình thản. Hạ Vũ ngồi trên ghế, lấy mũ che mặt, trông như đang ngủ gật. Lý Húc và Trần Á Hồng vừa mới làm xong thủ tục check-in thiết bị camera, đang cười cười đi về phía bên này, Á Linh thì đang dồn dập nói chuyện điện thoại.
"Không phải anh nói tôi khẩn trương lên sao... Sao mà... Thong thả vậy?" Diệp Sơ Ảnh ổn định lại hơi thở.
"Hơi trễ chút." Đầu Hạ Vũ vẫn vùi dưới mũ, lười biếng trả lời cô.
Mà Lý Húc với Trần Á Hồng cũng càng bước càng gần, tiếng nói chuyện càng lúc càng lớn, nội dung cũng thật táo bạo thẳng thắn.
"Đêm đầu tiên đi đâu đây? Hôm qua tôi mới hỏi bạn học cũ đang làm việc ở Hàng Châu. Cậu ấy nói gần khuôn viên Nam Sơn của Học viện Nghệ thuật Trung Quốc có một con phố quán bar, em gái ở đó ngon lắm đấy." Lý Húc mặt mày hớn hở, suýt chảy cả nước miếng.
Trần Á Hồng vẻ mặt đáng khinh móc điện thoại di động ra: "Phải phải, con gái Giang Nam đều ngon. Đến lúc đó nhất định phải hẹn làm một nháy mới được."
Trên đầu Diệp Sơ Ảnh rớt xuống ba vạch đen, lắc đầu tránh né, đi đến bên cạnh Á Linh, chỉ nghe Á Linh hét to vào điện thoại: "Này, này. Đã đặt trước khách sạn rồi sao? Chắc không đó? Nhất định phải ở gần Tây Hồ, thuận tiện đi ngắm phong cảnh."
Diệp Sơ Ảnh đột nhiên cảm thấy đau đầu, chuyến công tác trong tưởng tượng của cô là bận rộn mà chặt chẽ, mọi người đều căng thẳng như dây đàn, nhưng đội ngũ trước mặt chỉ có thực tập sinh như cô là nghĩ đi công tác. Hai người đàn ông đằng kia lúc này chỉ nghĩ đến phụ nữ Giang Nam xinh đẹp, mà Á Linh lại như báo danh phái đoàn mũ vàng đi du lịch. Về phần Hạ Vũ đang ngồi kia, chẳng lẽ là thất tình ra ngoài giải sầu? Thật là một đội quân kỳ lạ.
Diệp Sơ Ảnh cuối cùng đành ngồi xuống bên cạnh Hạ Vũ hỏi: "Này, lần này chúng ta quay thế nào?"
"Không biết." Đầu Hạ Vũ rúc dưới mũ, ồm ồm nói.
"Này!" Diệp Sơ Ảnh nhấc mũ lên, "Lịch sự chút được không vậy?"
Tóc Hạ Vũ lộn xộn, chắc buổi sáng còn chưa gội đầu, anh mở mắt ra, thản nhiên đưa một miếng kẹo cao su, mỉm cười: "Chào nha."
Mặt Diệp Sơ Ảnh đỏ bừng, cô im lặng nhận lấy, chợt nhớ ra buổi sáng mình còn chưa có đánh răng, đột nhiên không dám mở miệng nữa.
Hạ Vũ đứng dậy duỗi người: "Chúng ta đi Hàng Châu, trên có thiên đường dưới có Tô Hàng, nơi đó là thiên đường nhân gian. Công tác? Đương nhiên vẫn phải đi công tác. Nhưng hưởng thụ mới là quan trọng nhất. Đi thôi, xuất phát! Chúng ta cùng đi —— Thiên đường!" - chương mới đăng tải sớm nhất tại 𝖙y𝖙
"Thiên đường!" Trên mặt Lý Húc và Trần Á Hồng nở nụ cười tà răm.
Thiên đường của mấy người chắc không cùng một chỗ đâu ha... Diệp Sơ Ảnh thầm mắng trong lòng.
"Sao anh lại muốn đi Hàng Châu? Tôi còn tưởng anh chọn Hạ Môn chứ." Khi Diệp Sơ Ảnh còn học ở Nam Kinh, vào kỳ nghỉ cũng đến Hàng Châu vài lần, mặc dù phong cảnh đúng là rất đẹp, nhưng với cô thì không có gì đặc biệt hấp dẫn.
