Diệp Sơ Ảnh nhìn dòng chữ trên lá cờ: Công ty du lịch Thiên Đường. Diệp Sơ Ảnh chỉ cảm thấy bầu trời đang sấm sét ầm ầm, cô nói với Hạ Vũ: "Này, chúng ta thật sự không phải tới đây công tác hả? Sao công ty du lịch lại ra sân bay đón thế, Hứa Ti có biết chuyện này không vậy? Vả lại không phải anh nói có anh dẫn đi chơi tôi nhất định sẽ yêu Hàng Châu sao? Giờ lại mời hướng dẫn viên du lịch, hài hước thật đấy..."

Nhưng Hạ Vũ lại không để ý đến lời của cô, anh ra ngoài trước, đứng ở bên ngoài hít hít mũi.

"Hàng Châu! Lâu lắm rồi mới tới." Vẻ mặt Hạ Vũ đầy say mê.

"Hả?" Diệp Sơ Ảnh ngây ngẩn cả người.

"Cô có ngửi thấy không, vừa ấm áp vừa ẩm ướt, đây là hương vị của Hàng Châu." Hạ Vũ hướng về phía Diệp Sơ Ảnh chỉ vào không khí xung quanh, hưng phấn nói.

"Xin chào mọi người. Tôi là Tố Huyền, bạn của anh Hạ Vũ, cũng là hướng dẫn viên Công ty du lịch Thiên Đường. Những ngày tới tôi sẽ dẫn mọi người đi lĩnh hội thiên đường nhân gian——Hàng Châu! Lịch trình hôm nay là trở về khách sạn trước, nghỉ ngơi rồi đến chùa Linh Ẩn, buổi tối mọi người có thể tự do hoạt động. Anh Hạ Vũ, anh thấy sắp xếp như vậy có được không?" Mỹ nữ hướng dẫn viên du lịch chân dài giới thiệu đơn giản trong xe, sau đó mỉm cười nói với Hạ Vũ.

"Được chứ." Hạ Vũ nhìn về phía Tố Huyền, híp mắt cười, giọng điệu còn mang theo chút ngọt ngào khiến Diệp Sơ Ảnh phát ốm.

"Này." Thấy Tố Huyền đã ngồi trở lại vị trí của mình, Diệp Sơ Ảnh nhẹ nhàng khều Hạ Vũ, "Quen mỹ nữ này lúc nào vậy? Xinh thật đó." 

"Thời đại học ra ngoài chơi gặp được. Lúc đó cô ấy cầm bản đồ một mình không biết phải đi đâu. Chúng tôi đưa cô ấy đi chơi cùng, sau đó cô ấy cảm thấy Hàng Châu thật sự quá tuyệt vời, tốt nghiệp xong thì đến đây làm hướng dẫn viên du lịch." Hạ Vũ khẽ mỉm cười.

"Hey, sao anh lịch sự với người lạ, mà với tôi lại xấu tính như vậy hả?" Diệp Sơ Ảnh khó chịu.

Hạ Vũ liếc mắt nhìn cô: "Người ta còn chưa có ăn thịt kho tàu của tôi, gà luộc của tôi, mề gà xào của tôi, thịt thăn chua ngọt của tôi, mà vẫn cho rằng tôi không tốt với cô sao? Vậy nhổ ra xem nào." 

"Anh Hạ Vũ." Tố Huyền quay đầu lại, vẻ mặt có chút bất mãn, "Cô gái này là ai?"

"Đồng nghiệp kiêm bạn cùng phòng, cho nên thường xuyên cọ cơm của tôi." Hạ Vũ nhún nhún vai, "Tôi cũng không chịu nổi."

"Ồ." Tố Huyền gật đầu: "Anh Hạ Vũ đừng đi quá xa nha, cẩn thận em nói với chị Tiếu Tiếu đó."

Hạ Vũ khẽ mỉm cười, không nói nữa.

Diệp Sơ Ảnh nghe thấy cái tên này, cũng thức thời ngậm miệng lại, dựa vào lưng ghế giả vờ ngủ.

