Tiểu Sư Mẫu

Chương 3: Hội văn chương


8 tháng


Tối thứ tư, Kiều Nhạc Kiều hẹn Mạnh Uyên đến đài phát thanh để ghi hình tiết mục "Quán trà vui vẻ". Kể từ khi lên năm ba, Mạnh Uyên đã bắt đầu bốc thăm chờ lượt mua ô tô*, chờ đến tận khi học xong tiến sĩ mà vẫn chưa tới lượt mình. Mỗi lần Tiểu Kiều có hẹn ghi hình với Mạnh Uyên, đều là cô đến tận nhà đưa đón anh ta.

*摇号 hay 汽车摇号: Mua ô tô bằng hình thức bốc thăm, trước tiên là đăng ký lịch hẹn và xếp hàng, sau đó tham gia bốc thăm. Hình thức này được Chính quyền thành phố Bắc Kinh đưa ra chính thức vào năm 2011 để hạn chế việc mua ô tô nhằm giải quyết tình trạng tắc đường nghiêm trọng trong thành phố.

Mạnh Uyên có một tình yêu thương sâu sắc đối với trường cũ. Vốn muốn sau khi tốt nghiệp thì học thẳng lên tiến sĩ, nhận được bằng xong thì tiếp tục ở lại trường giảng dạy. Nhưng những năm này, bằng tiến sĩ càng ngày càng khó lấy được, sinh viên mới ra trường muốn giảng dạy thì căn bản phải mất hai năm làm nghiên cứu sinh, sau hai năm nếu không kiếm được vị trí giảng dạy thì sẽ trực tiếp cuốn gói rời đi. Công việc của nghiên cứu sinh và giáo sư không khác nhau là mấy, ngoại trừ làm khoa học, thì còn phải lên lớp giảng dạy.

Tối nay Mạnh Uyên có hai tiết, dạy về lịch sử nhà Nguyên. Kiều Nhạc Kiều đã nói trước với anh ta là sẽ đến lớp anh để nghe giảng. 6 giờ 15 phút cô đã có mặt tại phòng học 302 tầng ba, cách thời gian bắt đầu vào lớp còn tận hai mươi phút nữa nhưng chỗ ngồi đã lấp kín. Kiều Nhạc Kiều cảm thán trong lòng, không ngờ rằng tiết học của "Zai đẹp Mạnh" lại được hoan nghênh như vậy.

Trong tướng thanh coi trọng nhất là sự kế tục, không kế thừa thì được gọi là Hải thanh. Danh không chính, ngôn không thuận, phần lớn Hải thanh đều muốn tìm cho mình một người thầy dạy. Sau khi Tiểu Kiều và Mạnh Uyên hợp tác với nhau, Mạnh Uyên liền giới thiệu cô với thầy của mình, câu thứ hai mà thầy anh nói Tiểu Kiều là "Một cô gái xinh đẹp như thế, đi nói tướng thanh làm gì, hay là theo bạn già của lão học đơn huyền* đi." Tiểu Kiều nài nỉ không thôi, cuối cùng vào năm 23 tuổi ấy, cô cũng bái được sư. Mạnh Uyên không hổ là đàn anh của cô, đúng là một trai đẹp hàng thật giá thật.

*Đơn huyền: loại khúc nghệ đệm đàn một dây và trống bát giác, phổ biến ở Bắc Kinh, Hoa Bắc, Trung Quốc.

*Đơn huyền: loại khúc nghệ đệm đàn một dây và trống bát giác, phổ biến ở Bắc Kinh, Hoa Bắc, Trung Quốc

Tiểu Kiều vừa đi xuống hàng phía sau, vừa đảo mắt tìm chỗ ngồi. Hàng cuối cùng còn có một chỗ trống, cô còn chưa kịp ngồi xuống, bạn nữ bên cạnh đã cười nói: "Đàn chị Kiều, chị ngồi ở đây đi." 

