Lúc chị Tề gọi điện thoại đến lần thứ nhất, Kiều Nhạc Kiều đang ở vùng nông thôn rộng lớn của Hà Bắc, mặc một thân quần áo đen giày đen, trước ngực cài một bông hoa trắng, hòa cùng mọi người truy điệu* cho bà cụ nằm trong quan tài làm bằng kim ty nam*.
*Truy điệu: Là một nghi thức, một hoạt động tôn giáo hay văn hóa, thường được tổ chức để tưởng nhớ và tri ân người đã qua đời. Truy điệu có thể diễn ra tại gia đình, giáo đường hoặc nơi công cộng, phổ biến trong nhiều nền văn hóa và tôn giáo khác nhau trên thế giới. Truy điệu thường bao gồm các hoạt động như đọc kinh, hát ca, nói lời cảm ơn, chia sẻ kỷ niệm, đốt nén hương, thắp nến hoặc đặt hoa tưởng niệm.
*Kim ty nam: Là loại gỗ quý độc nhất vô nhị ở Trung Quốc, phân bố ở phía Tây tỉnh Hồ Bắc , Tây Bắc tỉnh Quý Châu và Tứ Xuyên. Loại cây này ưa môi trường ấm áp, ẩm ướt , chủ yếu mọc ở thung lũng ẩm thấp, trũng núi,...Trong kiến trúc Trung Quốc, loại cây này được coi là vật liệu xây dựng lý tưởng, quý giá và cao cấp nhất bởi nó có khả năng chống mục nát, chống côn trùng, ấm về mùa đông và mát về mùa hè; kết cấu tinh xảo và tráng lệ, vì vậy được sử dụng trong hầu hết các cung điện, hoa viên, bàn thờ, đền thờ và lăng tẩm ,...
Đây là hỉ tang, bà cụ sống đến năm chín mươi sáu tuổi, trong một đêm nọ đã buông tay về trời. Theo lời cháu trai của cụ, tổng giám đốc Vạn nói, bà cụ không có sở thích gì khác, mỗi buổi tối chỉ thích đeo máy trợ thính lên mà nằm trên giường nghe phát thanh, thích nghe nhất là tiết mục "quán trà vui vẻ" của Kiều Nhạc Kiều, thích giọng cô đến cuồng mê. Lần này mời cô tới chủ trì lễ truy điệu cũng là thể theo di nguyện của cụ.
Kiều Nhạc Kiều là người dẫn chương trình của kênh văn hóa đài phát thanh thành phố, mỗi tháng tiền lương khấu trừ năm loại bảo hiểm xã hội* và một quỹ tiết kiệm nhà ở thì còn dư lại sáu nghìn tám trăm năm mươi hai tệ, thấp hơn nhiều so với thu nhập của đám bạn học tốt nghiệp cùng trường cô. Nếu một vài giây quảng cáo bị thiếu hoặc xảy ra sự cố nào đó trong khi đang phát sóng trực tiếp, con số này thậm chí còn không đạt nổi. Nhưng nhờ vào sự nổi tiếng ở đài, cô đã từng dẫn rất nhiều kiểu hôn lễ khác nhau, có cả triển lãm xe lậu, khai trương bất động sản ven đô thị - nông thôn, hay cả những buổi khai trương cửa hàng ở một thị trấn nhỏ trên tuyến mười tám, sự thay đổi về lượng dẫn đến sự thay đổi về chất, dựa vào điều này mà cô đã tự mua cho mình được một căn hộ nhỏ hai phòng ngủ trên đường vành đai thứ tư phía Bắc.
*Năm loại bảo hiểm xã hội bao gồm: bảo hiểm tài trợ cơ bản, bảo hiểm y tế cơ bản, bảo hiểm thất nghiệp, bảo hiểm thương tật liên quan đến công việc và bảo hiểm thai sản.
Cổng vào cao hai thước được dán giấy hồ xanh trắng, bốn phía trong sân bao quanh bởi vòng hoa câu đối phúng điếu, Kiều Nhạc Kiều đứng giữa sân, dùng tiếng địa phương tìm hiểu về cuộc đời của bà cụ. Là một diễn viên tướng thanh không chuyên, cô am hiểu bắt chước ngôn ngữ địa phương, tất cả các vùng phía Bắc cô đều có thể nói được vài câu, tiền cũng đã nhận, cô đương nhiên phải làm hài lòng gia đình người ta. Thành tựu lớn nhất trong đời bà cụ là sinh hạ được bảy trai năm gái, con trai con gái đều có tiền đồ cả, cô đứng chỗ đó mà liệt kê ra được cả một đống thành tích của con cháu cụ.