Bữa trưa đã ăn qua loa trên máy bay, cho nên cả nhóm để lại hành lý tại khách sạn, sau đó vội vã đến chùa Linh Ẩn. Khi đến chỗ bán vé, Diệp Sơ Ảnh tự hào lấy thẻ sinh viên ra: "Ha ha ha, đã lâu không dùng." - chương mới đăng tải sớm nhất tại 𝖙y𝖙

"Ôi. Chúng tôi không có ưu đãi này." Á Linh thở dài, Trần Á Hồng với Lý Húc bên cạnh cũng nhún vai.

Sau khi mua vé, Hạ Vũ nói với Tố Huyền: "Tôi muốn đi Tam Sinh Thạch trước, rồi đến chùa Linh Ẩn sau."

"Quao, Tam Sinh Thạch! Tam Sinh Thạch thật sự ở đây?" Ánh mắt Á Linh sáng lên, "Tôi còn tưởng đó chỉ có trong tiểu thuyết thôi chứ."

Tố Huyền gật đầu: "Được, tôi không đi đâu. Hẹn mọi người ở cổng chùa nha." 

"Tôi cũng không đi, mọi người đi đi."

"Ừm, tôi cũng không đi." Lý Húc và Trần Á Hồng tỏ vẻ không có hứng thú với Tam Sinh Thạch lãng mạn, cũng chờ bọn họ ở cổng chùa, một trái một phải đi theo Tố Huyền, miệng liên tục nói chuyện với Tố Huyền, trong lòng nghĩ cái gì liếc một cái là thấy rõ.

"Được rồi." Mặc dù hướng dẫn viên du lịch là Tố Huyền, nhưng Hạ Vũ dường như có thể hoàn toàn thay thế vai trò của cô ấy, trực tiếp lôi kéo hai người khác đến Tam Sinh Thạch.

Tam Sinh Thạch xuất hiện trong rất nhiều tiểu thuyết, phim truyền hình và điện ảnh, Diệp Sơ Ảnh nghe nói câu chuyện về 《Hồng Lâu Mộng》 cũng bắt đầu từ Tam Sinh Thạch, nhưng đây là lần đầu tiên cô biết Tam Sinh Thạch lại ở bên cạnh chùa Linh Ẩn. "Ba kiếp" của Tam Sinh Thạch tượng trưng cho "Kiếp trước", "Kiếp này" và "Kiếp sau", tình yêu của nhiều người bắt đầu từ loại cảm giác như đã từng quen biết, sau khi yêu người ta chắc chắn sẽ mong chờ "Duyên phận ba kiếp". Nghe có vẻ không tồi, trong lòng Diệp Sơ Ảnh rất chờ mong.

Hạ Vũ dẫn bọn họ xuyên qua một mảnh tường khắc chữ "Chỉ Xích Tây Thiên", đi về phía trước, bên đường có một dòng suối trong vắt, khu vực xung quanh cũng xanh mướt, Á Linh là người phương bắc, chưa từng đi tới nơi nào ở phương nam, dọc đường đi cô ấy liên tục thốt lên: "Đẹp quá. Đẹp quá. Cảm giác như đang đi bộ trong thời cổ đại vậy."

Đi một lát lại nhìn thấy một cây cầu đá nhỏ, Hạ Vũ đột nhiên dừng lại, hỏi: "Các cô có nghe nói về một cây cầu đá chưa?" 

Hai người nhìn nhau rồi lắc đầu.

Vậy nên Hạ Vũ vừa đi vừa hùng hồn nói: "Đức Phật có một đệ tử A Nan, A Nan đã yêu một người phụ nữ. Ông chạy đến nói với Đức Phật, và Đức Phật hỏi ông, yêu bao nhiêu? A Nan nói, nguyện hóa thành một cây cầu đá, chịu 500 năm gió thổi, 500 năm mưa dầm,  chỉ nguyện nàng băng qua cây cầu này."

Diệp Sơ Ảnh và Á Linh đều lần đầu tiên nghe điển cố này của Phật giáo, khi đi lên cây cầu đá, bước chân đột nhiên chậm lại.

