Kiều Nhạc Kiều được ví như phiên bản lỗi của Phương Trọng Vĩnh, từ nhỏ cô đã theo đoàn kịch thiếu nhi học kinh kịch, đã lấy qua vài giải thưởng lớn trong các cuộc thi kịch dành cho nhi đồng, cũng từng diễn trong những chương trình đêm hội tết của thành phố, cực khổ luyện tập bao nhiêu năm, giọng nói một khi thay đổi thì việc nổi tiếng cũng tan thành mây khói. Đây là nỗi lo của mẹ Tiểu Kiều, bà Nhạc, con đường ca hát coi như chấm dứt, văn hóa còn học chẳng thông, bà và ông Kiều mới bắt đầu sốt sắng, đúng kiểu có bệnh mới lo tìm thầy. Bà Nhạc quyết định cược một phen được ăn cả ngã về không, đồ trang điểm cũng chẳng buồn mua nữa, ngày ngày ăn tiêu dè xẻn để cho Tiểu Kiều theo học các loại lớp học phụ đạo.

Hàng ngày Tiểu Kiều đều ngồi trước một đống bài tập mà thở dài, thở dài xong lại tiếp tục làm bài, ông Kiều xót con gái, mỗi ngày đều mua quả óc chó tẩm bổ cho con, có lúc thật sự không nhịn nổi nữa còn khuyên Tiểu Kiều lười biếng một lúc, sau khi bị bà Nhạc biết được, vợ chồng hai người lại một trận cãi nhau. Ông Kiều nói "Tôi với bà là trình độ gì mà bà còn không biết sao, năm đó có mỗi việc viết văn thôi mà tôi đã tốn sức nhường nào, cũng không biết lúc đó bà đang ở đất nào, đến làm văn cũng còn chép bài tôi kìa, chúng ta không cho nổi gen học tập cho con gái thì bà cũng đừng bắt nó học nữa, tôi chỉ có một đứa con này, bà mà bức nó thành đứa ngốc thì bà không xong với tôi đâu."

Bà Nhạc cuống lên, "Gen của tôi làm sao, hồi tiểu học lúc nào thi tôi cũng được điểm tuyệt đối, biển người theo đuổi tôi xếp cả một hàng dài, nếu không phải ông ngày ngày đều đi theo tôi như hình với bóng thì tôi cũng lười để mắt đến, nếu lần này tôi mềm lòng thì mới thật làm chậm trễ con bé, con bé không dễ gì mới hạ quyết tâm thi đại học, ông không động viên nó thì thôi lại còn kéo chân sau, nếu nó không đỗ nổi vào trường đại học trọng điểm thì hai ta đừng hòng nhìn mặt nhau nữa, ông cứ việc cuốn gói đồ đạc cút khỏi nhà đi."

Ngày ngày sống trong cuộc cãi vã của bố mẹ, Kiều Nhạc Kiều cũng đến được năm lớp mười hai.

Thời khắc quan trọng đã đến, những giải thưởng cô đạt được cũng bắt đầu phát huy tác dụng. Cuối cùng, nhờ vào năng khiếu biểu diễn một khúc dân ca mà cô được đại học N đặc cách tuyển vào, cuộc hôn nhân của bố mẹ cũng tiếp tục được tồn tại. Ông Kiều —— một người mới tốt nghiệp trung học, cầm thư thông báo mà cứ ngỡ mình sinh ra ảo giác, sau khi véo tím tay mình, xác định hương khói phần mộ tổ tiên Kiều gia vẫn thịnh, vì khen thưởng con gái đành hạ quyết tâm, ông lấy ra vốn liếng liều chết mới tích góp được nhiều năm mua hết điện thoại rồi máy tính đời mới nhất, ngàn lần dặn dò cô đừng có nói với bà Nhạc những thứ đó là ông mua.