Gió thổi qua, hình như cát vương vào mắt cô, để lại vài giọt nước mắt.
Đội ngũ đưa tang gồm sáu mươi tư đòn khiêng, ba lần thay đổi, tổng cộng gần hai trăm người luân phiên nâng quan tài, bên ngoài quan tài được phủ một lớp sa tanh mềm, mặt trên thêu bức tùng hạc vạn thọ. Trọn bộ tượng ngựa giấy, dù kỳ la*, chỉ riêng quần áo bốn mùa bằng sợi bông cũng có tới hàng trăm bộ. Đám người mênh mông cuồn cuộn đến nỗi người đầu người cuối cách nhau cả nửa dặm.
*Dù kỳ la:
Rạng sáng năm giờ cô đã lái xe có mặt trên cao tốc, không đến bảy giờ đã tới nhà bà cụ, tám giờ thì linh cữu bắt đầu được khiêng, thẳng đến buổi chiều ba giờ mới kết thúc.
Phí dịch vụ tổng cộng hết ba mươi vạn được trả bằng tiền mặt, đựng trong một chiếc túi hoa của Louis Vuitton. Đây vẫn là lần đầu tiên mà Kiều Nhạc Kiều nhận được nhiều tiền công như vậy.
"Có thể cho tôi một cái túi khác rẻ rẻ hơn được không? Tôi không có thứ gì khác để đựng nó."
"Cô trực tiếp mang cái túi này đi là được. Vạn tổng nói rồi, nếu cô Kiều không thích cái túi này, về nhà ném vào sọt rác cũng được."
Thời điểm cuộc điện thoại thứ hai của chị Tề tới, Kiều Nhạc Kiều đang ở trạm xăng dầu giao lộ đổ xăng. Chờ cô nói chuyện điện thoại xong, phát hiện ra chị gái đổ xăng đang đổ loại xăng 92 vào xe cô.
"Chị à, nơi này không có xăng 98 sao?"
"Xe này của cô không cần thiết phải dùng loại xăng đấy."
"Chị nhìn kỹ lại xem, đây là Phaeton......"
*Xe Volkswagen Phaeton:
"Sao cô không nói sớm cơ chứ?" Bà chị liếc mắt quét nhìn cô một cái, sau đó đổi sang dùng xăng 98.
Kiều Nhạc Kiều dùng ngón trỏ và ngón giữa gõ hai lần trên trán. Cô cũng chẳng phải người khiêm tốn gì cho cam, trong túi có một đồng tiền cũng muốn giả dạng như mình có hai đồng, thế nên cũng chả thèm lái một chiếc xe thấp kém. Nếu đã có tiền mua Phaeton cũ, thà thêm một chút tiền nữa tậu một chiếc BMW 5 Series mới toanh đời thấp, chắc chắn người khác không nhận ra được. Tiểu Kiều quyết định tự rút ra bài học, thuận theo ý mình, hôm nào phải đem xe phun thành màu vàng chói mới được, màu xám này quá khiêm tốn rồi.
Trên đường gặp phải kẹt xe, hơn bảy giờ mới về đến thành phố, sau khi đem gửi tiền vào ngân hàng, cô vội vã đến trường quay phát sóng trực tiếp, từ chín giờ đến mười rưỡi tối hàng ngày, cô có một tiết mục cố định ở đài tên là "quán trà vui vẻ", hơn nửa thời gian phát sóng đều là tướng thanh. Ngoài các tác phẩm đương đại, còn có các tác phẩm cũ và đĩa than được sưu tầm từ kho lưu, vai trò chính của cô chủ yếu là phổ biến tấu nói đến cho mọi người.
Lúc tới được nhà Tề Miểu đã là mười hai giờ, máy nghe nhạc trong phòng khách đang phát bài "khu vườn mộng mơ".
"Mở khuy áo em ra, nới rộng thắt lưng, dùng răng cắn lấy ống tay áo, anh sẽ kiềm chế mình để được cùng em ngủ một giấc. Là nơi ta từng gặp nhau, nhìn nhau không nói một lời tựa như sẽ chẳng thể gặp lại ."
