Diệp Sơ Ảnh đột nhiên choáng váng. Nếu trên thế giới này thật sự có người da mặt dày hơn tường thành, vậy thì chỉ có tên Hạ Vũ kia.
Hứa Ti càng choáng hơn, sững sờ một lúc rồi làm động tác lật bàn.
Hạ Vũ co rụt người lại, Diệp Sơ Ảnh cũng né qua một bên.
Trong nháy mắt kia Hứa Ti chợt dừng lại, thở dài một hơi, sau khi cố gắng bình tĩnh xong lại đột nhiên chửi ầm lên: "Ngày hai mươi ba đi làm, cậu lại nhây đến ngày hai mươi tám mới trở về, tôi vẫn nhịn. Vậy mà bây giờ còn nói với tôi đến chỗ khác quay phim, Bắc Kinh thì làm sao? Một nơi tốt như vậy, nhiều diễn viên như vậy, lên mạng kiếm được cả đống phim Bắc Trung, tìm vài chàng trai cô gái nhiệt tình để diễn không phải quá đơn giản sao? Lần trước quay thanh niên Bắc Phiêu có dễ dàng không? Nước mắt nước mũi phải nói là... Viết lời kịch cho bọn họ phải nhiệt tình vào, giống như chính bọn họ viết vậy!"
"Sếp, đừng nói đến chuyện này nữa." Hạ Vũ vuốt trán.
Hứa Ti hoàn toàn không có ý định dừng lại: "Bây giờ cậu nói với tôi muốn đi nơi khác quay? Cậu có biết ngân sách lớn thế nào không? Đối với loại hành vi vô sỉ như này, tôi chỉ có thể nói..."
Hạ Vũ và Diệp Sơ Ảnh cúi đầu nín thở, không biết tiếp theo là những lời khó nghe như thế nào.
"Đi đi." Hứa Ti thở dài.
"Hả?" Hạ Vũ và Diệp Sơ Ảnh đều sững sờ.
"Tôi nói là đi đi." Hứa Ti bất lực xua tay.
"Cảm ơn sếp." Hạ Vũ kịp phản ứng lại, kéo Diệp Sơ Ảnh chuẩn bị chạy ra ngoài.
"Khoan đã!" Hai chữ này Hứa Ti nói rất rõ ràng, mang theo một loại uy hiếp, cuối cùng cũng ra dáng lãnh đạo nghiêm túc rồi.
Hạ Vũ và Diệp Sơ Ảnh lập tức dừng lại, bọn họ đều bị lời của Hứa Ti làm cho sợ hãi, cũng không biết tiếp theo ông chú này sẽ làm gì nữa.
Hứa Ti nhìn Hạ Vũ, ánh mắt lộ vẻ nghiêm túc, nói: "Hạ Vũ, mọi người đều biết gần đây cậu thất tình."
"A a a a a, sếp à, chuyện thất tình mất mặt như thế, sao ngài cứ nhắc hoài vậy..." Hạ Vũ la lên.
Nhưng Hứa Ti không để ý đến, tiếp tục nói: "Tin tôi, một người không thích cậu nữa, cậu khóc là sai, cười là sai, bình tĩnh là sai, ầm ĩ là sai, còn sống còn thở là sai, thậm chí chết luôn cũng là sai. Chuyện đúng duy nhất là hoàn toàn rời khỏi cuộc sống của cô ấy, tiếp tục cuộc sống của chính cậu, như thể hai người chưa từng yêu nhau. Cô ấy mới có thể cảm thấy, ừm, vậy là tốt rồi, đoạn tình cảm thất bại này, quên nhau đi mới là tốt nhất! Như vậy thở cũng sẽ dễ dàng hơn." - chương mới đăng tải sớm nhất tại 𝖙y𝖙
Hứa Ti nói rất nghiêm túc, nghiêm túc chưa từng thấy, Diệp Sơ Ảnh im lặng ngẫm lại lời anh ta. Những lời này phát ra từ miệng của một kim cương vương ngũ lão trên dưới ba mươi có sự nghiệp thành công, có vẻ rất chân thành. Đây không phải là chữ ký QQ giả ngầu của một chàng trai mới lớn, mà là một người sau khi trải qua hết tình yêu này đến tình yêu khác mới có thể nói ra lời chân chính như vậy. Diệp Sơ Ảnh cảm thấy mũi hơi chua xót, cô nhớ tới bạn trai của bạn thân, lúc rời khỏi bạn thân không nói gì, chỉ để lại một câu xin lỗi. Một buổi tối sau này, sau khi khóc cả đêm với Diệp Sơ Ảnh, bạn thân không nhịn được gọi cho anh ta, chỉ mới nói một câu "Là tôi", bên kia đã phiền chán cúp điện thoại. Diệp Sơ Ảnh trước kia vẫn luôn không hiểu tại sao nói không yêu liền không yêu nữa, nhưng bây giờ cô đã hiểu. Thật ra đôi khi không phải đối phương quá nhẫn tâm, chẳng qua tình yêu chính là như vậy.