Hạ Vũ sải bước đi rất xa, trong miệng còn lảm nhảm: "Các cô nói xem một hòa  thượng lại nhàm rỗi nói chuyện yêu này yêu nọ, sẽ nói giống vậy sao?"

Đi thêm năm sáu phút nữa, Hạ Vũ dừng lại: "Tới rồi."

"Tới rồi?" Diệp Sơ Ảnh trợn to mắt, xung quanh không có khách du lịch nào khác, chỉ có vài hòn đá chôn trong đống màu xanh lá cây. Cô đột nhiên hiểu ra tại sao Tố Huyền lại nói không đi cùng, là bởi vì nơi này hoàn toàn không phải là một danh lam thắng cảnh. ( truyện đăng trên app TᎽT )

"Đây là Tam Sinh Thạch." Hạ Vũ chỉ vào một trong những viên đá, nói.

"Anh nói là được à? Chỉ đại một hòn đá vỡ thì là nó chắc?" Diệp Sơ Ảnh lắc đầu tỏ vẻ không tin: "Anh đang lùa gà hả?"

Hạ Vũ thở dài: "Còn chưa tin sao! Xem đi, trên đó có chữ đó."

Diệp Sơ Ảnh nghiêm túc nhìn, phát hiện đúng là có khắc chữ "Tam Sinh Thạch", còn có một số chữ nhỏ tinh tế, có lẽ là điển cố lịch sử, nhưng nhìn không rõ.

Á Linh cau mày: "Viết gì thế, chữ nào cũng mờ tịt."

Hạ Vũ hắng giọng: "Nào, tôi nói cho các cô nghe. Câu chuyện là như thế này: Thời nhà Đường có một ẩn sĩ tên là Lý Nguyên sống ở chùa Tuệ Lâm, rất thân thiết với một nhà sư tên là Viên Trạch. Hai người hẹn nhau lên núi Nga Mi, Tứ Xuyên du ngoạn, Viên Trạch muốn chọn tuyến đường Trường An, đi đường bộ từ phía bắc. Nhưng Lý Nguyên khăng khăng rằng đường thủy nhanh hơn, nhà sư không thể nói không, vậy nên hai người họ đi bằng đường thủy trên sông Trường Giang. Trên đường đi, bên bờ sông họ gặp phải một phụ nữ mang thai được ba năm. Viên Trạch đã khóc khi nhìn thấy người phụ nữ mang thai kia, nói rằng chính vì lý do này mà ông không muốn đi đường thủy, bởi vì ông đã được định sẵn là con trai của người phụ nữ đó, không thể trốn tránh. Ông và Lý Nguyên hẹn mười ba năm sau gặp nhau bên ngoài chùa Thiên Trúc ở Hàng Châu. Đêm đó Viên Trạch qua đời, thai phụ cũng thuận lợi sinh con. Mười ba năm sau, Lý Nguyên đến đây như đã hứa, chỉ thấy một mục đồng ở đằng xa, hát: *'Tam sinh thạch thượng cựu tinh hồn, thưởng nguyệt ngâm phong mạc yếu luận; tàm quý cố nhân viễn tương phóng, thử thân tuy dị tính trường tồn.' Lý Nguyên hiểu rõ người kia là Viên Trạch, muốn gặp mặt, nhưng mục đồng càng đi càng xa, hát: **'Thân tiền thân hậu sự mang mang, dục thoại nhân duyên khủng đoạn tràng. Ngô Việt giang sơn du dĩ biến, khước hồi yên trạo thượng Cù Đường.' Bên ngoài chùa Thiên Trúc, chính là nơi này, lúc đó Lý Nguyên đứng dưới tảng đá này. Ý là tình nghĩa của bọn họ sẽ không thay đổi dù có trải qua luân hồi chuyển kiếp, vậy cho nên viên đá này được gọi là Tam Sinh Thạch." 

*Dịch nghĩa:

Ba đời trên đá linh hồn cũ, 

Hưởng trăng với gió chẳng cần bàn.

Hổ thẹn tình người xa đến viếng,

Thân này tuy khác tánh còn nguyên.