Bà Nhạc càng kích động hơn, vì để chúc mừng con gái đỗ vào trường đại học danh tiếng, bà đem rút khoản tiết kiệm chỉ còn hai tháng nữa là đến kỳ hạn năm năm lấy ra, đặt một lúc hai mươi bàn ăn ở nhà hàng, đến cả chồng của ba người dì nhà họ Kiều cũng được mời tới tham dự.

Trước khi nhập học, bà Nhạc dặn dò Tiểu Kiều, yêu đương gì thì cũng phải cẩn thận, dù thế nào đi nữa cũng đừng để lời ngon tiếng ngọt của đàn ông làm mụ mị đầu óc giống như bà, hiện tại có hối hận cũng không kịp. Tiểu Kiều nói may mà năm ấy mẹ mê muội, nếu không đã chẳng có con trên đời này rồi, mẹ cũng đừng hối hận gì sất, sau này con nhất định sẽ hiếu kính mẹ, Lý Liên Anh đối đãi với Từ Hi như nào, con nhất định cũng đối đãi với mẹ y vậy, mẹ chỉ cần ngồi chờ hưởng phúc thôi. Bà Nhạc bị cô làm cảm động cũng quên sạch luôn ý định ban đầu.

Mang theo hy vọng tha thiết của cả nhà, Tiểu Kiều vui vẻ bước chân vào khoa lịch sử, nhưng hình như các bạn học của cô cũng chẳng vui sướng như cô. Mấy năm gần đây, thị trường xảy ra vô số biến động, địa vị của khoa Lịch sử cũng càng ngày càng thấp, không chỉ điểm trúng tuyển thấp, ngay cả số sinh viên theo học mỗi năm cũng xếp cuối toàn trường. Rất nhiều sinh viên coi khoa lịch sử như kế sách tạm thời, sau khi khai giảng liền ôm suy nghĩ chuyển khoa.

Kỳ học thứ hai của năm nhất vừa bắt đầu, hai trong ba người đứng đầu khoa đã nộp đơn xin chuyển tới khoa Quản trị kinh doanh, một người trong đó vô tình bị từ chối ngay trong giai đoạn phỏng vấn, bất đắc dĩ phải quay lại khoa Lịch sử. Trong khi các sinh viên khác đang chật vật xin được chuyển sang khoa Kinh tế và Quản lý học thì bạn học Giang - sinh viên có điểm cao nhất khoa Kinh tế lại xin chuyển sang khoa Lịch sử.

Đơn xin chuyển khoa của Giang Diệu mãi vẫn chưa nhận được sự chấp thuận, nguyên nhân là viện trưởng Trịnh của khoa Kinh tế không đồng ý. Viện trưởng Trịnh cho rằng Kinh tế học mới là môn nghiên cứu Khoa học thực tế, Lịch sử không hơn gì ngoài một môn học tầm thường, Giang Diệu người này lại bỏ Kinh tế theo Lịch sử, quả thật là lãng phí tài năng, hành động từ bỏ ánh sáng theo đuổi bóng tối như vậy cần phải ngăn cản ngay và luôn. Vì thế, viện trưởng Trịnh còn tìm tới cha mẹ Giang Diệu, hy vọng bọn họ có thể khuyên bảo con trai mình. Ông Hai nhà họ Giang tỏ rõ thái độ: Hai người đều rất tôn trọng sự lựa chọn của Giang Diệu, nhưng sẽ không hỗ trợ bất kỳ một khoản chi phí nào. Phiên dịch rõ hơn chính là, Giang Diệu thật sự muốn theo học Lịch sử cũng được, nhưng từ nay về sau đừng bao giờ tiêu bất cứ một đồng tiền nào trong nhà nữa.