Sinh viên nữ đó là Tần Tuyền, là chủ bút của tạp chí hàng tuần [Cổ Kim] của khoa Lịch sử đại học N. Trước khi cô ấy tham gia, lượng độc giả của [Cổ Kim] ít đến đáng thương, dù cho có nhét bài báo vào trong hòm thư ký túc xá cũng chẳng ai thèm lấy. Sau khi cô ấy trở thành chủ bút, hơn một chục trang mạng xã hội bao gồm Weibo, Wechat,... được lập ra, nhưng sau một tháng hoạt động, số lượng đọc vẫn rất ảm đạm. Tần Tuyền lập tức tổ chức vài cuộc họp liên tiếp nhau, mọi người đều nhất trí cho rằng vấn đề nằm ở chỗ lựa chọn chủ đề, xem xét đến thầy Giang gần đây rất nổi tiếng, cuối cùng Tần Tuyền quyết định đổi chủ đề sang Giang Diệu.

Tần Tuyền nhìn thấy Kiều Nhạc Kiều - bạn gái duy nhất mà Giang Diệu từng thừa nhận, radar tin tức lập tức nhạy bén bắt sóng được tín hiệu. Tốt nghiệp bốn năm mà vẫn còn đến trường nghe giảng lớp học của bạn trai cũ, trừ phi là tình cũ khó quên chứ chẳng còn cách giải thích nào khác cả. Tiếc là hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình, trong lòng Tần Tuyền thầm rơi nước mắt thay Tiểu Kiều.

Tần Tuyền vừa nhìn thấy Tiểu Kiều thì mắt liền sáng lên, có vẻ như sẽ khai thác được tin tức lớn nào đó trong chuyện tình này đây. 

Đàn em nhiệt tình quá mức khiến Tiểu Kiều không nỡ lòng nào từ chối.

Kiều Nhạc Kiều vừa ngồi xuống, Tần Tuyền đã bày tỏ sự yêu thích mạnh mẽ đối với màn trình diễn tướng thanh gần đây của cô: "Đàn chị Kiều, tiết mục cải biên [Hội Văn chương] của chị hay tuyệt cú mèo, khiến một đứa giấu dốt, trong bụng có vài phần kiến thức lại cứ ngỡ mình học rộng tài cao như em còn hiểu được, quả thực ngang tầm với cấp bậc sách giáo khoa vậy."

Nghệ thuật bắt nguồn từ cuộc sống, Kiều Nhạc Kiều dựa vào năng thiếu khúc nghệ* của mình, từ cấp hai cho đến đại học đều theo học ở những ngôi trường danh tiếng, trước giờ ở trong lớp học, cô vẫn luôn như một sự tồn tại dưới đáy xã hội, là một học sinh dốt danh xứng với thực, khởi đầu một cuộc sống học hành dốt nát chính hiệu, nước chảy mây trôi, thuận buồm xuôi gió. Nghe được lời khen ngợi, cô khiêm tốn bày tỏ với đàn em, "vẫn còn phải tiến bộ nhiều hơn."
 

*Khúc nghệ: nghệ thuật nói hát mang màu sắc địa phương lưu hành trong dân gian.

Sau một phen tán thưởng, Tần Tuyền dè dặt hỏi: "Đàn chị à, tại sao chị lại đến nghe giảng tiết học của đàn anh vậy?"

Mạnh Uyên là đàn anh cùng khoa bọn họ, cho dù có làm giảng viên thì gọi một tiếng đàn anh cũng chẳng sai.

"Trước đó bọn chị có hẹn nhau rồi."

Trong lòng Tần Tuyền thầm vui mừng, bạn gái cũ và Giang thần thế mà lại tái hợp, tình cũ nhen nhóm, có lẽ cô đã đào được một quả dưa to chà bá rồi.

Lúc này trong lớp đã không còn chỗ trống, bên ngoài vẫn còn một hàng người không ngừng đi vào, có người nhìn thấy trong lớp không còn chỗ ngồi nữa thì chỉ đành thất vọng đi ra.

"Tiết học này có nhiều người chọn học như vậy sao?"