Hạ Vũ nhắm mắt lại, lười biếng nằm trên ghế: "Cô đang học ở Nam Kinh chắc là đã đi Hàng Châu rồi đúng không?"
"Đúng vậy. Đi vài lần."
"Cảm giác thế nào?"
"Đi qua Tây Hồ vài lần, không cảm thấy gì đặc biệt, mùa hè còn suýt bị cháy nắng nữa."
"Ừ. Nhiều người nghĩ Hàng Châu không có gì đặc biệt, nhưng còn Bắc Kinh thì sao, cô cảm thấy Bắc Kinh đặc biệt không? Còn Nam Kinh nữa, Nam Kinh có gì đặc biệt? Nhà cô ở chỗ nào? Cô nói là một thành phố nhỏ ở Giang Tô, ở đó có đặc biệt không?"
Diệp Sơ Ảnh gãi gãi đầu: "Bắc Kinh thì tôi chỉ cảm thấy thành phố này có rất nhiều điểm tham quan đặc biệt và thú vị, cũng vì nó quá lớn nên không biết bắt đầu chơi từ đâu. Nam Kinh thì khi tôi còn nhỏ, lúc đó cảm thấy Nam Kinh là một thành phố lớn, xung quanh có rất nhiều cây ngô đồng, sau này lớn rồi thì thấy rách nát quá. Nhà tôi thì tuy nhỏ, nhưng phong cảnh rất đẹp và yên bình, nhiều đồ ăn ngon, nhưng so với chỗ khác thì kém xa."
"Vậy cho nên thật ra ba nơi này với cô cũng khá đặc biệt. Nhưng Hàng Châu thì không, bởi vì cô không bao giờ ở lại Hàng Châu quá ba ngày, cô chỉ đi bộ qua Tây Hồ như cưỡi ngựa xem hoa. Nếu mùa xuân cô không đi xe đạp trên đường Nam Sơn, mùa hè không đi qua núi sông *Chín Suối Mười Tám Khe, mùa thu không đi qua con đường tre Vân Tê ngắm nhìn màu xanh ngọc lục bảo lạnh lẽo, mùa đông không cảm nhận được ẩm ướt và giá lạnh, thì làm sao cô có thể hiểu được cái đặc biệt của Hàng Châu?" Hạ Vũ đắc ý cực kỳ.
*Chín Suối Mười Tám Khe: Nằm trong khu danh lam thắng cảnh Tây Hồ của Hàng Châu, Chiết Giang, Trung Quốc, Chín Suối Mười Tám Khe là một kỳ quan thiên nhiên được gọi là "Xứ sở thần tiên trên Trái đất". Chín dòng suối với nhiều dòng nước, mười tám khe đá lạ, giữa núi và sông dường như che giấu sự hối hả và nhộn nhịp của thế giới, mang đến cho con người một loại yên tĩnh và vẻ đẹp khác.
"Ba cái đầu nghe có vẻ lãng mạn, nhưng cái cuối cùng... Xin lỗi nha, quê tôi cũng là Giang Nam, tôi có nhiều trải nghiệm hơn anh!"
Hạ Vũ cười "Ha hả": "Nghe nói tuyết đọng ở Tây Hồ vào mùa đông cũng là một cảnh đẹp, nhưng tôi chưa từng thấy qua. Thời đại học tôi có đến Hàng Châu ba lần vào ba mùa khác nhau, chỉ còn mùa đông là chưa đến, bởi vì bạn tôi nói mùa đông ở Hàng Châu rất lạnh lẽo, gió thổi lạnh thấu xương, có mặc nhiều quần áo hơn cũng vô ích."
"Cho dù Hàng Châu có thật sự đẹp như anh nói," Diệp Sơ Ảnh nhún vai, "Nhưng phong cảnh anh nói bây giờ đều không thấy được đúng không? Quên rồi hả, bây giờ là cuối đông đầu xuân, vạn vật chưa có sống lại, chỗ nào đẹp!"
"Cô nói đúng, nhưng cô đã gặp tôi rồi." Khóe miệng Hạ Vũ khẽ nhếch lên, "Có tôi ở đây, chỉ cần năm ngày là đảm bảo cô sẽ yêu Hàng Châu. Thật ra tôi cũng từng giống như cô, khi còn nhỏ đi Hàng Châu cũng thấy chỉ có thế thôi, suýt thì bị cầu sập đè chết mới đột nhiên nhận ra."
"Nhận ra cái gì?"
"Nhận ra nếu đang ở trên cầu, đi qua bên kia cầu thì thế nào, có thể thấy phong cảnh đẹp tới đâu?"
