Đợi lúc Mạnh Uyên kết thúc buổi dạy, Kiều Nhạc Kiều sợ sẽ không kịp buổi ghi hình nên không tới phòng 302 nữa mà trực tiếp lái xe đi đến đài truyền hình.
Trong buổi biểu diễn, Tiểu Kiều cứ một tiếng lại một tiếng "Zai đẹp Mạnh", gọi cực kỳ thân thiết.
Tiết mục hôm nay là dành riêng cho văn ngận*, phát lại một chuỗi các vở diễn của Tô Văn Mậu bao gồm [Phê phán Tam Quốc], [Hội văn chương], [Người phụ nữ cao quý]. Đến khúc gay cấn, anh trai Lý là khán giả nghe đài gọi điện thoại tới, nói tuy rằng [Người phụ nữ cao quý] là một tác phẩm có từ mấy mươi năm trước, nhưng đã chuẩn xác chạm tới nỗi lòng anh, bởi vì không có tiền mua nhà nên người bạn gái yêu đương năm năm đã chia tay anh. Anh Lý cực kỳ bất bình hỏi Tiểu Kiều, có phải con gái bây giờ đều ham vật chất như vậy hay không, tại sao nhất định yêu cầu bên nam phải có nhà có xe, cùng nhau phấn đấu dốc sức làm ăn không được sao? Tiểu Kiều nói, cô rất tán thành với quan điểm hai người cùng nhau nỗ lực chăm chỉ, nhưng cố gắng cũng phải dựa trên cơ sở tự nguyện của cả hai bên, người ta không tình nguyện thì mình cũng chẳng thể cưỡng cầu. Anh Lý không mấy hài lòng với đáp án này, anh ta lại hỏi Tiểu Kiều có đồng ý kết hôn với một người đàn ông không nhà không xe không. [Quán trà vui vẻ] là một khúc nghệ hơn nữa còn rất giàu cảm xúc, đạo diễn vì để duy trì tiến độ chương trình, chưa đợi Tiểu Kiều kịp trả lời xong đã kết nối với một thính giả khác.
*Văn ngận: là một phong cách biểu diễn trong tướng thanh. Trong nghệ thuật nói chéo, người ta chủ yếu là thuật lại, với các hành động và tình tiết gây hài của nhân vật được gọi là "văn ngận". Diễn viên chủ yếu tập trung nói về công lao của mình được khen là "giỏi văn". Hầu hết những màn tấu đối tướng thanh đều được gọi là văn ngận.
Kết thúc chương trình, Tiểu Kiều đưa Mạnh Uyên về nhà, sau đó lại quay lại trường học. Hơn mười một giờ tối, thế nhưng vẫn có không ít người tự học ở trong lớp, vị trí mà lúc trước cô ngồi đã bị một nam sinh chiếm mất.
"Bạn học, cậu có thấy một cốc nước ở đây không?"
Nam sinh lục lọi trên bàn một hồi, lại nhìn xuống gầm bàn, xác nhận rằng mình chưa từng nhìn thấy một cốc nước nào.
"Đàn chị Kiều, hay là chị đăng bài lên góc thông tin trường hỏi thử?"
Tuy rằng ở bên ngoài Kiều Nhạc Kiều không nổi tiếng, nhưng lại rất có tên tuổi trong số những người đam mê tướng thanh ở trường.
"Thôi bỏ đi, cũng không phải là thứ đồ quý giá gì. Cảm ơn cậu."
Về đến nhà đã là mười hai giờ, căn nhà mà cô mua không phải là nhà xây mới. Lúc mua nhà, trong tay cô còn chẳng có đủ tiền để trả tiền đặt cọc, phải đi vay Tề Miêu và người nhà mới đủ tiền để mua nhà.