** Dịch nghĩa:

Thân trước thân sau sự mịt mùng,

Muốn nói nhân duyên sợ điếng lòng.

Ngô Việt núi sông tìm đã khắp,

Khua chèo trở lại đến Cù Đường.

Nguồn: thuvienhoasen

Hai người nghe vậy liền bừng tỉnh đại ngộ gật đầu liên tục, ánh mắt nhìn Hạ Vũ đột nhiên trở nên ngưỡng mộ hơn một chút. Không ngờ đến điển cố này mà Hạ Vũ cũng biết, còn rất có tài kể chuyện, kể chuyện nghe lôi cuốn như vậy, rất có thiên phú làm hướng dẫn viên du lịch.

"Vậy cho nên," Hạ Vũ thở ra một hơi thật dài, "Có rất nhiều bản tình ca, phim tình yêu dùng đến Tam Sinh Thạch, nhưng mọi người không biết rằng truyền thuyết về Tam Sinh Thạch lại kể về câu chuyện giữa hai người đàn ông. Ha ha ha ha ha." Vài tiếng "Ha" cuối cùng của Hạ Vũ cười rất sảng khoái, khiến Diệp Sơ Ảnh và Á Linh vốn vẫn đang đắm chìm trong truyền thuyết đẹp đẽ suýt thì nghẹn chết.

Cũng may Diệp Sơ Ảnh đã quen với Hạ Vũ đôi khi ra vẻ văn nghệ máu chó thế rồi, chỉ có thể nhún vai bất lực.

Hạ Vũ cười đi về phía trước: "Nếu đã đã thấy Tam Sinh Thạch rồi thì chúng ta đi xem chùa Linh Ẩn thôi."

Diệp Sơ Ảnh tiếp lời: "Này, không ngờ anh vậy mà có thiên phú hướng dẫn du lịch đó nha, sao anh biết nhiều chuyện như vậy?"

Hạ Vũ khẽ mỉm cười: "Tôi từng đi chơi với bạn bè, lúc nào cũng thích cọ hướng dẫn du lịch. Khi thấy phái đoàn tới, chúng tôi liền lập tức theo sau, nếu hướng dẫn viên nói tốt, chúng tôi sẽ đi theo, còn nếu hướng dẫn viên nói không tốt, chúng tôi sẽ thay đổi chỗ khác. Trước kia từng nghĩ tự mình khám phá một địa điểm sẽ thú vị hơn, nhưng rất nhiều thứ có chuyện xưa khá thú vị, gặp một hướng dẫn viên du lịch giỏi sẽ chơi rất vui vẻ. Đương nhiên không phải lúc nào cũng gặp một hướng dẫn viên du lịch giỏi, rất nhiều chuyện hay bị bỏ qua, sau này tôi tự mình tìm kiếm một số điển cố trên mạng, lúc đi chơi sẽ kể cho cô ấy những câu chuyện đó. Cũng may tài ăn nói của tôi khá được, hơn nữa thay đổi vài chỗ hay ho lại càng được đón nhận hơn."

Diệp Sơ Ảnh chỉ cười không hỏi tiếp nữa. Cô ấy đương nhiên không chỉ là bạn của Hạ Vũ rồi.

 

Kế đó bọn họ đi đến chùa Linh Ẩn, bên trong có rất nhiều người, nhưng ai cũng đều yên tĩnh, không có cảm giác đông đúc ồn ào, vẻ mặt họ thành kính, dâng hương qua đỉnh đầu, cúi đầu cầu nguyện.

"Cô biết vì sao bọn họ lại dâng hương cao như vậy không?" Hạ Vũ hỏi Diệp Sơ Ảnh.

Diệp Sơ Ảnh tự nhiên lắc đầu, thầm nghĩ Hạ Vũ lại muốn khoe khoang chứ gì, cô không muốn biết chút nào.

"Bởi vì có những vị thần cao hơn đầu ba thước." Hạ Vũ đi vào chùa cùng Diệp Sơ Ảnh, quỳ xuống trước tượng Phật, chắp tay.