"Cho nên anh đứng từ xa nhìn đã thấy nó đẹp rồi?"
"Cũng không hẳn. Tôi thuê một chiếc thuyền tự chèo, chèo chầm chậm đến giữa mặt nước rồi nằm đó thong thả phơi nắng, nhìn cây cầu sập cách đó không xa, lúc đó mới thật sự có chút cảm giác 《Truyện Bạch Xà》."
"Chèo thuyền?"
"Chèo thuyền." Hạ Vũ đứng dậy vẫy tay gọi những người khác: "Đi thôi, lên máy bay."
Diệp Sơ Ảnh ngơ ngác đi theo, đột nhiên nghĩ đến những lời Hạ Vũ vừa nói, đạp xe xuống đường Nam Sơn, chèo thuyền trên Tây Hồ, dường như hai người cùng làm mới là ý nghĩa thật sự.
Sau khi lên máy bay, Diệp Sơ Ảnh đương nhiên là ngồi cùng Hạ Vũ, cô càng tin chắc giữa hai người bọn họ nhất định là nghiệt duyên. Nhưng Hạ Vũ chẳng thèm để ý, chỉ ngẩn người nhìn ra ngoài cửa sổ, lúc này máy bay đã cất cánh, thành phố Bắc Kinh khổng lồ càng ngày càng nhỏ, Hạ Vũ nói: "Nhìn kìa, giống như một bàn cờ. Khi tôi mới đến Bắc Kinh cũng cảm thấy nó rất lớn, nhưng ở lại một thời gian dài rồi, thấy nó cũng nhỏ thôi." ( truyện đăng trên app TᎽT )
"Hạ Vũ, sao tay anh lại nắm chặt quần áo thế?" Diệp Sơ Ảnh đột nhiên thoáng nhìn thấy động tác nhỏ của Hạ Vũ.
"Hả, vậy sao?" Hạ Vũ có chút hoảng hốt bỏ tay ra, ngừng nhìn ra ngoài cửa sổ, dựa vào lưng ghế nhắm mắt lại.
"Anh... Sợ độ cao?" Diệp Sơ Ảnh thử thăm dò.
"Ừm...", Hạ Vũ đáp.
"Ha ha ha ha. Đừng nói là lần đầu ngồi máy bay nha?" Diệp Sơ Ảnh vui vẻ, cuối cùng cô cũng có thể cười vào mặt anh.
"Nhỏ... Khi còn nhỏ có ngồi một lần." Giọng Hạ Vũ hơi run rẩy, "Được rồi, đừng có nói chuyện với tôi nữa."
"Nói chuyện là một cách để giải tỏa thần kinh." Diệp Sơ Ảnh vui vẻ nói, thầm nghĩ nhất định phải nhân cơ hội này trêu chọc anh ta: "Đến đi, kể cho tôi nghe chuyện về Hàng Châu. Kể về thiên đường Hàng Châu trong lòng anh."
"Vậy đừng có hối hận, muốn tôi nói thì ba ngày ba đêm cũng chưa hết. Chúng ta bắt đầu nói từ mùa xuân trước. Chắc cô đã nghe bài thơ này: Xuân thủy mới sinh, xuân lâm sơ thịnh, xuân phong mười dặm. Đó là cảm giác của nó. Là thời điểm tốt nhất để đến Thái Tử Loan, nơi có núi có sông, cô đi theo một dòng suối trong vắt, có thể nhìn thấy những cánh hoa anh đào nổi trên mặt nước, sau đó nhìn lên, bên dòng suối có một cây hoa anh đào, những cánh hoa trên đó bị gió thổi rải rác xuống mặt đất, rơi xuống dòng nước." Hạ Vũ kéo chăn lên, đột nhiên hứng thú, "Nhưng tháng năm và tháng sáu là mùa mưa ở Hàng Châu, có khi trời mưa liên tiếp mấy tuần. Tôi nhớ đã nhìn xuống từ cửa sổ sát đất của đài truyền hình, người đến người đi trên đường phố với những chiếc ô đủ loại màu sắc khác nhau, mặc dù không có ánh sáng mặt trời, nhưng từ trên cao nhìn xuống lại là một thế giới rực rỡ sắc màu. Ở Hàng Châu, ô che mưa cũng tồn tại như một vật trang trí, ô cầu vồng lớn là phổ biến nhất, bên dưới thường có hai người đứng, những nụ cười tươi đẹp đó làm cho cả đêm mưa trở thành một câu chuyện cổ tích."