Dựa vào các vở diễn, cuối cùng đầu năm nay Tiểu Kiều cũng trả được hết số nợ đó. Nhà, cô không những phải đi vay, mà đến chiếc xe mua cũ lại cũng phải trả góp, đi bàn việc bên ngoài cũng không dám bắt taxi đi, taxi quá rẻ cũng không dám mặc cả phí dịch vụ, vì để nâng cao giá trị bản thân, Tiểu Kiều không còn cách nào khác là mua lại một con Phaeton cũ. Một thời gian dài sau khi căn nhà đến tay cô đều bị bỏ trống. Mãi cho đến khi cô trả nợ xong, mới bắt đầu mua sắm đồ đạc tử tế, tiền mua sô pha chính là tiền công buổi chủ trì hôn lễ vào tháng tư của cô, còn tiền mua bàn ghế phòng ăn cũng lấy từ tiền công khi tham gia dự án cắt băng khánh thành vào hồi tháng năm, một tháng trước, cô chủ trì một buổi triển lãm xe, sau khi nhận được tiền công, cô lập tức dùng nó đi mua tấm thảm trải nhà mà mình đã ngắm trúng từ lâu.
Tiểu Kiều tắm rửa xong xuôi, mặc bộ đồ ngủ nằm dài trên ghế sô pha ăn sữa chua rồi mở đài phát lên, nghe lại bản ghi tiết mục tướng thanh tháng trước của cô. Mỗi lần Tiểu Kiều biểu diễn xong, cô đều sao chép lại một bản, xem xem liệu khi diễn mình có bị nuốt âm hay không, nếu có thì phải khắc phục hơn trong lần biểu diễn sau.
Ăn được một nửa hộp sữa chua, Tiểu Kiều chợt chui xuống gầm máy phát lục lọi trong hộp đựng đồ, mày mò tìm chiếc đĩa CD khác thay vào.
Trong máy phát là giọng Giang Diệu kể cho cô nghe về thần thoại Hy Lạp. Lần đầu tiên anh kể chuyện cho cô là sau khi hai người vừa xác lập mối quan hệ yêu đương chưa lâu, lần đó Giang Diệu đi Singapore tổ chức một hội nghị học thuật, cô phải tham gia một cuộc thi lớn về tướng thanh. Đêm trước trận đấu, cô lo lắng đến mức không ngủ được, hai giờ đêm bèn gọi điện thoại đến cho Giang Diệu, hỏi anh có yêu mình không, Giang Diệu bị cô đánh thức nên tính tình không mấy tốt, rất không kiên nhẫn hỏi cô có chuyện gì, giống như cô là một người bị bệnh thần kinh vậy. Cô rất tủi thân nói mình không sao. Ba phút sau, Giang Diệu lại chủ động gọi điện thoại tới, cô ấn nghe điện thoại rồi ấm ức khóc nức nở, Giang Diệu hỏi cô rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, cô đáp lại, "Em không ngủ được."
Giang Diệu chỉ đành kể cho cô nghe một câu chuyện, giống hệt như anh đang dỗ dành một đứa con nít đi vào giấc ngủ, Tiểu Kiều nghe mãi nghe mãi liền say giấc, ngày hôm sau tỉnh lại, phát hiện cuộc gọi kéo dài đến tận bốn tiếng rưỡi, cô gọi điện thoại lại hỏi Giang Diệu, anh trả lời rằng mình cứ kể như thế rồi ngủ mất tự lúc nào, lúc dậy mới cúp điện thoại đi.
Lúc đó Tiểu Kiều rất tiếc vì không ghi âm lại những câu chuyện mà anh kể, sau này mỗi khi anh chuẩn bị bắt đầu kể chuyện, cô ngay lập tức ấn nút ghi âm.
Trận thi đấu tướng thanh lần đó, Tiểu Kiều chỉ giành được giải Ưu tú, nhận được hai nghìn tiền mặt. Giang Diệu tham gia hội nghị chỉ trả đủ tiền vé máy bay hạng phổ thông. Cô liền đem số tiền đó chuyển cho Giang Diệu, để anh thêm chút tiền đổi hạng vé mà bay về, đừng ngồi khoang thường nữa, không thì đôi chân dài của anh phải nép mình trong khoảng trống nhỏ đó thì thật tội nghiệp nó. Sau khi ở bên Giang Diệu, Tiểu Kiều mới biết hóa ra anh cũng không siêng năng tiết kiệm gì cho cam, mà căn bản là anh không có tiền. Điều hòa trong nhà bị hỏng, muốn sửa cũng phải mất năm trăm tệ, anh chê quá đắt, ban ngày đành đến thư viện ngồi hưởng ké điều hòa, tối đến thì bật chiếc quạt điện cũ rích mà anh mất ba mươi tệ để mua.