Ánh đèn màu đỏ cam rọi xuống nền nhà, Tề Miểu mặc bộ váy ngủ lụa thêu hoa đang nằm trên ghế sô pha, hai chân đan lấy nhau, lộ ra nửa phần đùi trắng muốt, nhìn xuống nữa là móng chân màu đỏ chói mắt. Nếu Tiểu Kiều mà là đàn ông thì đã sớm chẳng cầm lòng nổi. Nhưng cho dù cô là nữ thì cũng phải thừa nhận, Tề Miểu thực sự là một đại mỹ nhân.
Nhưng mỹ nhân này một khi đã mở miệng thì vẻ đẹp đó biến sạch: "Tiểu Kiều, chị nghe nói Côn khúc* rất tao nhã nên mới mua đĩa CD về nghe. Nghe đi nghe lại, đây còn không phải một đêm tình phiên bản cổ đại sao? Vừa ngủ một đêm thôi mà tình sâu như biển rồi, huống hồ là tiểu thư khuê các còn chưa lần nào được trực tiếp nhìn thấy dưa chuột thẳng tắp!"
*Côn khúc hay tuồng Côn Sơn: Là hí khúc lưu hành ở miền Nam Giang Tô, Bắc Kinh, Hà Bắc, dùng giọng Côn Sơn để hát.
Kiều Nhạc Kiều bận bịu cả một ngày, chỉ ăn một cái bánh kếp, còn không thêm trứng, hiện tại đói muốn ngất xỉu, vừa hay trên bàn có một cái bánh kem dâu tây, cô liền cầm lấy ăn, vừa ăn vừa nói: "Muốn nhìn thấu sự đời thì đã không phải tiểu thư khuê các rồi, mà là kỹ nữ thanh lâu! Hơn nữa, cái ưu nhã của Côn khúc không nằm trong câu chuyện, mà nằm ở ca từ, ngay tới một kẻ lưu manh cũng hát ra được hương vị phong lưu phóng khoáng."
Kiều Nhạc Kiều không quen biết nhiều người giàu có, Tề Miểu là một trong số họ, mỗi một con đường trong thành phố đều có thẩm mỹ viện do cô ấy mở. Hai người quen nhau trong một đám cưới, theo lời Tề Miểu nói, cô ấy là một khán giả trung thành của Tiểu Kiều, bị mất ngủ một khoảng thời gian dài, thế mà chỉ cần nghe tiết mục của Tiểu Kiều là có thể ngủ được. Kiều Nhạc Kiều thật sự xem đây là lời nói thật. Tề Miểu so ra lớn hơn cô chín tuổi, trước từng học biểu diễn tại một trường nào đó không biết tên, tốt nghiệp xong liền đóng vai nha hoàn trong mấy bộ điện ảnh truyền hình, sau đó dưới sự giúp đỡ của bạn trai bắt đầu gây dựng sự nghiệp. Hiện giờ, người bạn trai đã giúp Tề Miểu khởi nghiệp không biết đã là tiền nhiệm thứ mấy rồi. Mỗi lần Tề Miểu đến tìm cô đều nói tình cảm của mình có tiến triển, mà mỗi lần nam chính trong câu chuyện đều là một người hoàn toàn khác.
"Nói đi, lại có chuyện gì rồi?" Tiểu Kiều bày ra bộ dáng cung kính lắng nghe.
"Khoa lịch sử trường cô có phải có một người tên Giang Diệu đúng không?"
Kiều Nhạc Kiều không ngờ lại nghe được tên bạn trai cũ từ miệng Tề Miểu, đến bánh kem cũng không ăn nổi nữa: "Chị hỏi anh ấy làm gì?"
Tề Miểu xì một tiếng: "Còn có thể vì cái gì nữa? Đương nhiên là theo đuổi anh ấy."
Thấy Tiểu Kiều trầm mặc, Tề Miểu lại nói: "Giang Diệu lớn lên đẹp như vậy, chắc chắn ngày trước có rất nhiều con gái theo đuổi."