Bởi vì viện trưởng Trịnh chậm chạp không đồng ý, xuất phát từ sự tôn trọng Giang Diệu, phó chủ nhiệm khoa Lịch sử đã tự mình đến gặp viện trưởng Trịnh, trước khi đi, phó chủ nhiệm thậm chí đã chuẩn bị hạ mình một bước, để Giang Diệu đồng thời học song song hai khoa. Không ngờ, viện trưởng Trịnh hoàn toàn không có chút thành ý nào, một lần nữa tuyên bố về sự thực tế của nghiên cứu Kinh tế học làm phó chủ nhiệm càng nghĩ càng tức, chính sinh viên khoa ông ta tự chạy lấy người, nhưng cuối cùng lại vẫn chôn chân bởi người đàn trước mặt này, kết quả đành phất tay áo bỏ đi, quay đầu viết một bức thư điện tử gửi thẳng cho hiệu trưởng, buộc tội viện trưởng Trịnh can thiệp vào quyền tự do chọn ngành học của sinh viên.

Lần chuyển khoa này của Giang Diệu đã trực tiếp khiến sự phân biệt đối xử của khoa Kinh tế và khoa Lịch sử trở nên nổi tiếng. Mấy vị giáo sư có thâm niên trong khoa Lịch sử rất tức giận. Có vài giáo sư thế nhưng cũng hẹp hòi, ngọn lửa tức giận thậm chí còn lan tận đến khoa Hóa học và khoa Luật nơi bố mẹ Giang Diệu làm việc.

May mắn là cuối cùng Giang Diệu cũng đủ kiên định. Các giáo sư của khoa Lịch sử đã giành tận 120% sức lực để chào đón Giang Diệu, mọi người đều đồng ý rằng sự xuất hiện của Giang Diệu đã dập tắt hoàn toàn cái tính kiêu ngạo của khoa Kinh tế. Từ những năm 1990, khoa Lịch sử vẫn luôn bị khoa Kinh tế nghiền áp, một số tiền bối cho rằng tuy chiến thắng này đến một cách đặc biệt nhưng lại có ý nghĩa lịch sử cực kỳ quan trọng, có thể nói là một bước ngoặt then chốt sau này.

Sự thật chứng minh, Giang Diệu thực sự là một ngã rẽ lớn đối với Kiều Nhạc Kiều.

Sau khi điểm của học kỳ đầu tiên của sinh viên năm nhất xuất hiện, Kiều Nhạc Kiều đã hoàn toàn từ bỏ ước mơ học tập của mình và chuyển trọng tâm cuộc sống sang tướng thanh.
 

Từ khi Kiều Nhạc Kiều tham gia câu lạc bộ tướng thanh, cô đã được các đánh giá rất cao từ trưởng câu lạc bộ. Trước lúc cô gia nhập thì cả liễu hoạt*, thoái tử hoạt* trong câu lạc bộ vẫn luôn dậm chân tại chỗ, liễu hoạt và thoái tử hoạt đều cần có nền tảng nhất định, trong nhóm chẳng coa nổi một mống người biết, hát cho hay lại càng không có một ai, Tiểu Kiều vừa đến, ngay lập tức bổ sung vào những thiếu sót đó. Đại bộ phận câu lạc bộ đều là nam đinh vẫn còn độc thân, vậy nên từ trước tới nay luôn vô cùng quan tâm chăm sóc thành viên nữ, huống chi người tới còn là một người thông thạo hí khúc.

*Liễu hoạt (柳活) là thuật ngữ trong tướng thanh, chỉ những người lấy việc học hát làm phương pháp nghệ thuật chính. Các diễn viên chủ yếu bắt chước và hát Kinh kịch, Nhạc kịch hay các vở kịch khác, đồng thời pha trò bằng cách kết hợp giữa hát thẳng và hát vòng.

*Thoái tử hoạt (腿子活) là một loại hình nằm trong liễu hoạt, chỉ những người lấy việc học hát các đoạn kinh kịch và lấy ca hát, ngâm thơ, chơi đàn làm phương pháp nghệ thuật chính. Hai người nhập vai biểu diễn, mang lại niềm vui thị giác và thính giác cho khán giả thông qua ca từ và biểu diễn cơ thể.

Vì để giữ chân một tài năng hiếm có như Tiểu Kiều, câu lạc bộ đã có một cuộc họp xuyên đêm nghiên cứu hướng phát triển sau này của cô, trưởng câu lạc bộ Nhâm của khoa Vật lý với biệt danh “Lão hói” đã tình nguyện tự mình đứng ra hỗ trợ Tiểu Kiều. Bị dọa trước sự nghiêm túc của anh ấy, các thành viên không còn cách nào khác ngoài việc đồng ý.