"Cầu nguyện gì vậy?" Diệp Sơ Ảnh chờ anh đứng dậy rồi hỏi.

Hạ Vũ vỗ vỗ đầu Diệp Sơ Ảnh: "Lòng thiếu kỳ thật mạnh mẽ."

Diệp Sơ Ảnh lè lưỡi: "Ồ, đúng rồi, nói ra sẽ không linh." 

Hạ Vũ vuốt trán: "Đây là cầu nguyện trong chùa, cô nghĩ đây là cầu nguyện sinh nhật sao? Còn nói ra không linh... Cô nói xem người cổ đại bái Quan Âm rõ ràng là muốn một đứa con, nếu bị người khác biết liền không linh, vậy bọn họ còn thờ cúng cái gì nữa? Chân thành sẽ linh nghiệm, đến chùa không phải để đòi hỏi một điều thực dụng như nguyện vọng trở thành sự thật. Bây giờ trong lòng tôi không có nguyện vọng gì, chỉ muốn đến xem thôi."

"Ồ, tôi có một nguyện vọng." Diệp Sơ Ảnh quỳ xuống, nhắm mắt lại nói thầm với Phật: "Xin cho tôi sau khi tốt nghiệp có thể thuận lợi chuyển chính thức! Xin cho tôi sau khi tốt nghiệp có thể thuận lợi chuyển chính thức! Xin cho tôi sau khi tốt nghiệp có thể thuận lợi chuyển chính thức!"

Hạ Vũ nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Diệp Sơ Ảnh, đột nhiên cảm thấy hơi buồn cười, cũng hơi chua xót. Ngày xưa anh cũng từng đơn thuần như vậy. Lúc đó bọn họ quỳ gối cùng nhau trước tượng Phật, nhẹ giọng cầu nguyện, hy vọng sau khi tốt nghiệp đại học sẽ ở cùng một chỗ.

Bây giờ đúng là bọn họ ở cùng một chỗ, nhưng đã tách ra. Lúc ấy đến chùa thờ cúng chỉ nghĩ đến chuyện ở chung một chỗ, chưa bao giờ nghĩ đến việc sẽ chia ly. Vậy nên nguyện vọng này đã trở thành sự thật, hay vẫn không trở thành sự thật đây?

Phật Tổ à! Hạ Vũ ngẩng đầu nhìn pho tượng Phật, Đức Phật cũng mỉm cười nhìn anh, không vui không buồn. Hạ Vũ than nhẹ trong lòng: Lần này con đến chùa Linh Ẩn chỉ muốn dâng lễ tạ thần thôi. Chính anh cũng không biết liệu nguyện vọng ban đầu đó có thể xem như đã linh nghiệm rồi không.

Diệp Sơ Ảnh lúc này mới đứng dậy, đẩy Hạ Vũ đang ngẩn ngơ: "Sao đần người ra vậy?"

Hạ Vũ tỉnh táo lại, cười ranh mãnh với Diệp Sơ Ảnh: "Tôi nghĩ vừa rồi cô không nên bái Phật."

"Tại sao?" Diệp Sơ Ảnh khó hiểu.

"Cô nên bái tôi mới phải." Hạ Vũ đắc ý cực kỳ, "Cô muốn chuyển chính thức thì Phật không có giúp được cô đâu. Nên bái tôi này, tôi sẽ cố gắng giúp cô!"

"Muốn chết phải không!" Diệp Sơ Ảnh đuổi theo đánh Hạ Vũ.

"Suỵt." Hạ Vũ vội vàng làm động tác im lặng, "Nơi thanh tịnh của Phật."

Diệp Sơ Ảnh không thèm để ý bộp vào đầu anh rồi đi ra ngoài.

Hạ Vũ đi theo, khi đi tới cửa, anh quay đầu lại nhìn Phật.

Không buồn không vui, cười như không cười, Phật vẫn nhìn anh như thế.

Hạ Vũ thở dài, xoay người về phía trước quỳ lạy, thì thầm trong miệng:

"Nguyện vọng của tôi đã hoàn thành, mặc dù tiếc nuối nhưng cũng không hối tiếc."

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play