Kiều Nhạc Kiều nhẹ gật đầu, Giang Diệu đúng là có rất nhiều hoa khôi theo đuổi, cuối cùng lại gật đầu trước cây cổ thụ là cô, từ đó mọi người đều đưa đến một kết luận, mọi chuyện đều có thể xảy ra.
"Hiện giờ Giang Diệu có bạn gái chưa?"
"Em không biết." Giọng điệu Tiểu Kiều có chút thấp, "Mặc kệ có hay không, chị cũng đừng có dây vào, anh ấy dạy học xong kỳ này còn phải về Anh, tám phần là muốn ngốc ở Anh quốc cả đời."
Tiểu Kiều là một học sinh ngu chính hiệu, có thể cùng Giang Diệu chung trường cơ bản đã hao hết may mắn cô sở hữu trong đời rồi. Học sinh đại học N ai cũng qua được Tiếng Anh cấp sáu, hơn nữa điểm số còn không thấp, cô đến năm ba mới đạt được 428 điểm, đã được người ta coi như sinh vật lạ rồi. Giang Diệu lại ngược lại với cô, sau khi tốt nghiệp cử nhân liền sang Anh học thẳng lên tiến sĩ. Nước Anh và nước Mỹ không giống nhau, về cơ bản không có loại học bổng cho sinh viên quốc tế, đặc biệt là chuyên ngành văn học, thế mà Giang Diệu lại nhận được học bổng toàn phần do trường cung cấp. Sau khi nhận được bằng tiến sĩ, thậm chí sau đại học còn chưa học, đã có chức giáo sư tại địa phương dành cho anh. Điều này rất hiếm thấy trong ngành văn học cổ điển, nơi các học giả Âu Mỹ chiếm quyền ngôn luận tuyệt đối này.
Truyền thống của đại học N là có một kỳ nhỏ vào mùa hạ, trong học kỳ đó, trường học sẽ mời một đám học giả từ các trường đại học nổi tiếng đến để giảng dạy. Lần này Giang Diệu được mời về để giảng dạy lịch sử chiến tranh Hy Lạp - Ba Tư cho các sinh viên chưa tốt nghiệp trong khoa. Anh cũng mở một lớp tự chọn, dạy về thần thoại Hy Lạp.
Tề Miểu nghe Tiểu Kiều nói như vậy, tâm trạng rõ ràng hạ thấp đi rất nhiều.
"Tại sao chị quen được anh ấy?" Mấy ngày hôm trước Tiểu Kiều từ trong vòng bạn bè mới biết được tin Giang Diệu về nước một thời gian ngắn, lúc này Giang Diệu mới về nước có mấy ngày, theo lý thuyết không nên liên quan gì đến Tề Miểu mới đúng. Sao có thể chú ý đến Giang Diệu được?
"Cô còn nhớ lão Nghiêm không?"
"Có chút ấn tượng."
Tề Miểu vẫn luôn mơ ước được nổi tiếng, MBA* được thiết kế dành riêng cho những người thành công hướng đến sự nổi tiếng như Tề Miểu. Kể từ khi Tề Miểu bắt đầu học MBA tại Đại học N, cô tự nhận mình là sinh viên chính thức của trường N, đến cả ảnh đại diện cũng đổi thành logo trường N. Học tại đại học này, điều duy nhất khiến Tề Miểu không hài lòng chính là bạn cùng lớp, giám đốc Nghiêm. Rõ ràng là người đã có gia đình, vẻ ngoài cũng không được sáng sủa cho lắm, ấy thế mà hàng ngày còn đi dùng những lời lẽ tự cho mình là đúng trêu chọc cô.
*MBA: Thạc sĩ Quản trị kinh doanh (Master of Business Administration - MBA). Đây là một loại bằng cấp kinh doanh tổng quát sau đại học, chứng nhận các kỹ năng kỹ thuật, quản trị và lãnh đạo của người học.
"Hai người họ đánh nhau, lão Nghiêm to khỏe như vậy, thế mà một hồi đã không chịu nổi, chỉ thiếu nước quỳ xuống gọi người ta là bố."
"Sao tự nhiên lại đánh nhau vậy?" Kiều Nhạc Kiều nghĩ, bốn năm không gặp, anh vẫn giữ cái thói lưu manh, thật lãng phí cho một thân đầy học thức kia, quả nhiên lưu manh chính thống đều trông giống hệt những kẻ văn nhã bại hoại.