Kể từ khi “Lão hói” phải đến Hoa Kỳ để nghiên cứu vật lý, đối tác của Tiểu Kiều đã trở thành Mạnh Uyên, Mạnh Uyên lớn hơn Tiểu Kiều hai tuổi, cũng theo học khoa Lịch sử.

Lúc Mạnh Uyên lên năm bốn, đàn anh Sở đã tốt nghiệp rồi, nếu như Giang Diệu không chuyển tới thì chắc chắn Mạnh Uyên đã trở thành nam thần khoa Lịch sử rồi.

Khoa Lịch sử âm thịnh dương suy, tỷ lệ nam nữ thực sự rất mất cân bằng, không thể đếm nổi có bao nhiêu anh chàng đẹp trai, chỉ riêng Mạnh Uyên thôi mà dáng người đã cao tới mức tiêu chuẩn, tóc tai tươi tốt, mắt to mày rậm mũi cao, chưa kể đến tính cách còn hài hước, vì thế nên rất được các bạn học nữ chào đón.

Thế nhưng vốn dĩ con người ta đã sợ bị so sánh, đẹp trai thì cũng chia tận thành mấy loại đẹp, Mạnh Uyên so ra với Giang Diệu vẫn có chút kém. So sánh hai người với nhau, trên người Giang Diệu có nhiều hơn một loại khí chất của mọt sách. Huống hồ còn là sinh viên mới chuyển tới, chỉ cần một tin tức anh từng đứng đầu khoa Kinh tế thôi cũng đã đủ làm mọi người bùng nổ rồi. Trước đây chỉ có trường hợp đang học Lịch sử thì chuyển sang học Kinh tế, trường hợp giống Giang Diệu vẫn là lần đầu tiên. Rau cải, bắp cải còn có nhiều loại như vậy, theo lý mà nói thì Mạnh Uyên và Giang Diệu là hai kiểu người hoàn toàn khác nhau, dĩ nhiên là cách nhìn của mọi người cũng khác, tuy nhiên, thẩm mỹ của các cô nàng lại quá đơn điệu, có mới nới cũ, có bắp cải liền quên mất rau cải, sự hài hước của Mạnh Uyên cũng dần mất ưu thế, kém thú vị hơn nhiều nhiều so với một Giang Diệu vẫn luôn trầm lặng ít nói.

Vốn dĩ Mạnh Uyên và Tiểu Kiều sắp tiến tới bước xác lập quan hệ yêu đương, kết quả Tiểu Kiều lại quay ngoắt sang thích Giang Diệu người ta. Ngày mà Mạnh Uyên và Tiểu Kiều kết thúc với nhau vừa đúng dịp khoa tổ chức tiệc trung thu.

Tiệc trung thu dành cho sinh viên năm hai khoa Lịch sử, Kiều Nhạc Kiều và Mạnh Uyên cùng lên sân khấu biểu diễn tấu nói, tiết mục tên gọi "Nghệ thuật đặt tên", đến đoạn hai người đổi vị trí cho nhau, Mạnh Uyên pha trò, Kiều Nhạc Kiều phụ trách phụ họa. Mở màn bắt đầu, đột nhiên Mạnh Uyên nhắc đến tên Giang Diệu, nói trong tên của Giang Diệu có giấu họ của bạn gái tương lại, Tiểu Kiều nói "Sao có thể nhìn ra được hay vậy", Mạnh Uyên đáp lại "Em tách chữ Diệu ra thì rõ."

Diệu - Nhật, Địch.*

*Chữ Diệu tách thành thành hai bộ thủ 翟. 翟 còn có nghĩa là gà gô hay đa đa.