"Vốn dĩ chỉ có bốn mươi người thôi, nhưng tám mươi cái ghế trong lớp đều bị ngồi đầy cả, tất cả đều là đến để nghe ké. Đẹp trai giống đàn anh như vậy, cho dù có giảng dạy nhạt nhẽo vô vị đi chăng nữa thì cũng đều có một đống người đến nghe, huống chi đàn anh dạy thật sự rất thú vị, cho dù người nào hoàn toàn không có hứng thú với lịch sử cũng có thể hiểu được."

Tuy rằng Mạnh Uyên lớn lên không tồi, nhưng chắc chắn không thể đến mức độ giống như đàn em miêu tả được chứ. Kiều Nhạc Kiều tự nói với mình, thẩm mỹ của mỗi người không giống nhau, cho rằng Mạnh Uyên đẹp đến mức kinh thiên động địa cũng không phải là không thể.

Tiểu Kiều hỏi Tần Tuyền: "Bài giảng thật sự hay như vậy sao?"

"Cực kỳ hay ấy chứ, mọi người đều cười điên luôn, lần đầu tiên em cảm thấy một tiết học lại trôi qua nhanh như vậy."

Tần Tuyền ngưỡng mộ Giang Diệu xuất phát từ việc anh đã chọn học cả thần thoại Hy Lạp và lịch sử Hy Lạp, lịch sử Hy Lạp chỉ là môn học tự chọn dành cho các khoa. So sánh với lịch sử Hy Lạp thì Tần Tuyền càng thích thần thoại hơn, có lẽ do đây là môn tự chọn, phải dạy cho những người không học khoa Lịch sử nên Giang Diệu giảng bài rất sôi nổi sinh động. Mà lịch sử Hy Lạp như một cơn ác mộng, Giang Diệu yêu cầu họ một tuần phải đọc hết hai trăm trang tài liệu tiếng anh được chỉ định, hơn nữa còn phải viết thành bút ký đọc sách. Văn hiến lại chẳng phải tiểu thuyết, đâu có dễ như vậy, Tần Tuyền vì đọc tài liệu mà mỗi ngày cô đều phải thức đến nửa đêm.

Tần Tuyền thở dài: "Một người quá ưu tú làm thầy giáo cũng là một vấn đề, việc mà họ cho rằng có thể dễ dàng làm được thì người khác cũng có thể làm được như thế."

Thân là một học sinh dốt, Kiều Nhạc Kiều đồng cảm sâu sắc với cô bé.

Đột nhiên phòng học trở nên yên tĩnh, Kiều Nhạc Kiều đưa mắt nhìn lên bục giảng, nụ cười của cô chậm rãi đông cứng lại, sao lại thế này, không phải phòng 302 à?

Cô hỏi Tần Tuyền: "Đây là tiết học gì vậy?"

"Tiết học Thần thoại Hy Lạp của đàn anh mà."

Lúc này cửa phòng học đã được đóng lại, nếu như bây giờ cô xông ra ngoài, có lẽ Giang Diệu liếc mắt là có thể nhìn thấy được cô. Người yêu cũ thì phải "gọn gàng cắt đứt với nhau", cô không muốn mất mặt ở đây đâu.

Tay trái Kiều Nhạc Kiều che miệng lại, lén lút nhìn lên bục, lúc đầu cô còn rất cẩn thận, đợi đến khi Giang Diệu được vài học sinh vây quanh, ánh mắt của Tiểu Kiều bắt đầu trắng trợn hơn hẳn. Ống tay áo sơ mi được anh xắn lên tận khuỷu tay, hai tay đặt lên bệ giảng, cho dù cả người anh có cúi xuống, nhưng ưu thế chiều cao vẫn nhìn thấy rõ ràng. Tóc anh gọn ghẽ hơn so với khi trước rất nhiều, trước kia tóc anh chẳng chỉnh tề chút nào, vì để che đậy đi mái tóc rối bù xù của mình nên trên tường nhà được anh treo lên rất nhiều mũ.