Khi yêu bạn, bạn là trời là đất, là người duy nhất trên thế giới, khi không yêu bạn nữa thì bạn là gì đây?
Diệp Sơ Ảnh đang đắm chìm trong buồn bã, Hạ Vũ bên kia hét lên: "Sếp, đừng có lùa gà, đây hoàn toàn không phải lời của anh. Tôi đọc sách nhiều hơn anh nên không lừa được tôi đâu, lời này trong sách Trương Giai Giai viết. Đừng giả vờ nói lời nghiêm túc thấm thía nữa đi, anh trải nghiệm rồi sao? Thề đi? Anh với vợ là thanh mai trúc mã, đều là mối tình đầu của nhau, nào có chuyện bị tổn thương trong tình yêu, đừng tưởng tôi không biết!"
Vẻ mặt Hứa Ti đột nhiên không kìm được: "Về chuyện cậu ra ngoài quay..."
"Sếp, tôi biết rồi, tôi sẽ ghi nhớ những gì anh nói, lần này ra ngoài sẽ điều chỉnh tốt bản thân, không chậm trễ công việc." Hạ Vũ gật đầu như giã tỏi.
Hứa Ti tiêu sái phất tay: "Đi đi."
"Tạm biệt sếp." Hạ Vũ mặt mày hớn hở, xoay người rời đi.
Khi Hạ Vũ đi tới cửa cùng Diệp Sơ Ảnh, Hứa Ti ở phía sau lại lên tiếng: "Mặc dù lời này trong sách của người khác, nhưng ý nghĩa là tôi thật sự muốn nói với cậu. Buồn cũng không sao, nhưng đừng quá lâu. Sớm thoát ra một chút."
Bước chân Hạ Vũ dừng lại, gật đầu, nhẹ giọng nói: "Tôi biết rồi."
Giọng điệu rất nhẹ, Diệp Sơ Ảnh miễn cưỡng lắm mới nghe rõ, không biết Hứa Ti phía sau có nghe rõ không.
Sau khi trở lại bàn làm việc, Hạ Vũ bùm bùm gõ máy tính, bận cái gì không biết nữa. Diệp Sơ Ảnh cũng không biết chuyến đi đột ngột này có được quyết định hay chưa, vậy cho nên cô sửa lại bản kế hoạch rồi gửi cho Hạ Vũ, sau đó không còn việc gì làm liền chạy đến phòng nghỉ rót một ly cà phê, ngồi đó ngẩn người.
"Diệp Sơ Ảnh, cô gái này đang tìm Hạ Vũ, cô đưa cô ấy đến đó đi." Cô gái ở quầy lễ tân đi ngang qua nhìn thấy cô, nói.
Diệp Sơ Ảnh quay đầu lại nhìn, một cô gái buộc tóc đuôi ngựa, mặc áo khoác đỏ đang đứng ở đó.
"Hạ Thiên Kim!" Diệp Sơ Ảnh đi tới phía sau Hạ Vũ với vẻ mặt nịnh nọt.
"Mẹ kiếp, ai cho gọi cái biệt danh này hả." Hạ Vũ không ngẩng đầu lên, "Trước kia có một đồng nghiệp gọi tôi là Hạ Thiên Kim, sau đó cô ấy bị thắt đầu lưỡi phải đến bệnh viện tháo ra đấy."
"Bệnh viện nào?"
"Bệnh viện cộng đồng Hưng Long, lương của cô ấy chỉ có ba ngàn tệ một tháng, không đủ khả năng đi chỗ lớn hơn." Nói đến đây, Hạ Vũ đột nhiên chấn động toàn thân, giọng nói vừa rồi quá quen thuộc, anh ngẩng đầu lên: "Hạ Mính Mính!"
Diệp Sơ Ảnh cảm thấy thân thể người phụ nữ bên cạnh run rẩy, cô bất lực vuốt trán: "Đừng hét lớn như vậy!"
"Sao cô lại tới đây?" Hạ Vũ hỏi cô ấy.