Nói bạn gái Giang Diệu họ Địch thì cũng thật quá thô thiển, dưới sân khấu phát ra từng tiếng hi hi ha ha, thậm chí toàn nghe thấy giọng cười con trai

Nói bạn gái Giang Diệu họ Địch thì cũng thật quá thô thiển, dưới sân khấu phát ra từng tiếng hi hi ha ha, thậm chí toàn nghe thấy giọng cười của đám con trai. Tiểu Kiều không muốn hùa theo đạp đổ hình tượng người ta mà chỉ nói "Diệu có nghĩa là mặt trời, ý anh nói là bạn gái tương lai của bạn học Giang họ Nguyệt sao, đây là dòng họ hiếm đấy." Lời lẽ Tiểu Kiều tuy không thông minh lắm nhưng dù sao nó cũng không liên quan gì đến thô tục. Đoạn nhạc đệm này cứ thế qua đi, Tiểu Kiều và Mạnh Uyên bắt đầu chuyển hướng sang cái khác.

Lại qua ba phút, Mạnh Uyên lại nói "Thông thường thì nhìn vào tên người có thể thấy được ngũ hành của người đó khuyết thứ gì, như Ôn Hâm thiếu kim, Vương Miểu thiếu thủy, nói xong tên hai người này, Mạnh Uyên hỏi Tiểu Kiều, "Em nói xem Giang Diệu thiếu cái gì?." Trong Diệu có Nhật, điều này trực tiếp chỉ thẳng ngũ hành của Giang Diệu thiếu nhật, Tiểu Kiều nghe xong câu hỏi liền đá Mạnh Uyên vài cái, "Em không biết Giang Diệu khuyết cái gì, em chỉ biết ngũ hành của anh thiếu đòn". Mạnh Uyên vì thất tình mà đã uống quá vài chén, lên sân khấu vẫn luôn bị cồn kiểm soát, cú đá của Tiểu Kiều đã giúp anh ta tỉnh táo phần nào, hai người miễn cưỡng hoàn thành nốt phần biểu diễn còn lại.

Xuống sân khấu, Tiểu Kiều lập tức kéo Mạnh Uyên đi tới trước mặt Giang Diệu xin lỗi. Mạnh Uyên không tình nguyện đi cho lắm, vẫn là Tiểu Kiều đẩy người qua. Hai người hạ mình nói họ không cố ý nhắc tới, hi vọng Giang Diệu rộng lượng đừng ghi thù, Giang Diệu từ đầu đến cuối trên mặt vẫn giữ nguyên một biểu cảm, lời nói ra cũng chẳng quá năm từ.

Từ trước tới nay Tiểu Kiều chưa bao giờ phải khum na khúm núm như này bao giờ, lần này vì Mạnh Uyên mà vứt bỏ cái tôi. Hai người nói đây chẳng qua chỉ là nhóm tướng thanh nhỏ của trường, khán giả cũng đều là sinh viên, cô lại là con gái, bình thường nhắc tới đạo đức, dâm ô đều trốn tránh, lần này Mạnh Uyên phạm phải sai lầm lớn. Nếu Mạnh Uyên không khóc lóc thảm thiết thề sẽ không bao giờ tái phạm, còn cầu xin Tiểu Kiều cho anh ta một cơ hội nữa, thì Tiểu Kiều đã hoàn toàn cắt đứt quan hệ với anh ta rồi. Thấy Mạnh Uyên là lần đầu tiên phạm lỗi, Tiểu Kiều quyết định cho anh ta thêm một cơ hội nữa.

Sự cố sân khấu đó đã khiến vị trí của Mạnh Uyên trong khoa Lịch sử tụt dốc thảm hại, dù trước đây Giang Diệu vẫn luôn phong vân sáng chói nhưng vẫn có một số cô gái coi Mạnh Uyên là ứng cử viên cho vị trí nam thần, sau đó, cái tên Mạnh Uyên đã trở thành một sự dung tục khi nhắc đến trong khoa. Còn Kiều Nhạc Kiều với tư cách là bạn diễn của người đàn ông dung tục, cũng trở thành người bị hại bất đắc dĩ.


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play