Mắt của Tiểu Kiều rất to, lông mi lại dài, lúc cô yên lặng, nỗi sầu muộn ánh lên từ trong đôi mắt cô.

Tần Tuyền cảm thấy khi đàn chị Kiều yên tĩnh thì cũng khá đẹp, nếu như chị ấy cứ một mực yên tĩnh như thế, thì được chọn làm hoa khôi cũng chẳng ngoa. Nhưng ngặt nỗi trong mỗi lần bình chọn hoa khôi của khoa Lịch sử trước đây, Tiểu Kiều đến top năm cũng chẳng lọt vào nổi. Cái đẹp phải bắt nguồn từ khí chất, còn cô thì nói quá nhiều, hệt như một cái đài phát thanh không có nút nguồn, vô tình cướp đoạt đi ảo tưởng của cả đám con trai. Quan trọng nhất là, khi diễn tướng thanh, Tiểu Kiều thường đam mê đóng những vai diễn như học sinh dốt, công dân cuồng đắm đồ giá rẻ, kẻ lưu manh hại người chẳng ích mình, những hình tượng nghệ thuật này gắn với cô, rất khó khiến người khác liên tưởng cô với một mỹ nữ.

Trong lúc Tiểu Kiều đang quan sát mái tóc Giang Diệu, Giang Diệu đột nhiên ngẩng đầu, quét mắt nhìn xuống lớp, khóe miệng anh chợt dâng lên vài phần ý cười, đợi khi tầm mắt nhìn đến Tiểu Kiều, ý cười dần dần biến mất.

Kiều Nhạc Kiều thầm kêu xong đời rồi, có lẽ Giang Diệu đã phát hiện ra cô. Tầm một phút sau, cô lại nghe thấy giọng nói đã lâu không gặp, so với bốn năm trước thì trầm hơn rất nhiều.

Bởi vì người tới nghe giảng quá đông, có năm học sinh đăng ký môn học nhưng không có chỗ ngồi. Giang Diệu đành mời những người nghe giảng nhờ đứng lên nhường chỗ cho các bạn.

Không một ai động đậy.

"Bạn học mặc áo sơ mi trắng ở hàng cuối cùng bên trái, mời bạn nhường chỗ lại cho bạn học khác, cảm ơn đã phối hợp."

Thẳng cho đến khi tầm mắt xung quanh đều tập trung tới bên này, Tiểu Kiều mới bừng tỉnh lại, cô cúi đầu nhìn sơ mi trắng trên người mình, phản xạ có điều kiện đứng bật dậy thu dọn túi xách, cúi đầu rảo bước nhanh ra khỏi lớp học.

Tiểu Kiều đi thẳng tới cuối hành lang, cô quay người lại nhìn, phòng 302 không có một ai bước ra cả. Cho đến khi tiếng chuông vào học vang lên, vẫn không một ai đi ra từ phòng 302. Tiết học trôi qua được mười phút, vẫn không có một bóng người nào, không phải còn năm bạn học nữa không có chỗ ngồi sao? Lẽ nào chỉ một mình cô đi ra ngoài?

Cô gửi cho Mạnh Uyên một tin nhắn, hỏi anh ta rốt cuộc dạy ở phòng nào.

Có lẽ Giang Diệu chẳng muốn nhìn đến cái bản mặt của cô nữa. Ban đầu là cô chủ động đề nghị chia tay, nhưng chia tay đối với hai người mà nói đã là một lựa chọn tốt nhất rồi, cô dự định cả đời này sẽ không qua lại với anh nữa, hôm nay đơn thuần chỉ là một sự cố mà thôi. Giang Diệu đuổi cô ra khỏi lớp trước mặt hơn tám mươi con người như vậy. Cô tin rằng, ngày mai tin tức này sẽ lan truyền khắp khoa Lịch sử cho xem, dù cô có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng chẳng rửa sạch nổi.