"Đến công ty anh nói chuyện làm ăn, nhân tiện đến gặp anh!" Cô gái nhún nhún vai, vẻ mặt bất đắc dĩ, "Nhân tiện, anh nói lưỡi ai bị thắt! Ai kiếm được ba ngàn tệ một tháng! Lúc đó không phải chúng ta ai cũng ba ngàn một tháng sao, anh quên hết những ngày tháng cùng nhau ngậm đắng nuốt cay rồi hả?"
"Tôi giúp cô rót chén nước." Hạ Vũ vội vàng đứng dậy chạy trối chết vào phòng nghỉ.
Diệp Sơ Ảnh lè lưỡi: "Chị gái thật ngầu nha, đã lập tức trị được anh ta luôn! Vừa rồi chị nhờ em gọi anh ta là Hạ Thiên Kim, cái biệt danh này từ đâu vậy?"
"Ồ, không phải tên chị là Hạ Mính Mính sao? Lúc đó trong tổ bọn có ba người họ Hạ, chúng tôi liền tự xưng là Hạ gia ba ngàn." Hạ Mính Mính mỉm cười với Diệp Sơ Ảnh.
"Oa, là vậy sao. Em tên là Diệp Sơ Ảnh. Hiện tại đang thực tập trong tổ phim tài liệu, Hạ Vũ là thầy giáo dẫn dắt em."
Hạ Mính Mính cười khinh thường: "Thầy giáo Hạ Vũ? Anh ta mà cũng có thể làm giáo viên sao? Bản thân còn không quản lý tốt, một đứa nhóc lầm đường lạc lối điển hình. Sao rồi, sau khi tiếp xúc, cảm thấy thầy giáo của em thế nào? Có phải rất hố cha không?"
"Độc miệng! Lạnh nhạt! Thật ra bên trong khá tốt, nhưng miệng rất ngứa đòn! Đôi khi thích lấy việc công làm việc tư!" Diệp Sơ Ảnh phẫn nộ.
"Anh ta vẫn luôn độc miệng như vậy, đúng là ngứa đòn." Hạ Mính Mính bĩu môi, "Trước kia cùng làm việc, ngày nào bọn chị cũng cãi nhau. Nhưng mà bây giờ khác rồi. "
"Khác rồi?"
"Đều là độc dược, trước kia anh ta là xuân dược, còn bây giờ là ma túy đá."
"Hả..." Diệp Sơ Ảnh cảm thấy đây là câu khịa, nhưng Hạ Mính Mính lại mang vẻ mặt nghiêm túc, không có ý cười nhạo chút nào.
Lúc này Hạ Vũ chậm rãi bưng nước tới. Diệp Sơ Ảnh nhìn vẻ mặt anh, sắc mặt nhàn nhạt, lông mày hơi nhíu, hiển nhiên gần đây không có chuyện gì phiền lòng, lại như mang tâm sự nặng nề, luôn cảm thấy một người như vậy có hơi trầm cảm, không thích nói chuyện, nhưng khi nói những lời không hay, lại là người hay nói nhảm. Không biết dáng vẻ trước kia của anh ta thế nào nữa!
"Yo, bây giờ còn biết cách bưng trà rót nước?" Hạ Mính Mính vẻ mặt mỉa mai. ( truyện đăng trên app TᎽT )
"Mẹ kiếp. Cầm." Hạ Vũ trừng cô ấy, đưa qua.
"Ý gì vậy?" Diệp Sơ Ảnh lại trở nên tò mò.
Hạ Vũ nhẹ nhàng dùng ngón tay khều Hạ Mính Mính: "Câm miệng."
"Động tác của anh trông gái tính thật đó!" Hạ Mính Mính khoa trương lùi lại một bước, "Tôi nói đấy, anh đánh tôi xem."
Hạ Vũ bĩu môi, phớt lờ cô.
"Trước kia khi chúng tôi vừa mới làm việc cùng nhau trong một công ty quảng cáo, có người nói phải tôn trọng lễ độ với tiền bối, thỉnh thoảng mời nước gì đó." Hạ Mính Mính thở dài, nhìn Diệp Sơ Ảnh chỉ Hạ Vũ, "Nhưng anh ta lại nói, tôi tới đây là để thể hiện tài năng, không phải để bưng trà rót nước!"
Hạ Vũ đỏ mặt, thấp giọng lẩm bẩm: "Lúc đó là... Tuổi trẻ nông nổi thôi!"
"Cắt."
"Phải rồi, cô tới tìm tôi làm gì? Tôi đang làm việc, không rảnh tám chuyện với cô đâu, muốn hẹn thì chờ tan làm đi."
"Không phải đã nói rồi sao, đến công ty anh nói chuyện làm ăn, nhân tiện đến gặp anh để thông báo một chuyện, tuần sau Lý Thành có tiệc sinh nhật, hỏi anh có đi không?"