"Ở Nam Kinh cũng vậy, đôi khi trời mưa nhiều tuần, làm người ta khó chịu. Nhưng dường như ở Bắc Kinh không mưa nhiều, có hơi nhớ cảm giác đó." Diệp Sơ Ảnh nghe Hạ Vũ nói, cũng hứng thú: "Mùa hè thì sao? Mùa hè chắc là nóng muốn chết luôn?"
"Mùa hè, khi tôi đến Hàng Châu từ Hạ Môn xa hơn về phía nam, tôi cảm thấy như mình bước vào bếp lò, buổi tối chỉ muốn trải chiếu ở lối đi nhỏ để ngủ. Cho đến một ngày tôi đến đường Nam Sơn, một vùng ánh sáng mặt trời rộng lớn xuyên qua bóng cây thưa thớt rải rác trên mặt, còn có tiếng ve vang lên không dứt. Cô thuê một chiếc xe đạp đi xuống đường Nam Sơn, nơi có một vài con dốc nhỏ, lúc ngồi xe buýt công cộng sẽ giống như hai lần đi tàu lượn siêu tốc. Khi cô đạp xe xuống dốc, hai bên đường khi thì hàng cây cao ngất, khi thì hoa cỏ đua nhau nở rộ, khi thì thấy một hồ nước nhỏ, sảng khoái đón lấy gió mát thổi vào mặt, nhắm mắt lại sẽ cảm giác như thể cả thời và không gian đều lặng im, lưu lại khoảnh khắc tốt đẹp trong nháy mắt." Hạ Vũ nhắm mắt lại, như thể đang xuyên tới khoảnh khắc anh đang nói.
"Như vậy sao? Còn mùa thu, mùa thu thì thế nào?"
"Ở Hàng Châu vào tháng mười một có những ngọn núi cô đơn đầy bạch quả, trên đường Bắc Sơn còn có hàng cây mạ vàng, một hồ nước nhỏ tĩnh lặng như gương, ở rìa là một cây vàng khô héo, lá trên đó vàng khô, lung lay rơi xuống, sau đó chậm rãi nhàn nhã nổi trên mặt hồ. Lúc này cô thậm chí có thể nằm trong một đống lá rụng, lười biếng nhìn lên bầu trời, ngắm từng chiếc lá bị gió nhẹ nhàng thổi rơi. Đương nhiên là còn hương thơm ngọt ngào say mê của hoa quế lan khắp thành phố, khi tôi đến Hàng Châu vào mùa thu, tôi chỉ cảm thấy không khí thật ngọt ngào. Tiếc là mùa thu ở Hàng Châu dường như rất ngắn."
"Còn mùa đông thì sao?" Diệp Sơ Ảnh tiếp tục hỏi.
"Mùa đông... Không phải tôi vừa nói chưa đến Hàng Châu vào mùa đông sao?" Hạ Vũ nhún nhún vai: "Sao cô hỏi nhiều thế, hỏi xong chưa?"
"Hỏi xong rồi. Nhưng mà anh còn sợ độ cao không?" Diệp Sơ Ảnh cười cười.
Mặt Hạ Vũ hơi đỏ lên, anh nhắm mắt lại: "Không hiểu cô đang nói cái gì nữa, tôi ngủ đây. Đừng làm phiền tôi."
Diệp Sơ Ảnh mỉm cười, không tiếp tục trêu chọc anh nữa, cô nghĩ Hàng Châu hẳn là phần quan trọng nhất trong chuyện xưa của Hạ Vũ. Chỉ là cô không biết khi nào Hạ Vũ mới có thể hoàn thành toàn bộ câu chuyện này, có lẽ một ngày nào đó khi kết thúc câu chuyện, anh sẽ buông bỏ mọi thứ khi nghĩ về quá khứ, khi ăn cơm, đi bộ, đi xe, mỗi giây đi du lịch.
Và tôi sẽ giúp anh ta làm được chuyện đó, rồi chuyển chính thức! Diệp Sơ Ảnh cười "Ha ha" hai cái trong lòng.
Hai giờ sau máy bay hạ cánh. Hạ Vũ đưa mấy người bọn họ ra ngoài, một cô gái chân dài xinh đẹp ở lối đi lắc lắc lá cờ nhỏ trong tay, hét lên với Hạ Vũ bằng tiếng phổ thông Giang Tô - Chiết Giang tiêu chuẩn: "Anh Hạ Vũ, anh Hạ Vũ, bên này nè! Hello hello, đã lâu không gặp."