Hiện giờ Tiểu Kiều rất khát nước, muốn tìm chút nước để uống, cô lật tung túi sách vài lần cũng không tìm thấy, đoán chừng là để quên ở trong phòng học rồi. Cốc nước để ở dãy bàn cuối cùng, nếu như muốn quay lại lấy, bắt buộc phải đi qua một hàng lại một hàng ánh nhìn. Nhưng nếu không đi thì cô lại không nỡ, cốc nước đó chẳng đáng bao tiền, nhưng đã gắn bó với cô suốt hơn sáu năm.

Cuối cùng Tiểu Kiều quyết định đợi khi tiết học thần thoại Hy Lạp kết thúc, cô sẽ tới lấy lại, cốc nước như vậy chắc không có ai tiện tay cầm đi đâu.

Mạnh Uyên rất tuân thủ đạo đức nhà giáo, khi dạy học không bao giờ cầm điện thoại, cho đến khi tan lớp, Mạnh Uyên mới trả lời lại tin nhắn, nói anh ta đang ở phòng 203.

Khoảnh khắc nhìn thấy con số 203 ấy, Kiều Nhạc Kiều tự mắng mình là một đứa thiểu năng.

Một buổi học đều là gộp hai tiết lại, sau khi tiếng chuông tan học của tiết thứ nhất vang lên, Tiểu Kiều cầm theo hai chai nước đi vào lớp của Mạnh Uyên. Cô đưa một chai cho Mạnh Uyên, còn mình thì vặn nắp chai nước còn lại. Cô uống ngụm nước rồi đưa mắt nhìn xuống bên dưới, so với sự náo nhiệt của phòng 302 thì gian phòng này quá quạnh quẽ, phía dưới chỉ vỏn vẹn hai người ngồi.

Danh sách lớp môn học này có bốn mươi người, nhưng chỉ có năm người đăng ký. Cứ năm người thì được một ngưỡng, môn học nào dưới năm người đăng ký thì không thể mở lớp được. Mỗi ngày Mạnh Uyên đều truyền dạy cho năm trò những gì đã học được trong suốt cuộc đời. Tiếc là hôm nay, có ba người bị bệnh xin nghỉ học.

Ít nhiều gì thì Mạnh Uyên cũng thấy xấu hổ, anh ta giải thích với Tiểu Kiều: "Cũng không biết tại sao, suốt ngày có người nghỉ ốm."

Tuy ngoài mặt anh nói như vậy, nhưng trong lòng lại tuyệt đối không tin rằng có chuyện trùng hợp đến thế, chắc chắn những người vắng mặt đều đến lớp Giang Diệu nghe giảng cả rồi. Cũng thật xui xẻo, lớp của anh thế mà lại trùng thời gian với lớp của Giang Diệu. Anh ta không nói thật, thứ nhất là để giữ mặt mũi, thứ hai là lo lắng tới tâm trạng của Tiểu Kiều, suy cho cùng thì Tiểu Kiều cũng là bị Giang Thế Mỹ* bỏ rơi trước khi ra nước ngoài, nhắc tới Giang Diệu lại khiến cô buồn lòng.

*Giang Thế Mỹ: lấy "cảm hứng" từ Trần Thế Mỹ - là nhân vật nối tiếng trong vở kinh kịch dân gian “Tần Hương Liên”. Trong vở kịch, ông là người chồng bội bạc, vong ơn bội nghĩa đã phụ bạc người vợ tào khang của mình để kết duyên với công chúa, hưởng vinh hoa phú quý. Nhưng trên thực tế, trong lịch sử có nhân vật tên Trần Thế Mỹ. Ông không phải người Tống như nhân vật trong kịch mà là một vị quan triều Thanh. Ông cũng không phải là một người có mới nới cũ, đáng bị chém đầu mà là một vị quan tốt. {Muốn tìm hiểu thêm về nhân vật này thì các bạn lên google nhée}

Mạnh Uyên không hề biết rằng Tiểu Kiều vừa bị Giang Diệu đuổi khỏi lớp, chỉ cho rằng cô có việc bận nên mới tới muộn.


 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play