"Hôm kia chị có tiết học, không nhìn thấy lão Nghiêm trong lớp, vừa hỏi mới biết anh ta làm hỏng xe đạp của người khác, đã không xin lỗi lại còn ngang ngược, làm sao người ta có thể nuốt trôi được cục tức này, ngay sau đó thì đánh anh ta một trận tơi tả."
Xa cách bốn năm, Giang Diệu vẫn còn đạp xe, đến cô còn lái cả Phaeton, mặc dù chỉ là hàng mua cũ lại.
Kiều Nhạc Kiều đăng nhập vòng bạn bè của mình, hai ngày này cô quá bận, thời gian lên mạng cũng không có. Năm đó cô và Giang Diệu chia tay gọn gàng dứt khoát, giữ tâm thế từ giờ sẽ không liên lạc với nhau nữa nên xóa sạch mọi thông tin liên lạc của nhau. Nhưng dù sao đi nữa Giang Diệu cũng là nhân vật làm mưa làm gió tại khoa lịch sử, dù có đến nước Anh xa xôi cũng luôn luôn được nhắc đến trong mấy câu chuyện phiếm của tụi bạn.
Sau khi xem được một lúc, Tiểu Kiều cuối cùng cũng hiểu được chuyện gì xảy ra.
Hôm kia Giang Diệu đi xe đạp đến trường, bị một chiếc Bentley tông trúng, lái Bentley cũng không nói được lời xin lỗi tử tế, đến cửa xe cũng không thèm bước xuống, để lại một tràng khói trắng xóa nghênh ngang rời đi, Giang Diệu nhớ lấy biển số xe, một mạch bám theo chiếc xe này đến bãi đỗ xe, yêu cầu chủ xe phải xin lỗi anh ngay lập tức, chủ xe hạ cửa kính xuống, khinh thường nhìn Giang Diệu một cái, thay vì xin lỗi lại nói Giang Diệu cẩn thận chút, có đâm trúng xe anh ta thì anh ta cũng có bảo hiểm. Giang Diệu thành khẩn hỏi lại anh ta đã mua bao hiểm tai nạn cá nhân chưa, lớp mỡ trên mặt chủ xe chen dồn vào nhau, sao nào, cậu dám đánh tôi?
Nói xong, anh ta liền bị một trận đòn.
Tiểu Kiều vừa lướt điện thoại vừa hỏi Tề Miểu: "Lão Nghiêm bị thương thảm như vậy, cứ như thế cho qua?"
"Sao anh ta có thể bỏ qua chuyện này được. Ai có thể ngờ rằng xe đạp người ta thế nhưng có gắn loại camera dành cho xe đạp, quan trọng nhất là có viện trưởng Trịnh của viện Kinh tế làm nhân chứng cho Giang Diệu. Ngược lại đến cuối cùng lão ấy còn cầu xin người ta, dù thế nào cũng đừng đăng video lên mạng."
Mười chủ đề nóng trên diễn đàn mạng thì Giang Diệu đã chiếm hết bốn cái, giống hệt mấy tin tức rác vậy.
Rất nhiều sinh viên trong trường không hài lòng với nhóm thổ hào đó. Mỗi khi sinh viên ra vào trường đều bị bảo vệ ngăn lại kiểm tra thẻ sinh viên, ấy vậy mà nhóm phú hào đó chỉ đến lớp cuối tuần lại có thể lái xe hơi sang trọng phi thẳng một mạch vào. Mọi người ngầm tức giận đã lâu, nay càng thêm ghét, ai ai cũng sôi nổi bày tỏ, đánh hay lắm.
Giang Diệu nghiễm nhiên trở thành anh hùng thay trời hành đạo trong các cuộc thảo luận. Dần dần mọi người quan tâm đến chính Giang Diệu. Một người trong số đó đặt câu hỏi, mới qua có mấy năm mà đến Giang Thần cũng không còn mấy người biết rồi sao?
Trong một loạt các bài viết về Giang Diệu, Tiểu Kiều đã nhìn thấy vật chứng quan trọng nhất —— xe đạp của anh.
Chiếc xe đạp đó, càng nhìn cô càng thấy quen mắt.
Giống hệt chiếc mà hồi trước cô đã mua cho Giang Diệu, đến cả cái đệm ngồi đằng sau cũng y hệt không khác tí gì.