"Chuyện này nói trên WeChat không được sao? Hơn nữa, Lý Thành thân với tôi hơn mà? Sao còn phải nhờ cô chuyển lời?" Hạ Vũ ngẩn người.
"Nói cái đầu anh!" Vẻ mặt Hạ Mính Mính trở nên nghiêm túc, "Lý Thành là ai, là thanh mai trúc mã của Trương Tiếu Tiếu, mặc dù thời đại học trông bọn họ giống anh em hơn, nhưng dù sao cũng lớn lên cùng nhau, sinh nhật anh ta có thể không gọi Tiếu Tiếu sao? Bởi vì gọi Tiếu Tiếu cho nên muốn hỏi anh có đi hay không?"
Hạ Vũ không lên tiếng, uống một ngụm nước.
"Buồn bã? Khổ sở? Thương nhớ? Đau lòng? Hay là bi thương?" Hạ Mính Mính đột nhiên trở nên hung dữ.
"Chờ đã." Hạ Vũ uống một ngụm nước, chậm rãi nói.
"Hả?" Hạ Mính Mính hơi sửng sốt.
"Để anh ta chờ chút." Hạ Vũ nhìn ra ngoài cửa sổ, "Tuần này tôi đi Hàng Châu, khi nào trở về sẽ nói với anh ta."
Hạ Vũ tiếp tục uống nước, Diệp Sơ Ảnh nhìn vào đôi mắt anh, dáng vẻ này cô chỉ nhìn thấy khi anh say. Làn sóng tuyệt vọng lan tràn, nhưng bên trong tuyệt vọng đau đớn vẫn còn một chút tia lửa không cam lòng lóe sáng. Giống như một con sư tử bị giam cầm trong một ngàn cái lồng, không có hy vọng trốn thoát, nhưng vẫn gầm lên cố gắng lao ra.
"Anh định đi Hàng Châu?" Sắc mặt Hạ Mính Mính hơi kỳ quái.
Hàng Châu? Trong lòng Diệp Sơ Ảnh cũng có chút kỳ quái, cô còn tưởng Hạ Vũ sẽ chọn Hạ Môn làm địa điểm đi công tác, dù sao đó cũng là nơi anh học đại học, cũng là nơi bắt đầu chuyện xưa với Trương Tiếu Tiếu.
"Đúng vậy, tôi đang vất vả chạy ngược chạy xuôi, đang vội giải phóng công việc, mấy người đừng có thêm rắc rối cho tôi nữa!" Hạ Vũ duỗi người, giả vờ thả lỏng.
"Nhưng có chắc là anh đến Hàng Châu làm việc không, không phải..." Hạ Mính Mính cau mày.
"Cô biết quá nhiều!" Hạ Vũ đứng dậy đẩy Hạ Mính Mính ra ngoài, "Được rồi. Cô bận rộn như vậy vẫn nên nhanh chóng về làm việc đi. Sếp đang đợi cô bưng trà rót nước đấy!"
Hạ Mính Mính bất mãn vừa nói vừa bị đẩy: "Được rồi, được rồi, đến đó nói tạm biệt cũng tốt. Thật ra tôi cũng rất muốn đi, hay là xin nghỉ phép..."
"Đi mau đi, nói nhảm nhiều quá đấy! Đã nói bao nhiêu lần rồi, tôi đi công tác." Hạ Vũ sốt ruột ngắt lời cô ấy.
Sau khi đẩy Hạ Mính Mính ra, Hạ Vũ quay trở lại thì thấy Diệp Sơ Ảnh vẫn sững sờ đứng nguyên tại chỗ, đi qua nhẹ nhàng vỗ vỗ vai cô: "Lát nữa gửi cho tôi số chứng minh thư của cô, tôi muốn đặt vé máy bay. Ngày mai chúng ta sẽ đi Hàng Châu!"
"Ngày mai?" Diệp Sơ Ảnh lắp bắp kinh hãi, không ngờ lại sớm như vậy.
"Ngày mai." Hạ Vũ gật đầu, đẩy ghế ra ngồi xuống.
Diệp Sơ Ảnh đột nhiên nhớ tới lời Hạ Vũ nói khi xem phim ngày hôm qua: Trong lòng mỗi cặp tình nhân, có một nơi mà chỉ có bọn họ biết. Nơi đó có những kỷ niệm độc nhất vô nhị thuộc về bọn họ.
Hàng Châu kia có thể là nơi trong lòng Hạ Vũ, một nơi mà chỉ bọn họ biết.