Ngày Giang Diệu về, Tiểu Kiều cầm theo một bó hoa hồng đỏ ra sân bay đón anh, tuy nhiều người như vậy, cô liếc mắt một cái là nhìn thấy được anh, nhìn đến đầu tóc rối như tổ quạ đó liền biết chắc chắn anh không chịu đổi vé bay về. Giang Diệu là một "gã ăn ảnh" điển hình, nhìn riêng từng ngũ quan trên khuôn mặt anh thì không được tính là quá đẹp, nhưng đứng giữa đám đông, anh vĩnh viễn luôn là người nổi bật nhất. Trước khi nhìn thấy Tiểu Kiều, Giang Diệu mặc một chiếc áo hoodie đen phối với quần jean, đeo tai nghe, khoác ba lô rồi thản nhiên bước ra ngoài. Cô sợ Giang Diệu không nhìn thấy mình, vừa vẫy hai tay vừa kích động gọi to tên anh. Giang Diệu nghe thấy giọng nói của cô, phản ứng đầu tiên là vội đội mũ áo lên đầu. Tiểu Kiều vốn muốn cho Giang Diệu một bất ngờ, Giang Diệu có lẽ là kinh ngạc đấy, nhưng chắc chắn không vui vẻ chút nào, anh lạnh mặt hỏi Tiểu Kiều, "Sao em lại đến đây?" Sau đó nhìn thấy bó hoa hồng trên tay cô, tay anh khẽ xoa xoa lên đầu cô, nói "Em như này trông có ngốc không kia chứ."
Cả hai ngồi xe buýt về nhà, vốn dĩ Tiểu Kiều có một đống lời muốn nói với anh, nhưng Giang Diệu vẫn luôn đeo tai nghe, coi như cô không hề tồn tại. Tiểu Kiều tự ôm lấy bó hồng mình mua, cảm thấy bản thân thật sự rất ngốc. Cô cúi đầu đếm đếm cánh hoa, tự mắng mình chẳng khác gì một kẻ đần, lúc chuẩn bị xuống xe, Giang Diệu nhét tai nghe vào trong tai cô: "Em thấy âm sắc bài này như nào?"
"Khá hay đấy."
Giang Diệu nhét cả hai bên tai nghe cho cô: "Tai nghe này nghe âm thanh rất hay, tặng cho em đấy."
Sau một thời gian dài cô mới biết, chiếc tai nghe mà Giang Diệu đưa cho cô đủ để anh mua được một chiếc điều hòa hai chiều rất lớn.
Trong lòng Tiểu Kiều lập tức tha thứ cho sự lạnh nhạt của Giang Diệu, anh không phải không để ý đến cô, mà là đang thử âm tai nghe, nhưng trên mặt cô vẫn bày ra bộ dạng như mình đã chịu phải tổn thương sâu sắc, Giang Diệu còn tưởng rằng cô không dành được giải thưởng lớn nên không vui, đành an ủi cô rằng lấy được giải Ưu tú cũng rất tốt.
Vì để chúc mừng cô đạt giải, Giang Diệu để cô tùy ý lựa chọn quán ăn, anh mời cơm. Cuối cùng dưới sự đề nghị của Tiểu Kiều, hai người đến McDonald's ăn suất ăn Minions. Vì để lấy được một bộ Minions hoàn chỉnh mà bọn họ ăn McDonald's suốt cả một tuần trời, kết quả là Giang Diệu ám ảnh với thương hiệu đó, chỉ cần nhìn thấy thôi là đã muốn bỏ chạy.
Sau khi Giang Diệu đi Anh, Kiều Nhạc Kiều cũng không đi đến McDonald's nữa.